“Cậu đừng gấp, anh cậu thuộc tình huống nhẹ nhất được đưa tới đây đấy.” Bác sỹ khẽ quay đầu liếc vào trong phòng cấp cứu, sau đó lại nói,”Mắt cá chân phải của anh ta nứt xương hơi nghiêm trọng, cần từ từ nuôi dưỡng, nhưng mà...... dù dưỡng tốt cũng không thể làm việc nặng nữa, về sau không có cách làm mấy công việc dùng thể lực như vậy nữa.” Hoa Kì hoảng sợ nói, “Vậy đi bộ thì sao, chẳng lẽ phải mang nạng? “ Bác sỹ cười lắc lắc đầu,”Cũng không đến nỗi, chỉ cần nuôi tốt, sau này hồi phục không làm việc nặng thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến năng lực hành động.” Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm,”Vậy thì tốt.” “Vậy được, các người ở chỗ này đợi đi.” Bác sỹ nhét khẩu trang vào trong túi, xoay người đi tới một đầu khác của hành lang. Bàng Suất nhìn vẻ mặt buông lỏng của Hoa Kì cũng có chút nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, lúc này Trang Hào coi như bồi lớn, về sau không thể làm việc nặng, sau này anh ta không nuôi sống được cậu thì sao?” Hoa Kì thở dài một hơi, vỗ ngực nói: “Không có gì, tôi nuôi anh ấy cũng được.” Bàng Suất nhếch miệng cười nói: “Nhìn cậu đức hạnh này, đi...... Tôi dẫn cậu tới phòng vệ sinh rửa mặt, đừng chờ Trang Hào tỉnh lại bị cậu hù chết.” Hoa Kì toét miệng, hàm răng trắng noãn đối lập với khuôn mặt đen thùi lùi: “Có sao? Rất đáng sợ?” Bàng Suất chán ghét chậc một tiếng: “Một lát cậu tự nhìn.” Hoa Kì lưu luyến không rời đi đến phòng vệ sinh, đứng ở trước gương nhìn mình, lúc Bàng Suất vào phòng kế đi tiểu, Hoa Kì mềm yếu vô lực tựa vào bồn rửa mặt. Từ lúc biết Trang Hào bị chôn dưới giếng đến bây giờ, tim của cậu chưa bao giờ ngừng cuồng loạn, cho dù biết rõ Trang Hào không có chuyện gì nhưng vẫn như thế. Thần kinh căng thẳng được buông lỏng, cả người liền mềm yếu vô lực, thậm chí xương cốt toàn thân đều kêu gào, quay đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt đen thùi lùi thật đúng là rất dọa người. Hoa Kì híp mắt cười một tiếng, chỉ muốn nói ba chữ, thật đáng giá. Phòng kế truyền đến tiếng xả nước, Bàng Suất đẩy cửa đi ra, vừa cài dây lưng quần vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm Hoa Kì hỏi: “Mệt mỏi?” Hoa Kì không che giấu chút nào ừ một tiếng: “Có cảm giác như cởi cả lớp da.” “Aiz......” Bàng Suất thở dài một tiếng: “Nhìn cậu đức hạnh này, không muốn sống mà xông vào bên trong, tôi coi như phục cậu rồi.” Hoa Kì vô lực cười: “Bây giờ có chút sợ.” “Biết sợ là đúng rồi, nếu bây giờ cậu còn không có cảm giác, vậy thì thật sự trở thành đồ ngốc rồi.” Bàng Suất đi tới trước mặt Hoa Kì mở vòi nước ra, đầu tiên là tự rửa tay, sau đó đưa tay đè đầu Hoa Kì xuống: “Thấp một chút, anh rửa mặt cho cậu.” Hoa Kì khom người, Bàng Suất dùng một tay vốc nước, đưa tới mặt Hoa Kì nhẹ nhàng xoa. Nước chảy xuống biến thành màu đen, theo đường ống chảy xuống dưới đất. “Nhìn một chút, sạch sẽ thật dễ nhìn.” Bàng Suất trêu ghẹo, sau đó cởi áo màu trắng ngắn tay bên trong đồng phục làm việc ra, ném cho Hoa Kì: “Nơi này không có khăn lông, dùng quần áo của tôi lau đi.” Hoa Kì theo dõi người hắn, nói: “Vậy anh mặc gì?” Bàng Suất run rẩy cánh tay đầy bắp thịt, nói: “Mặc quần áo làm việc chứ sao, về nhà tắm là được.” Hoa Kì do dự một chút, lúc này mới cầm áo Bàng Suất lên xoa nhẹ vài cái trên mặt. Lúc trở về, Trang Hào đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, được sắp xếp ở trên lầu hai bệnh viện. Hoa Kì đi tới bên cạnh giường bệnh quan sát anh, anh ngủ trầm, hô hấp cũng không thuận như bình thường, khuôn mặt dễ nhìn có thêm rất nhiều vết xước vết thương, ngắn ngủn một ngày một đêm lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng mà...... Anh tóm lại vẫn là anh, có thể còn sống đã tốt hơn bất cứ điều gì. “Chậc chậc......” Bàng Suất chống tay ở một bên trêu ghẹo: “Cậu nhìn thật nhập thần, không sợ không dứt ra được à.” Hoa Kì kiềm chế xúc động muốn khóc hít mũi một cái, vừa nghiêng đầu cười nói: “Quản được sao?” “Ai...... Tôi phát hiện tôi mới là đồ ngốc.” Bàng Suất cười khổ nói: “Liều sống liều chết với xuống phía dưới đi đào người với cậu, kết quả cứu được người ra, cứ như vậy bị cậu tá ma giết lừa, qua sông đoạn cầu, mạng của tôi sao khổ như vậy?” Hoa Kì bị Bàng Suất nói như thế chợt cảm thấy lúng túng, vội vàng nói cảm ơn: “Cái đó...... Lúc ấy tôi cũng quá nóng nảy, còn chưa nói cám ơn anh.” “Thao.” Bàng Suất bĩu môi: “Được, nói mấy lời đó thì có gì dùng được? Vẫn nói một chút chính sự đi.” “Chính sự?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Vẻ mặt Bàng Suất đưa đám nói: “Tổ tông, tôi và cậu đi xuống cứu người cũng đã một ngày một đêm rồi, có cho cái miệng ăn không vậy? Hôm nay tôi đi vội, trên người một phân tiền cũng không mang, ví tiền đều để ở nhà cậu đó.” Hoa Kì sửng sốt: “A, anh không nói sớm.” Hoa Kì vội vàng móc ra 150 đồng trong túi đồng phục làm việc đưa tới: “Bình thường tôi mang không quá 200 trên người, anh cầm đi mua đồ ăn đi.” Bàng Suất nhận lấy tiền, chậc một tiếng: “Đủ rồi.” Bàng Suất siết tiền trong tay, còn nói: “Cậu ở đây chờ, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn.” “Được.” Bàng Suất xoay người đi tới cửa thang máy. “Bàng Suất.” Hoa Kì đột nhiên gọi hắn lại. Bàng Suất tò mò quay đầu lại: “Sao?” “Nhớ mua hộp thuốc lá trở lại.” Bàng Suất nhíu mày nói: “Hửm, cậu hút thuốc lá sao?” Hoa Kì lười biếng nói: “Tôi thật sự quá mệt mỏi, nghĩ hút thuốc lá thư giãn một chút.” “Chán sống à.” Bàng Suất cười mắng đi vào thang máy. Hoa Kì thở dài, quay đầu nhìn Trang Hào trên giường bệnh, lông mi của anh khẽ run, giống như tùy thời sẽ tỉnh lại. Nhưng mà, Hoa Kì cũng không gấp, bởi vì Trang Hào có thể ra ngoài đã là thật tốt. Lúc ở dưới giếng, Hoa Kì từng phân tâm len lén nghĩ, nếu không tìm được Trang Hào, lúc đó mình sẽ làm gì? Lớn tiếng khóc một lần? Hay yên lặng đau thương một thời gian rồi quên người này? Hoặc giả là...... Tóm lại, Hoa Kì nghĩ tới rất nhiều kết quả, nhưng cậu vẫn chỉ tin tưởng kết quả trước mắt này, đó là Trang Hào bình an vô sự. “Ai......” Hoa Kì than thở lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, giật giật thân thể, toàn thân bủn rủn khiến cậu hận không thể nằm bên cạnh Trang Hào ngủ một giấc. Hoa Kì cởi ủng da, khối sắt đính trước ủng khiến cậu bước đi không được, sau khi cởi xuống ném xuống dưới giường bệnh, cúi đầu nhìn lại, hai chân Hoa Kì cũng đã biến thành màu đen rồi, đặc biệt là các kẽ ngón chân cùng móng chân, đầy muội than. Cậu theo bản năng cong cong ngón chân. “Chân cậu đen thật đấy.” Bàng Suất giơ thức ăn mua về lên, đi tới. Hoa Kì mềm nhũn nói: “Anh cởi giày ra cũng vậy thôi.” Bàng Suất cúi đầu liếc mắt nhìn: “Đi tắm một cái đi.” Bàng Suất dừng một chút, lại nói: “Mà thôi, cậu cứ ngồi nơi này đi, tay cậu thế kia không được dính nước.” Hoa Kì thuận thế nâng tay phải lên, vào lúc này mới chân chân chính chính cảm thấy đau đớn. “Đau?” Bàng Suất hỏi. Hoa Kì cười yếu ớt nói: “Tạm, chịu được.” “Chịu được thì ăn cơm đã đi, chân để rửa sau, dù sao tôi không ngại Trang Hào cũng sẽ không ghét bỏ.” Bàng Suất mở túi ny lon ra, bên trong chứa bí đỏ xào, còn có đùi gà cùng gan heo xào, mấy cái bánh màn thầu xốp trắng, nhìn đã khiến người ta muốn ăn. Hoa Kì không nói hai lời cầm bánh bao lên gặm, quai hàm nhét phình ra, vừa ăn vừa nói lầm bầm: “Không ăn không biết, ăn vào mới phát hiện sắpchết đói.” Bàng Suất ngậm điếu thuốc mới mua, ngửa đầu du côn cười nói: “Cả ngày hôm qua chỉ ăn một cái bánh bao, không đói bụng mới là lạ, lại nói, cái bánh bao đó thật mẹ nó khó ăn, có phải bánh bao công chức không?” “Chắc là vậy!” Bàng Suất nhổ một ngụm: “Da bánh còn chưa chín kỹ, thật mẹ nó gieo họa cho con người.” Bàng Suất lấy một lon bia từ trong túi quần, kéo vòng sắt ngửa đầu uống vài hớp: “Con mẹ nó chứ, tôi đang nghĩ, nếu như người bị chôn ở dưới giếng là tôi, không biết có người nào nguyện ý đi xuống tìm tôi không.” Hoa Kì không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu lo ăn cơm. Bàng Suất nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nói: “Tôi đoán chắc có mẹ tôi nhỉ? Ha ha” Hoa Kì vẫn không dám hé răng như cũ. “Phải nói Trang Hào người này đúng là tốt số.” Bàng Suất đi tới giường bệnh cúi đầu quan sát Trang Hào, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Trang Hào, nếu anh tỉnh mà đối xử không tốt với Hoa tiểu cẩu, tôi là người đầu tiên trở mặt với anh.” Không biết có phải Bàng Suất nói vô cùng vang dội hay không, Trang Hào nằm ở trên giường bệnh thế mà lại giật giật ngón tay, tiếp đó lông mi run rẩy vài cái, từ từ mở mắt. Bàng Suất vừa nhìn thấy Trang Hào mở mắt, nhất thời sợ hết hồn: “Tôi thao, anh đừng có dọa chết người được không!” Ánh mắt mờ mịt của Trang Hào quét qua mặt Bàng Suất, tiếp đó từ từ chuyển qua Hoa Kì, nhẹ nhàng, từ từ mở trừng hai mắt. Hoa Kì thấy Trang Hào ra ám hiệu, lỗ mũi chợt đau xót, hốc mắt nhất thời ngập lệ nóng. Cậu vội vàng hít mũi một cái, thâm chí quên nuốt thức ăn trong miệng xuống liền tới gần, nói lầm bầm: “Anh, anh làm em sợ muốn chết.” Trang Hào từ từ gợi lên khóe miệng, giống như đang mỉm cười với Hoa Kì. Hoa Kì hít hít mũi, vì phòng ngừa nước mắt chảy ra, cậu vội vàng giơ tay lên lau một cái, nhe răng cười khúc khích, giơ nửa cái bánh màn thầu trong tay lên nói: “Em chờ anh sắp đói chết rồi đây.” Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy lần, lại nhìn về phía Bàng Suất. Bàng Suất vội vàng nói: “Anh đừng nhìn tôi, là do cậu ấy không chịu ăn.” Nói xong, Bàng Suất nhìn Hoa Kì nói: “Có phải nên tìm bác sỹ tới đây nhìn một chút không?” Hoa Kì vỗ đầu một cái, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Tôi cứ mãi vui mừng, quên mất vụ này, tôi đi gọi đây.” Hoa Kì buông bánh màn thầu trong tay, để chân trần muốn đi tìm bác sỹ. “Được rồi, cậu ngồi đó cho tôi.” Bàng Suất ngăn Hoa Kì lại, nhét cậu vào giường bệnh Trang Hào: “Cậu ở chỗ này với ông nhà cậu đi, tôi đi gọi cho cậu.” Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơ.” “Thao, ông đây cần cậu cảm ơn à?” Bàng Suất duỗi lưng một cái, lại cầm một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ngậm lên môi, chậm rãi đi tìm bác sỹ. Hoa Kì nhìn Bàng Suất rời đi, từ từ quay đầu, mỉm cười với Trang Hào nói: “Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh!”