Chap 26:
Tối đó, 10h bé Nhung mới về nhà nó.
- Em đi đâu về khuya vậy bé?- Nó hỏi
- Em đi đâu mặc em!- Nhung bỏ vào phòng
"Sao nó hỗn quá vậy ka`?"
Nó cảm thấy con bé có gì đó hơi kì kì, có vẻ gì đó kiêu kì như những cô tiểu thư nhà giàu. Nó quyết định tìm đến ngôi nhà mà Nhung hay tới.
- Xin lỗi! Cho tôi hỏi 1 chút?- Nó hỏi chú quản gia của căn nhà đó
- Tiểu thư cần gì ạ?- Người đàn ông lịch sự trả lời, có lẻ là đã biết nó là ai
- Cho cháu hỏi ở đây có cô bé nào tên Nhung không?- Nó lễ phép
- Diệu Nhung là tiểu thư của nhà chúng tôi ạ! Dạo này cô ấy xin phép ông bà chủ cho sang nhà bạn ở 1 thời gian!- Người đàn ông đó nói làm nó sửng sốt, Nhung giả làm trẻ lồ côi làm gì? Mục đích vào nhà nó để làm gì? May là ông nó sang Mỹ rồi nên chưa đụng mặt Nhung ==
Nó về với tâm trạng băn khoăn, nó sang nhà Ken bấm chuông. Người giúp việc mở cửa cho nó vào, dưới phòng khách. Đập vào mắt nó là cảnh Nhung đang ngồi khoác vai Ken nhìn rất tình tứ, Ken thì đang đọc báo và không cảm thấy phiền gì việc đó. Nó cảm thấy giận, tuy Nhung mới 15t nhưng về thể chất cô bé đã phát triển ( có khi còn hơn cả nó) nhưng sao Ken không hề nghĩ rằng việc thân mật vs con nhóc sẽ làm nó khó chịu. Nó liền đi tới nắm tay lôi Nhung ra ngoài.
- Á! Chị làm gì lôi em đi vậy? Thả em ra!- Nhung la lên ( để thu hút sự chú ý của Ken)
- Nhi có chuyện gì mà bực vậy nhỉ?- Linh nói
- Anh thì biết là chuyện gì rồi đấy!- Nguyên cười nụ cười ẩn ý và chặn Ken lại không cho chạy theo
- Em nói đi! Tại sao em phải giả làm mồ côi hả?- Nó hỏi Nhung
- Chị biết rồi à? Chị theo dõi tôi ư?
- Chị...vì lo cho em thôi!- Nó
- Lo thì mặc tôi đi! Tôi là tiểu thư đấy! Thì sao? Tôi giả vờ như vậy chỉ vì tôi thích anh Ken! Từ lâu rồi! Lúc tôi còn quen tên kia, hắn có đua xe chung với Ken và chở tôi ngồi sau lưng. Hắn chơi xấu Ken nhưng anh ấy không hề bị té. Ngược lại còn cười bảo tên đó rằng: Nếu tao không nể cô bé mày đang chở thì có lẽ mày xong rồi! Và từ đó tôi đã luôn ngưỡng mộ anh ấy! Khi tôi biết anh ấy sống ở đây và tôi đã thực hiện kế hoạch. Mặc dù anh ấy không nhớ mặt tôi nhưng tôi sẽ cướp anh ấy từ tay chị! Chị không xứng với anh ấy đâu! Anh ấy cứ như người anh đang che chở, chăm sóc từng li từng tí cho chị hơn là người yêu!- Nhỏ Nhung lộ bộ mặt thật ra, nó ngỡ ngàng.
- Em thật...nhưng anh ấy đã đính hôn với chị!
- Đính hôn? Thì có thể hủy được mà!
Nó giận quá định đi vào nhà, nhỏ Nhung chụp ngay bình hoa để gần đó và
- Chuyện gì thế?- Ken, Nguyên và Linh chạy ra
- Chị Nhi...em đâu làm gì đâu mà sao chị lại ném bình hoa vào em?- Nhỏ Nhung khóc, tay nó đầy máu. Nó đơ ra luôn vì không ngờ con bé sẽ làm như vậy
- Nhi! Em làm gì vậy? Sao lại đánh con bé!- Ken mắng nó
- Em không có!- Nó chưa kịp giải thích
- Anh không ngờ em lại như vậy! Nếu không muốn chăm sóc con bé thì để anh! Đâu cần phải thế!- Ken nói rồi bế Nhung lên chạy ra trước. Nó thấy trên miệng Nhung có 1 nụ cười
- Anh...không tin em sao?- Nó khuyu. xuống
- Anh hiểu em đang bị oan! Để thằng Quân bình tĩnh lại anh sẽ giải thích với nó!- Nguyên xoa đầu nó
- Đừng khóc! Ken thương em mà! Vì hiểu lầm và nóng quá nên la em thôi!- Linh
- Theo anh vào bệnh viện!- Nguyên nắm tay nó dắt đi.
Tại bệnh viện, Ken đang đợi bs băng bó cho Nhung thì nó và Nguyên, Linh đến. Ken không buồn nhìn mặt nó
- Anh thất vọng vì em quá!- Buông 1 câu lạnh lùng, câu nói đó như đang xé toạc tim nó ra. Nó khóc và bỏ chạy, đầu óc nó thực sự hoảng loạn. Nghe tiếng Nguyên gọi tên nó. Chạy được 1 đoạn bỗng nhiên đầu óc nó tối sầm và té xỉu giữa hành lang
- Nhi!- Tiếng bọn hắn gọi nó, sau đó nó không cảm thấy gì nữa.
Mở mắt ra, đầu nó đau nhức. Nó thấy Ken và Nguyên, Linh, có cả Hưng và Uyên đang ngồi đợi nó.
- Tỉnh rồi à? Thấy ổn không? Mày làm tao sợ quá!- Uyên giơ đôi mắt sưng húp vì khóc lên nhìn nó
- Tao ngủ được mấy tiếng rồi?
- Mày ngủ cả ngày rồi!- Uyên
- Sao em ngất vậy?- Nó hỏi Nguyên và không nhìn Ken, nó rất buồn và giận vì hắn không chịu tin nó mà buông 1 câu phũ phàng như vậy.
- Em chỉ cần uống thuốc thôi! Tránh để các chấn động mạnh về tâm lý! Do lần trước em bị đánh vào đầu nên có máu bầm tụ trong não!- Nguyên ôn tồn giải thích
" Hèn gì dạo gần đây hay choáng váng nhức đầu!"
- M.n ra ngoài hết đi! Để thằng **** này nói chuyện với chị Nhi!- Hưng nói, liếc Ken. Cả đám kéo nhau ra ngoài hết. Còn lại 2 đứa
- Anh xin lỗi!- Ken mở lời
- ....!- Nó im lặng
- Anh đã nghe Nguyên kể hết rồi! Nhung là 1 tiểu thư, và mục đích của cô bé khi tiếp cận bọn mình...!
- Tiếp cận anh thôi!- Nó nói mà không nhìn Ken.
- Anh biết em không đánh cô bé!
- Vậy sao anh còn mắng tôi? Anh là đồ tồi!- Nó la lên
- Bình tĩnh! Anh xin lỗi, vì trong lúc đó anh không nghĩ con bé lại dám tự làm mình bị thương như vậy!
- Đây là lần thứ 2 rồi, anh không tin tôi- vợ chưa cưới của anh mà lại đi tin nhỏ đó, anh quá đáng lắm! Anh về đi! Tôi không muốn nhìn mặt anh!- Nó chui vào trong chăn và khóc
- Anh xin lỗi! Nếu đó là điều em muốn!- Ken nói rồi đi mất, còn nó khóc rấm rứt trong chăn. Nó cứ nghĩ hắn yêu nó lắm, vậy mà lòng tin của hắn đối với nó chỉ nhỏ xíu như vậy thôi sao? Nó giận lắm, tuy nó muốn được nằm trong vòng tay hắn lắm nhưng nhớ tới lúc hắn mắng nó là nó cảm thấy giận tột cùng. Tin tưởng nhau mà thế đấy! Nó chua chát nghĩ.
- Nhi! Mày ổn chứ?- Uyên hỏi
- Tao muốn xuất viện, tao ghét mùi ê te của bệnh viện!- Nó
- Uhm!
Trong mấy ngày nghỉ, Ken có đến thăm nó nhưng nó không chịu gặp anh. Nó còn buồn vì những chuyện đã xảy ra...1 hôm nó nhận được cuộc gọi từ bệnh viện
- Hưng! Cùng chị tới bệnh viện! Mẹ chị tỉnh rồi!- Nó mừng rỡ chạy sang gọi Hưng
- Sao? Được ạ! Để em lấy xe!- Hưng lập tức chở nó vào bệnh viện.
Nó thật khó tin vào mắt mình, mẹ của nó đang mở mắt và nhìn nó.
- Mẹ! Con đây! Mẹ nhận ra con không?- Nó bước lại hỏi
- ...!- Mẹ nó đưa tay vuốt tóc nó, tức là mẹ vẫn nhận ra nó. Nó mừng rỡ òa khóc và ôm lấy mẹ nó
- Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm! Huhu! Mẹ ngủ suốt mấy tháng rồi! Con sợ mẹ sẽ bỏ con!
- Nín đi con gái ngoan của mẹ! Mẹ không bỏ con đâu! Con cứ nghĩ mấy tháng qua mẹ đi thăm bố là được thôi!
- Thế bố thế nào hở mẹ? Vẫn đẹp trai chứ ạ?
- Vẫn bảnh phết!- 2 mẹ con cùng cười, cười trong nước mắt, những giọt nước mắt của h.p.
- Chào mợ! Cháu là con của mẹ Lam!- Hưng tới và chào mẹ no
- Lớn thế này rồi à?- Mẹ nó cười
Nó ở đó tới khoảng 9h30 thì ra về (mẹ nó bảo về nghỉ kẻo ông lại lo)
- Tình hình mẹ cháu sao ạ bs?- Nó hỏi người đàn ông đứng tuổi mang áo blu trắng
- Đang tiến chuyển tốt! Nhưng cần phải theo dõi thêm!
- Vâng! Nhờ bs chăm sóc mẹ cháu!
- Tiểu thư yên tâm!
Lúc nó vừa về, có 1 người vào thăm mẹ nó
- Chào cô!
- Cháu là....?
Hưng cùng nó đi ăn rồi đi dạo thành phố, 2 chị em cứ đi hết nơi này sang nơi khác. Tâm trạng nó đang vui mà, nhưng nó vẫn thấy đượm buồn khi nghĩ đến hắn.
10h, 2 đứa về nhà. Trước nhà Ken, nó thấy...Nhung đang ôm Ken và hôn, mắt Ken cứ mở thao láo ra. Bịch đồ trên tay nó rớt xuống.
- Nhi!- Ken đẩy Nhung ra
- 2 người đang làm cái quái gì trước nhà vậy hả?- Hưng la lên
- Em vào nhà đi Hưng!
- Nhưng...!
- Vào đi!- Nó
Hưng đành phải vào nhà, nhưng vẫn đứng ở cánh cổng dỏng tai nghe lén. Nó tiến lại gần 2 người đó.
- Đây là vì cái tội dám cướp "chồng" người khác!- Phải! Nó tát Nhung m.n ạ! 1 tát là quá nhẹ cho con nhỏ mặt dày đó
- Chị dám...!- Nhung ôm cái má đỏ
- Biến đi! Hay đợi tôi kêu bảo vệ? Gia đình cô không chống lại gia đình nhà tôi đâu!- Nó giận thật sự nên nói như vậy, bình thường nó vốn không thích khoe của đâu :P . Nhỏ kia quê quá bỏ về, còn nó và Ken
- Em nghe anh giải thích!
- Tôi không muốn nghe gì nữa! Tất cả là quá rõ! Vậy mà bảo là yêu tôi mãi mãi! Tất cả là dối trá!- Nó lấy tay quẹt nước mắt.
- Không phải vậy đâu! Em hiểu lầm rồi!
- Đừng đụng vào tôi! Dối trá! Tôi đã làm gì sai mà lại bị anh "cắm sừng" như vậy? Tôi ghét anh! Hủy hôn đi!- Nó tháo chiếc nhẫn ra dúi vào tay Ken
- Nhi! Đừng vậy mà!
- Từ nay không là "vợ chồng" gì nữa hết! Anh hãy đi mà tìm hp của anh! Tạm biệt!- Nó chạy vào nhà. Hưng núp sau cửa thót tim lao vào bụi rậm mà núp.
- AAAAAAAAAAAAAAA!- Ken gào lên. Nó đứng tựa vào cổng mà khóc, khóc đã đời nó mới vào nhà.
- Sao thế? Sao mắt cháu sưng vậy?- Cô Lam và ông nội nó lo lắng hỏi
- Cháu muốn hủy hôn với Ken!- Nó
- Chuyện gì thế? 2 đứa cãi nhau à?- Ông
- Hắn không yêu cháu nữa!- Nó
- Có gì từ từ suy xét lại cháu à! Đừng quyết định lúc nóng giận! Để sau này phải hối hận! Ken không phải như vậy đâu! Cô biết nó yêu cháu lắm mà!- Cô Lam nhẹ nhàng giải thích.
- Đúng vậy! Cháu có gì phải nghe nó giải thích chứ! Có thể là hiểu lầm thôi!- Ông nó
- Ông gọi tài xế chở cháu vào bệnh viện ạ!- Nó
- Uhm được! Mà cháu bệnh à?
- Mẹ cháu tỉnh rồi!
- Cái gì? Sao không nói ông biết? Để ông và cô đi với cháu!
- Thôi ạ! Giờ cháu muốn yên tĩnh với mẹ cháu! Mai m.n hãy vô!
- Uhm được! Để ta gọi tài xế!
Hết chap 26
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
57 chương
10 chương
27 chương
413 chương
5 chương