Tâm du thán hỏa xuân
Chương 12 : pn tự viết có thể không đọc nhenn
Yan: Mình sẽ viết bắt đầu theo bên ktt, vì quá cay tác giả không cho thụ đất diễn. Xin lỗi, tui là đứa thù quá daiiiiii.
——————————————————————————
Năm mới, S thành.
HLV năm nay không về nhà ăn tết, phần vì trống rỗng, phần vì không muốn chạm mặt NY. Hắn và NY có quá nhiều mqh chung, ba mẹ cũng biết, chạm mặt như vậy hắn không thoải mái, sẽ nhớ về... người kia.
Qua loa chúc mừng năm mới ba mẹ, cáo lỗi vì không về nhà, hắn tắt điện thoại ngồi trên ban công cầm chai bia ngẩn người nhìn từng bông tuyết bay lả tả.
Bỗng nhiên nhớ về một tháng trước, có người cùng hắn uống bia, cùng hắn tâm sự...
HLV mơ màng suy nghĩ, bản thân từ khi nào thích em ấy? Không phải chỉ vì sự ăn ý thân thể,mà có lẽ từ vẻ thẹn thùng mặt đỏ tai hồng của em ấy mỗi khi bị mình trêu trọc, từ sự thông minh, hiểu chuyện, vốn là phú nhị đại được nuông chiều từ bé nhưng biết cho biết nhận, biết suy nghĩ cho người khác đến những chuyện vụn vặt hằng ngày, mua đồ ăn, ăn sáng chung. Bất tri bất giác bản thân mỗi ngày đã nhìn em ấy nhiều hơn một chút.
Trước khi chuyển hẳn đến S thành, HLV từng đến dưới lầu công ty TG, hắn không biết bản thân hi vọng cái gì, chỉ là muốn nói chuyện với y, muốn... xin lỗi y. Cuối cùng lại cái gì cũng không dám làm, chỉ từ xa nói lời tạm biệt.
Bỏ đi, người sai là mình, mình phải xin lỗi... là mình lợi dụng người ta. Đến can đảm nói xin lỗi cũng không có thì bản thân là cặn bã, không sai.
HLV ngửa đầu uống một ngụm bia, nhắm mắt, chua xót mà nhớ lại. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, hắn giật mình suýt nữa làm rơi cả chai bia, cúi đầu nhìn, là một dãy số lạ, vốn định không nghe nhưng khi tiếng chuông cuối cùng chuẩn bị kết thúc, điện thoại thông.
Giọng HLV không cảm xúc vang lên:" ai vậy?"
Bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở.
Tim HLV đập thình thịch, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, giọng nói có chút do dự cùng chờ mong:" Là.. em phải không?"
Đầu dây bên kia vẫn là trầm mặc, một lát sau, thanh âm phương nam ấm áp, nhẹ nhàng vang lên:" năm mới vui vẻ!".
Cả người HLV bỗng chốc cứng đờ, âm thanh quen thuộc bao đêm xuất hiện trong giấc mơ, hiện giờ lại như xa như gần thông qua điện thoại truyền thẳng vào tim hắn.
Cùng lúc, tiếng pháo hoa năm mới chậm rãi vang lên, HLV nhoẻn miệng cười, giọng nói dịu dàng như nước:" để tôi đoán xem, em đang ở đâu nhé!"
———————————————
HLV không chờ nổi thang máy chậm chạp đi lên, vội vàng chạy bộ xuống 18 tầng lầu. Chạy ra khỏi khu chung cư, liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang quay lưng về phía hắn, ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Người kia vẫn vậy, một thân tây trang dày da, áo khoác dạ dài quá gối, nhìn nhã nhặn mà... lẳng lơ.
Hắn chạy vội về phía y, bước chân vội vã phảng phất như chậm một giây thôi, thân ảnh phía trước cũng tan biến theo từng hồi pháo hoa.
Tổng Giám cũng quay người lại, chóp mũi bị đông đến đỏ bừng. Y cười, nụ cười làm tim HLV mềm nhũn, hắn nghĩ thầm, người này, sao lại sinh ra quyến rũ người như vậy cơ chứ.
Tổng Giám có chút xấu hổ không biết phải nói gì, HLV đã chạy tới, sau đó y rơi vào một cái ôm ấm áp. Người nọ vùi đầu vào vai y thở hồng hộc, có lẽ là chạy vội tới đây. Thật lâu sau, âm thanh rầu rĩ của HLV truyền tới:" cảm ơn em đã tới, thật sự, cảm ơn em."
———————————————————————————
Sáng hôm sau, HLV tỉnh dậy, giường bên cạnh trống trơn, vội vã bật dậy lao ra ngoài tìm người. Hắn sợ đêm qua tất cả chỉ là mơ, không đúng, hắn uống có nhiều đâu, lại còn làm hẳn hai pháo, không thể mơ chân thực như vậy được.
Bên trong nhà bếp có tiếng động, HLV liền mở cửa, cảnh tượng trước mắt chợt hợp làm một với ký ức một ngày nào đó trước đây. Ánh mặt trời buổi sáng tràn ngập gian bếp nhỏ, hơi nước từ máy pha cà phê nhẹ nhàng bay lên lan toả khắp phòng. Người kia quay lưng lại với hắn, ánh mặt trời chiếu lên cần cổ trắng nõn, đường cong dưới áo sơ mi cực kỳ đẹp đẽ.
HLV chậm rãi bước tới, TG cũng đồng thời quay người lại, y giật mình suýt chút nữa làm cafe văng tung toé. HLV cầm cổ tay y, nhấp một ngụm cafe chép miệng nói:" đừng hoảng, anh chỉ là muốn, ôm em một chút..."
—————————————————————————
Sau khi tiếng vỗ tay ái muội không ngừng cuối cùng cũng dừng lại trong nhà bếp, TG đc HLV ôm trở về phòng.
TG uất ức không thôi, con mẹ nó, rõ ràng là chỉ muốn ôm một cái, lại thành như vậy, tên khốn kia là muốn mình ăn tết ở trên giường hay sao. Liệu mình có nên chuyển văn phòng công ty quay lại Nam Phương hay không. Muốn chia tayy, tôi muốn chia tayyy aaaaa.
——————————————————————————-
Một năm sau.
Tết năm nay hai người bọn họ cùng nhau về nhà HLV ăn tết, ba mẹ Tổng giám đi nước ngoài du lịch, hắn không yên tâm để người về đó một mình liền lôi kéo y về nhà ba mẹ mình ăn tết.
" Em đừng mua nữa, cũng có phải về hỏi cưới anh đâu, cái gì em cũng muốn lấy là thế nào" HLV vừa chặn đôi tay muốn ôm cả siêu thị về nhà của TG lại vừa nhăn mặt cằn nhằn. Người này từ hôm biết sẽ về nhà hắn ăn tết căng thẳng đến mức sắp mua hết cả cái siêu thị này làm quà biếu rồi.
TG vẫn rất căng thẳng, cau mày nói. "Em chưa ăn tết ở nhà người khác bao giờ, em sợ... hai bác không vừa ý. " HLV nhìn mà đau lòng, hắn đã come out vs ba mẹ từ lâu, ba mẹ cũng biết chuyện của hắn vs NY sớm đã chấm dứt, chỉ là chưa được gặp mặt TG mà thôi.
Tiến lên đem người ôm vào trong ngực, xoa xoa lưng y:" bảo bối, lễ tết em đều gửi quà cho ba mẹ, hai người đều rất vui vẻ, chỉ là gặp mặt đoàn viên ngày tết, em không cần phải căng thẳng như vậy."
Toàn thân TG thả lỏng đôi chút mãi mới rầu rĩ nói:" nhưng em vẫn rất lo lắng, nhỡ đâu có sai sót gì, ba mẹ không chịu gả thì phải làm sao?"
HLV:"...."
—————————————————————————-
Tại nhà HLV.
Ba mẹ HLV vô cùng thích TG, còn nghi ngờ hắn dùng thủ đoạn gì lừa người ta về. Đứa nhỏ hiểu chuyện đẹp trai cao ráo, nhìn như thế nào cũng không thể vừa mắt thằng con suốt ngày chỉ biết đấm đá nhà mình được.
HLV nghĩ thầm, thủ đoạn cũng có, nhưng quan trọng là con đây hàng to xài tốt, ba mẹ đẻ con ra đáng lẽ phải biết chứ.
Ăn cơm xong, Cuối cùng TG cũng thở phào một hơi, HLV vừa bóp chân cho y vừa nịnh nọt:" bảo bối, em xem, anh hữu dụng như vậy, đừng để anh ngủ sô pha mà ~" Đúng vậy, hắn đang vừa quỳ vừa bóp chân cho TG vì tội xách đồ nhưng lại quên không mang theo quần áo hai người về. =)))
Hai mươi phút sau, hai người mặc đồ thể thao cũ của HLV tay trong tay đi bộ về phía trường cấp 3 của hắn.
Lại mười phút sau nữa, HLV đang quỳ một gối, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út cho TG mặt đỏ bừng vì ngạc nhiên và xấu hổ.
Mười lăm phút tiếp theo, hai người một trước một sau trèo tường vội vàng lao ra khỏi trường học vì bị bảo vệ tưởng trộm, đêm hôm lẻn vào trường làm bậy.
Chạy đến một góc an toàn, TG bừng bừng hưng phấn kéo HLV hôn môi, tách ra một khe hở nhỏ giữa hai đôi môi đang quấn quýt, y nhẹ giọng nói:" hình như em chưa nói với anh, em yêu anh lắm!"
HLV: "ừm, bảo bối, anh cũng yêu em!!!!!"
———————————————————————————
Yan: não có hạn nên mình chỉ viết thế này cho đỡ bức xúc thôi, vốn là định cho bạn NY xuất hiện nhưng mà cẩu huyết quá cũng không tốt vs nhiều chi tết quá kham không nổi =))
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
210 chương
9 chương
39 chương
8 chương