Tam đế ký
Chương 13 : gió và lửa
Bách kiếp vô tại.
Có người nói nó là một quyển sách thần bí sáng tạo thế giới, đồng thời chứa thông tin - kiến thức từ thuở hồng hoang đến thời lụi tàn của thế gian. sở hữu quyển sách này có thể vượt trên cả lĩnh vực của thần thánh mà tái tạo lại thế gian.
Có kẻ lại khẳng định nó là một thực thể bí ẩn có hình dạng bóng ma nhân loại.
Không thể biết “hắn” cũng không thể luận bàn “hắn”, chân chính siêu thoát. “hắn” hiểu mọi thứ, “hắn” tồn tại khắp nơi, đâu đâu cũng có, không gì “hắn” không làm được. thậm chí chỉ tưởng tượng “hắn” thôi cũng không thành công.
Vô hạn, vĩnh cửu, toàn trí toàn năng, là sự thật duy nhất
Rốt cuộc ai đúng ai sai ?
Vào lúc này trong không gian u tối nào đó bỗng xuất hiện những ký tự nguệch ngoạc. chỉ có các bậc đại năng tu vi chạm đến đỉnh phong mới đọc được.
“gió.
Khi nhìn thấy lá lung lay, khi nghe tiếng thông vi vu…chúng ta mới nhận ra có gió thổi qua. bản chất của gió là thổi, làm lay động, là ra đi, là lên đường không ngừng nghỉ. gió thổi mạnh thành cơn bão táp, có sức mạnh làm bật gốc rễ.
Bản chất của lửa là đốt cháy, tiêu hủy và hơi nóng, tinh luyện.
Một đóm lửa le lói, nếu có luồng gió mạnh thổi vào, sẽ thành một đám cháy khủng khiếp.
Gió và lửa là những biểu tượng của sức mạnh tiêu cực và tích cực, của sức mạnh xây đựng và phá huỷ.
Khi ta nhóm lửa, gió thổi tắt đi. khi ta tiếp tục đốt, gió giữ lửa cháy.
Trường hợp đầu, ta coi gió là ‘xấu’ vì cản trở kế hoạch; sau đó, gió là ‘tốt’ vì giúp hoàn thành đều ta muốn làm.
Bão lửa ngoại lệ, tự hình thành gió riêng cho nó, rất khó kiểm soát hay dập tắt.”
......-
Trong phòng.
Vô thúy mi ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.
Nàng dựa theo nhị ca vô song chỉ điểm, muốn nhanh chóng tu luyện bước vào luyện khí nhất trọng chân chính trở thành tu chân giả.
Nhưng thúy mi có một chút ao ước được sở hữu biến dị linh căn như đại ca vô tuấn vậy. nhanh chóng tu luyện đạp đến đỉnh phong thế gian, tung bay muôn nơi như cánh chim khát khao tự do. có một chút ganh tị ở đây.
Dĩ nhiên, chỉ là một chút thôi. trong lòng phần nhiều vừa mừng vừa buồn. mừng cho đại ca vô tuấn có thiên phú tuyệt diễm, vạn người kính nể. buồn vì lâu quá không thấy huynh ấy đến gặp, không nghe tin gì về huynh ấy. ây…thúy mi tâm lý cũng giống vô song vậy, có đại ca biến dị linh căn “bảo kê” hạnh phúc biết bao...
Không được !
Thúy mi sợ mình trở thành một nữ nhi yếu đuối. nàng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho phụ thân, cho ca ca. nàng muốn bảo vệ họ, ba người thân nàng yêu quý nhất.
Bàn tay phải thúy mi nắm lại hình nắm đấm đặt trên đùi, bàn tay trái đặt trên đầu gối, tư thế hệt vô song tối qua.
Xunh quanh thúy mi không khí ba động kịch liệt, xoáy cong như muốn nuốt chửng bóng hình nhỏ bé xinh đẹp ấy.
Trong đan điền nàng, ba lỗ nhỏ màu đỏ, xanh lá, vàng nâu tượng trưng tam linh căn tư chất hỏa-mộc-thổ liên tục hấp thu linh khí hóa thành linh lực . nhất là lỗ màu đỏ.
Nóng, nóng, rất nóng.
Đau, đau, rất đau đớn.
Vô thúy mi cắn chặt răng chịu đựng.
Luyện khí nhất trọng.
Một canh giờ sau, nàng thở ra thật mạnh, mệt mỏi ngã gục xuống giường. nằm một khắc lại ngồi bật dậy, lấy gương ra soi.
Còn tốt, đầu tóc mặt mày còn nguyên vẹn. thiếu nữ mà…
Thúy mi tắm rửa kỹ càng rồi khóa cửa lại chạy qua khoe với vô song mình. từ giờ bản thân cũng đã trở thành tu chân giả rồi nhé.
Hồi lâu có một con kiến bò trên trần nhà thúy mi. nó bỗng nhiên té xuống mặt đất, trong cơ thể có đốm lửa đỏ bừng cháy. con kiến hóa thành tro tàn.
Trong nhà thúy mi mọi thứ vận nguyên vẹn không hao tổn chút nào, kể cả trần nhà hay giường nằm.
......-
Vô tuấn ngồi xếp bằng trong động phủ, hô hấp thổ nạp, mặt không biểu tình như mọi khi.
Thiên địa linh khí xung quanh hắn cuồn cuộn tràn vào như cương phong mãnh liệt, sắc bén. một tảng đá to gần đó bị gió thổi cắt sâu mấy chục đạo vết xước.
Song người vô tuấn kể cả quần áo của hắn đều không tổn hại chút nào. hắn vốn dĩ đã anh tuấn lúc này lại càng anh tuấn thêm.
Vô tuấn mở mắt ra.
Đối diện hắn là một thanh niên tuổi chưa đến ba mươi, tướng mạo bình thường nhưng khí chất sắc bén tựa lưỡi kiếm. bất quá ánh mắt hắn lộ ra nét tang thương của tuế nguyệt.
“thế nào rồi ?”, thanh niên mỉm cười hỏi.
“hồi bẩm tông chủ. linh lực trong cơ thể ta đã ổn định lại rồi ạ. cảm tạ tông chủ đã chiếu cố.”
“ta đã nói rồi, đừng gọi ta là tông chủ nữa.”
Vô tuấn ngập ngừng một chút:
“vâng thưa sư phụ.”
“tốt lắm, ngươi mau chóng đến gặp xuân tính bảo hắn chỉ điểm tu hành thêm cho ngươi. sư phụ có việc gấp tạm không thể chỉ dạy ngươi thời gian này được.”, phục vô hy mỉm cười.
“vâng ạ, đệ tử tuân mệnh. sư phụ, đệ tử còn có một chuyện muốn thỉnh cầu người.”
“việc gì ?”
“đệ tử muốn đến chỗ ở ngoại môn đệ tử gặp nhị đệ và tam muội ạ. sau đó, ta còn muốn về thăm phụ thân quê nhà.”, vô tuấn hơi ngập ngừng.
“thăm sư đệ sư muội không sao nhưng về quê thăm phụ thân không nên. không phải ta cấm ngươi hiếu trung với cha mẹ mà ta sợ có kẻ muốn nhân cơ hội này diệt trừ ngươi thôi. ngươi có thể đến với lưu hành đường bảo bọn họ tìm cách liên lạc với cha ngươi.”
“hãy nhớ, ngươi bây giờ ra ngoài gặp kẻ địch chỉ có con đường chết thôi.”, phục vô hy khuyên bảo.
“vâng. thưa sư phụ, đệ tử còn một thỉnh cầu”.
“hở, việc gì ?”, phục vô hy cảm thấy ngạc nhiên. tên tiểu đồ đệ này của mình gan khá lớn nhỉ.
“xin ngài…cho đệ tử thêm ít tài nguyên để ta…”
“để cho đệ đệ muội muội ngươi chứ gì ! được rồi, ta đồng ý. cầm lấy lệnh bài này đi. nhớ, đừng tham quá nhé.”, phục vô hy bật cười.
“đa tạ sư phụ.”, vô tuấn thở phào.
Lúc này trong không gian u tối thần bí xuất hiện thêm một đoạn ký tự nguệch ngoạc:
“thổi gió, nhóm lửa, rèn kiếm”
…
“hắc xì !”, vô song giật mình nghĩ thầm có ai đang nhắc tên hắn.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
129 chương
800 chương
81 chương
27 chương
227 chương
501 chương
4 chương