*Tâm Duyệt* *55 ... Sau Lễ Đại Hôn. Hoàng Đế và Nam Hậu còn một nghi thức nữa. Đó chính là dâng hương thông báo với tổ tiên tại Hoàng Lăng. Hoàng Lăng tuy cách xa kinh thành nhưng tục lệ này thu hút rất nhiều quần chúng nhân dân thích xem náo nhiệt kéo đến. Phần đông là muốn diện kiến Đế Vương. Phần còn lại tò mò muốn xem nhan sắc Nam Hậu. Xem xem người nọ rốt cuộc quốc sắc thiên hương đến đâu, có thể khiến cho Đế Vương gạt bỏ quy tắc bình thường mà kết hôn với một nam nhân. Cho nên từ sớm con đường đến Lăng đã chật cứng người. Đông như kiến, khiến cho lính dẹp đường vất vả hết sức. Kiệu lớn khiêng Hoàng Đế và Nam hậu vốn không phải là loại xa giá kín bưng bốn bề mà chỉ phủ rèm mỏng xung quanh. "Có thích khách" "Có thích khách" Một tiếng hô thất thanh vang lên khiến cho dòng người càng rối loạn. Chồng chéo lên nhau. Một mũi tên sắc bén xé gió lao đến Hàn Diệp. Cơ Phát cảm nhận được luồng gió lạ, còn chưa kịp nghĩ xong. Cả cơ thể đã vô thức nhào qua hôm lấy Nam Hậu. Mũi tên đâm xuyên bả vai y. Máu nhỏ xuống từng giọt đậm. "Ngươi..." - Hàn Diệp kinh hoảng ôm lấy người - "Cơ Phát...!ngươi ...!ngươi...!không quản mạng của bản thân thì cũng phải quản mạng của con ta chứ" Sắc mặt của mĩ nhân trước mắt đột nhiên tái dần, hơi thở khó khăn đứt quãng: "Xin lỗi Diệp Nhi...!nhất thời quên mất." "Thái Y" "Mau đem thái y đến đây" "Gọi Vân Hi đến" "Mẹ nó, trong tên có độc" - Hàn Diệp bẻ đầu kim loại sắc cạnh của mũi tên rồi rút phần còn lại ra, nhanh đến mức Cơ Phát còn chưa kịp chuẩn bị. Cơn đau đã đột ngột ập đến khiến y vội vã cắn vào vai Hàn Diệp. Sâu hoắm làm cho hắn vô thức gầm nhẹ một tiếng. Hàn Diệp xé toang áo y kéo xuống. Lộ ra bờ vai thon trắng mịn như bông tuyết. Bị máu nhiễm đỏ đến nhức mắt. Ôm lấy eo người kéo lại gần. Há miệng cúi xuống mút lấy vết thương, hút máu độc nhả ra ngoài. Cái lưỡi không yên phận còn đảo loạn trên da Cơ Phát khiến y nhịn không được phát ra tâm thanh rên rỉ mê người. Mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc ngày càng lớn. Hoàng bào xộc xệch rối loạn vô cùng khó coi. "Ngươi...!ngươi...!hút độc thì dùng lưỡi làm gì" "Ta chỉ muốn đảm bảo không còn độc trên vết thương" - Hàn Diệp lại hút mạnh, Lưỡi ẩm ướt vươn ra liếm láp lên vết thương. Từ trên xuống dưới. Từ trái qua phải, nhìn qua còn tưởng đang say mê liếm kẹo đường ngon ngọt. "Ngươi...!buông ra" - Cơ Phát lui lại liền bị tay trên eo xiết lấy kéo về vị trí cũ. "Đủ rồi! Hàn Diệp. Xung quanh còn rất đông người. Dừng lại! Ta từ nhỏ đã uống qua rất nhiều độc...!sẽ không sao đâu" Hàn Diệp không những không buông. Còn tham lam liếm lên phía trên, bắt lấy yết hầu của Cơ Phát mút vào. "Ngươi...!CÚT" - Cơ Phát đạp người, nhưng lại khiến vết thương bị động khiến cho mắt phượng xinh đẹp đong đầy nước nhăn lại. "Được! Được! Không động nữa. Phát Phát đừng giận mà." * Hoàng Cung. "Đã bắt được thích khách và tra khảo qua. Bọn chúng nói nhận lệnh ám sát Nam Hậu. Còn nữa, là người của Đông Lệ" - Vân Hi nói khi cuộc họp khẩn cấp diễn ra ở Điện Nghị Sự. "Tình báo ở Đông Lệ thế nào?" - Cơ Phát hỏi, Hàn Diệp nhìn qua con người cứng đầu trước mắt, gương mặt tuấn tú bí xị. Rõ ràng đã bắt nằm lên giường nghỉ ngơi rồi, vậy mà vẫn nhất quyết đến đây cho bằng được. "Đông Lệ đang tập trung quân đội, thần e là. Sớm muộn gì chiến tranh cũng xảy ra" "Không được!" - Hàn Diệp đập bàn - "Đế Vương đang mang hài tử của ta, bọn chúng tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện chiếm được hoàng thành" Bốn bề vắng lặng như tờ. Trong lòng nghĩ. Nam hậu à! người cho rằng người không muốn thì bọn họ sẽ không đến sao? Đoạn thù oán này còn không phải do người gây ra? Là ai đã đốt cháy một quận ở Biên Thành của Đông Lệ Quốc. "Tiên hạ thủ vi cường" - Hàn Diệp nói - "Đích thân ta sẽ dẫn binh tấn công Đông Lệ". * Lần này ra trận không có Sói Trắng đi cùng. Vì biên giới với Đông Lệ là nơi khí hậu nóng quanh năm. Từ lần trước cứu được Cơ Phát xong thì Sói Tuyết không chịu được nóng kia đã xém thì mất mạng, cho nên nó đã sớm trở về Lục Ngạn chây lười tận hưởng cái lạnh lẽo của băng tuyết rồi. Ngay cả khả năng ướp lạnh mọi vật xung quanh của Vương Tử cũng không có đất dụng võ. Cho nên lần này, có thể xem như hắn chẳng có được chút ưu đãi hay chiếm tiện nghi nào cả. Nhưng trời cũng không phụ hắn, có một người tự xưng là nhà phát minh của thời đại, trôi dạt đến Nam Vệ từ nước Lan Mã. Cách đây mấy cái đại dương lớn. Gã cho Hàn Diệp xem qua bản vẽ của một loại vũ khí tên "Súng thần công". Rao bán với giá cũng không hề rẻ. Hàn Diệp nói nếu vũ khí này lợi hại như vậy? sao ngươi phải đến tận đây rao bán. Không phải là trước khi đến được đây đã đi ngang qua Thiên Tầm Quốc hay Đông Lệ Quốc trước rồi sao. Gã nhún vai nói, bọn họ đều không tin nó, nên cũng không nguyện ý mua. Nếu Hàn Diệp không mua, gã lại tiếp tục lên đường tìm khách hàng khác. "Được, ta mua. Nếu thực sự có thể phá đổ thành Đông Lệ. Chuyện tiền nong không thành vấn đề" Thành của Đông Lệ quốc đã đứng sừng sững mấy trăm năm nay chưa từng bị công phá. Lý do cũng không có gì lạ. Người ta chỉ xây một tường thành. Còn Đông Lệ xây Ba lớp tường thành vây quanh bảo vệ Hoàng Thành bên trong. Mỗi lớp còn cách nhau một cái hào sâu và sân bãi để đánh giáp lá cà. Đã có nhiều quốc gia nản bỏ cuộc vì dỡ không nổi mấy lớp phòng thủ ấy. * *Tẩm Cung* "Ta đi cùng ngươi" - Cơ Phát vừa nói xong đã bị Hàn Diệp trừng lớn - "Không được" "Tại sao?" "Đợi Hoàng Tử của ta ra đời xong đã" - Hàn Diệp đang nằm lười biếng tên tràng kỉ. Đầu gối trên đùi Cơ Phát. Hắn quay sang, vùi mặt vào cái bụng phẳng lì của y: "Đã ba tháng rồi sao cái bụng ngươi vẫn không tròn lên thế?" "Vân Hi nói có lẽ dòng máu của Vương Tử đặc biệt, ta cũng không khó chịu hay buồn nôn" Hàn Diệp chu mỏ hôn tới: "Hài Tử thật ngoan, mới nhỏ đã hiểu chuyện như vậy" "Hoàng Thượng?" "Hửm?" "Người muốn đặt tên là gì?" "Ta chưa nghĩ ra" "Đặt là Tiểu Cơ hoặc Tiểu Phát. Được không?" "Ngươi nghĩ gì trong đầu vậy! Đó là tên ta mà" ...