Hoa Kì chưa bao giờ là người ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất là trước khi quen biết Trang Hào, cậu vẫn luôn sống theo cách cậu muốn sống. Nếu như trước kia Hoa Kì nghe theo lời cha mẹ, vậy cậu có thể quen biết Trang Hào không? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án, là do duyên phận thôi. Tin và chấp nhận là hai nghĩa hoàn toàn khác nhau, Nếu là do số phận cũng chẳng thể tránh được, dù có cố đi ngược lại cũng chẳng thay đổi được gì...... Đành thuận theo tự nhiên thôi. Thật ra thì, có lúc thuận theo số mệnh không phải không tốt, con người sống phải có tốt có xấu, cay đắng hay ngọt bùi cũng có năm bảy đường, lúc nhận ra được điều này, có lẽ ngày tháng sẽ trôi qua yên bình hơn, cuộc sống chắc sẽ không nặng nề u uất quá. Hoa Kì là một người như thế, nhìn có vẻ như là ngơ ngơ không hiểu gì, nhưng cuộc sống của cậu cũng không có gì khó khăn quá, cậu chẳng có dã tâm gì lớn lao, cũng chẳng tham vọng là nên chiến công oanh liệt gì, cứ theo một câu nói, cả đời chỉ có ngần ấy nỗi khổ, gò bó quá có khi lại trở nên khổ sở hơn. Không sai, thế giới này có rất nhiều loại người, nghĩ thôi cũng đã thấy phức tạp lắm rồi, dứt khoát...... Không bằng...... Liền...... “Ai, Hoa tiểu cẩu......” Bàng Suất sáng sớm đã thức dậy, mặc đại quần chiếc quần cộc, vặn eo bẻ cổ, quay đầu lại thì Hoa Kì đã từ trong chăn ngồi dậy, đầu tóc như tổ quạ, hơi híp mắt, lại rất không tình nguyện nói: “Đại ca, Bây giờ là mấy giờ mà đã kêu tôi rồi.” Bàng Suất ngậm điếu thuốc nói: “Cậu nghĩ là không có chuyện gì á? Không có chuyện gọi cậu làm gì.” Hoa Kì ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh đã thấy chăn được gấp chỉnh tề, kinh ngạc nói: “Anh ấy đi đâu rồi?” “Đi tắm.” Bàng Suất xuống giường: “Hai người chả bảo hôm nay đi chơi còn gì.” Hoa Kì cười nói: “Thật à? Cứ tưởng đùa.” “Thao, cậu quá coi thường anh ta rồi.” sau khi Bàng Suất ngồi nói chuyện với Trang Hào hôm qua xong, hắn liền thấy bội phục Trang Hào hơn, còn tại sao lại bội phục, phải xem hành động của Trang Hào mới có thể nói được. Hoa Kì rất muốn đi chơi, nhưng lại do dự: “Cái đó...... anh ấy vừa mới xuất viện, tôi vẫn thấy lo.” “Lo lo cái rắm ý.” Bàng Suất đưa chân qua, đạp Hoa Kì một cước, còn nói: “Tôi thấy anh ta nghẹn đến khó chịu lắm rồi, công việc là công việc, cậu cũng không thể vùi đầu vào việc mà không đi chơi với anh ta.” Hoa Kì nhẹ giọng nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng sợ cơ thể của anh ấy không chịu được.” “Ai nha, cậu cứ thoải mái đi, cơ thể của anh ta thì anh ta phải hiểu rõ chứ.” Bàng Suất nghiêng người nằm xuống, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Tôi đây không làm kì đà cản mũi đâu, hai người cứ vui vẻ mà đi chơi đi, không ảnh hưởng gì đến vết thương đâu mà sợ.” “Có sao đâu, chỉ là đi cùng thôi mà.” Hoa Kì năn nỉ nói. “Hoa tiểu cẩu nói rất đúng, chỉ đi cùng thôi mà.” Trang Hào bưng chậu vào phòng, bỏ dép, nói: “Dù sao cũng ở lại mấy ngày, nhân lúc này đi ra ngoài chơi một tí.” Trang Hào đặt cái chậu trên ghế, một tay dùng khăn lông lau tóc, một tay khác cẩn thận đặt trên ngực: “Hoa tiểu cẩu muốn đi chỗ nào?” Hoa Kì trái lo phải nghĩ nói: “Ở đây có chỗ nào để chơi nhỉ?” “Có gì để chơi đâu.” Bàng Suất xen vào nói: “Đi dạo, ăn cơm, không thì cũng là khu game.” Vừa nghe những thứ này Hoa Kì liền cảm thấy rất nhàm chán, vẻ mặt như đưa đám nói: “Không có gì khác à?” Hoa Kì thở dài một hơi, chống tay đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên trong óc thoáng qua điều gì đó: “Nếu không, chúng ta đi vườn thú đi?” Bàng Suất cười khổ nói: “Mấy con vật đó có gì để nhìn? Chúng ta biết chúng, nhưng chúng chẳng biết chúng ta, đã thế còn phí tiền.” “Không thể nói như thế a.” Hoa Kì phản bác: “Mặc dù công viên không có gì, nhưng mà tôi nhớ 1/6 hàng năm tôi đều đi, lâu rồi không đi, tôi rất nhớ nơi đó, nhớ ngày xưa toàn chạy ra xem gấu, rất vui mà.” Bàng Suất bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hào: “Vợ anh bao nhiêu tuổi rồi còn đi vườn thú, cần phải chấn chỉnh lại ngay!” Trang Hào cười nói: “Đi thì cứ đi thôi. Có gì đâu mà phải chỉnh?” Bàng Suất thở dài nói: “Vậy thì đi vườn thú vậy.” “Được, vậy để tôi đi chuẩn bị một chút đồ rồi chúng ta lên đường.” Hoa Kì hưng phấn nhảy lên, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm, lúc đi ra thì hai người kia cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi, Hoa Kì gấp gáp vội thay quần áo thật nhanh, sau đó cùng hai người ra khỏi nhà. Sở thích của Hoa Kì cũng không nhiều lắm, nhưng cậu cực kì thích đi dạo, nhất là trong vườn thú, vừa nói đến, cậu đã thấy nhớ, mỗi lần đi theo mẹ tới sở thú đều có đồ chơi này, kẹo đường này, còn có súng bắn khí cầu, bao cát ném con nít, câu cá và chèo thuyền, mọi thứ cậu đều chơi tốt cả. Nhưng mà, lần này lại khác, vườn thú bây giờ lớn hơn trước nhiều. Bàng Suất mua ba vé xong, lúc này mới hưng phấn chạy đi vào. Hoa Kì vào vườn thú, đầu tiên cậu đã nhìn thấy súng bắn khí cầu, đã cách nhiều năm không có chơi nên cậu thấy nó vô cùng hấp dẫn và mới mẻ. Sau khi bỏ tiền xong, tha hồ dùng súng mà bắn lia lịa, nhìn Trang Hào và Bàng Suất cũng rất hưng phấn, kĩ năng chơi của Hoa Kì rất tốt, cứ như vậy mà bắn rơi lả tả, đạt được giải nhất, không phát nào trượt, có thể được coi là thần bắn. Giải nhất thì được con lừa bông, sau khi nhận được, cầm trong tay rất có cảm giác hưng phấn. Hoa Kì cưỡi trên người nó nhảy nhảy đi về phía trước, mà Trang Hào và Bàng Suất đứng phía sau cười suýt nữa vỡ cả bụng. “Tôi nói này, vợ anh đúng thật là hiếm thấy đấy.” Bàng Suất híp mắt nhìn bóng dáng của Hoa Kì nói. Trang Hào hé miệng cười: “Vô tâm vô phế.” “Như vậy rất tốt không phải sao?” Bàng Suất hất mặt nhìn anh, nói: “Nghĩ xong chưa?” Trang Hào kiên nghị vô cùng gật đầu: “Ừ, nghĩ xong rồi.” “Trâu bò thật ~.” Bàng Suất giơ lên ngón cái nói: “Nếu đổi lại là tôi, tôi không làm được như vậy đâu.” “Do cậu nhát gan mà thôi.” Trang Hào trêu ghẹo nói. Bàng Suất khinh thường nói: “Anh làm như mình giỏi lắm ấy, tôi mà không nhát gan thì giờ này Hoa tiểu cẩu là của ai cũng chưa biết được đâu.” Trang Hào cười cười. “Ai, hai người đi nhanh lên một tí có được hay không hả?” Vẻn vẹn trong chốc lát, Hoa Kì cũng đã chạy đến chỗ con khỉ núi rồi, bước qua hàng rào: “Hai người đi mua thức ăn được không? Cho chúng nó ăn?” “Được rồi, mua cả đồ ăn cho chúng ta nữa.” Bàng Suất nhe răng cười nói. Trang Hào tỏ ra đồng tình: “Tôi thấy cũng được.” Hoa Kì chạy lướt qua bọn họ: “Mau đi mua đi, tôi sang bên cạnh xem ngựa vằn.” Hoa Kì co cẳng chạy, hoàn toàn không cho Trang Hào và Bàng Suất thời gian phản ứng. Trang Hào mới vừa xuất viện, vết thương trên người chưa lành hẳn cho nên anh chỉ có thể đi từ từ, đợi bọn họ đuổi kịp Hoa Kì thì liền nghe Hoa Kì phất tay hô to: “Aiz, hai người mau lại đây xem đi, có cái đó thật to nha.” Hoa Kì vừa kêu ra khỏi miệng, Trang Hào và Bàng Suất cảm thấy thật là mất mặt, may là ở bên cạnh không có nhiều người lắm, đợi bọn họ đi đến chỗ Hoa Kì đang đứng, mỗi người đều đá cho cậu một cái. Hoa Kì xoa mông nói: “Sao lại đá em chứ?” Trang Hào nghiêm mặt nói: “Em vừa nói câu gì đấy? Cái gì mà cái đó thật to hả?” Hoa Kì hì hì cười, vội vàng chỉ vào một con ngựa vằn cách đó không xa nói nói: “Nhìn đi, cái đó thật là to, vừa thô vừa dài lại vừa đen nữa.” “Phụt......” Bàng Suất vịn lan can cười không thành tiếng, khom người nói: “Hoa tiểu cẩu, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì hả? Còn vừa thô vừa dài...... Má ơi.” Bàng Suất cười lên cười xuống. Trang Hào thì không kích động được như Bàng Suất, ngược lại nhìn theo tay Hoa Kì chỉ, ừ một tiếng nói: “Đúng là vừa thô vừa dài.” “Con mẹ nó chứ.” Bàng Suất cười khổ nói: “Hai người thật đúng là vợ chồng, không phải người một nhà không vào chung một cửa.” Trang Hào nhếch miệng cười nói: “Hoa tiểu cẩu rất thích lớn.” Nghe xong lời này, Bàng Suất thộn ra, nhướng mày nói: “Trang Hào, chẳng lẽ cái đó của anh không thể thỏa mãn được Hoa tiểu cẩu?” Trang Hào lập tức trầm mặt: “Đi sang bên cạnh đi.” Bàng Suất cười đùa nói: “Hoa tiểu cẩu, Trang Hào thao cậu có khiến cậu thoải mái không?” Hoa Kì vội vàng lảng sang chuyện khác, nói: “Mau đi chỗ khác chơi đi, chúng ta ở nơi này lâu quá rồi.” “Đừng có mà đánh trống lảng!” Bàng Suất nhìn phía về chỗ ngựa vằn nói: “Con mẹ nó chứ, lớn như vậy, cái này nếu thao cậu, có phải sẽ làm cậu khoái chết không?” “Có mà anh khoái chết í!” Hoa Kì tức giận nói. Bàng Suất phản bác: “Là do cậu cứ nhìn chằm chằm cái đó của ngựa vằn đấy chứ, để đấy thì thật lãng phí, mau tới chơi phát luôn đi.” “Anh có chịu đi nhanh lên không hả?” Hoa Kì vô tình lướt qua ngựa vằn, xoay người theo bảng hướng dẫn tìm gấu. Đến chỗ gấu, vừa đúng lúc thấy hai con công đang ôm nhau tranh đoạt gì đó và một con gấu ngồi bên cạnh ăn, nhìn mặt nó rất ngốc. Hoa Kì không nhịn được cười nói: “Ai, Bàng Suất, anh đang ăn gì đấy, có ngon không?” Bàng Suất một bên cười nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu đang định gây chuyện có đúng không?” Hoa Kì gật gù hả hê đắc ý, lại nhìn con gấu kia nói: “Bàng Suất, ăn bậy như vậy cẩn thận tí nữa thì Tào Tháo dí đấy.” Lời vừa ra khỏi miệng, con Gấu kia hình như nghe hiểu, thu móng vuốt, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Kì hung hăng trừng mắt, tiếp đó liền bò dậy, bỏ đi. Hoa Kì cười không thành tiếng, hất mặt nói với Trang Hào: “Ca, anh xem Bàng Suất sắp bội thực rồi kìa.” Trang Hào hoàn toàn phục Hoa Kì, nhưng nhìn kỹ con Gấu này một chút, hình như khá khôi hài. “Con mẹ nhà cậu.” Bàng Suất không thể nhịn được liền giơ chân lên đá một cước vào mông cậu. Hoa Kì vội vàng che mông nói: “Đùa tí thôi mà anh tưởng thật à?” Bàng Suất nhíu mày cười: “Tự gây họa không thể sống.” Nói xong, Bàng Suất cúi đầu nhìn phía dưới, tiện tay chỉ vào đôi Gấu nói: “Tôi nói này Trang Hào, Hoa tiểu cẩu, sao hai người đập pháo mà chẳng chịu nhìn hoàn cảnh vậy hả?” “Hai người thật là ngu ngốc.” Trang Hào nghiêm mặt không có hứng ở đây xem Gấu nữa, đi thẳng tới chỗ ghế đá để ngồi, lấy bao thuốt, rút ra một điếu xong ném cho Bàng Suất cả bao, hút một hơi nói: “Khi nào thì chúng ta về nhà đây?” Bàng Suất nhận lấy điếu thuốc ngồi bên cạnh Trang Hào nói: “Nếu anh muốn đi, ngày nào cũng được.” Trang Hào nhìn bóng lưng Hoa Kì, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Ngày mai đi.” “Được, vậy thì ngày mai đi.”