Chuyện Vương Văn Đào lúc mẹ Văn Đào nhận lấy tiền rồi, bất tri bất giác trôi qua, người đi trà lạnh cũng không ai nhắc tới. Dù hắn từng làm việc ở đoàn xe bao lâu, hoặc là xưng huynh gọi đệ với Trang Hào bao lâu, ít nhất ở trong mắt tài xế nơi đây, một người ít nhất 5-6 năm không có biện pháp xuất hiện, không đáng giá để bọn họ nhớ. Theo cái tên Vương Văn Đào này dần dần phai nhạt khỏi trí nhớ đám người ở đây thì người duy nhất có thể nhớ hắn, chỉ có Trang Hào cùng Quách Tĩnh. Thực tế là như thế, chỉ cần có người còn nhớ rõ là được, cần gì nhất định tất cả mọi người phải nhớ? Về phần Hoa Kì, ngày 3- 8 trở về nhà một chuyến, vừa vào cửa liền bị lão thái thái vác mặt mắng điên cuồng, mở miệng một tiếng quên mẹ, cho đến khi Hoa Kì lấy hai ngàn tệ ra thì lão thái thái mới ngừng nói. Hai ngàn này là Trang Hào cho, Hoa Kì vốn không định lấy tiền này, nhưng Trang Hào cố ý cho, còn nửa đùa mà nói đây là tiền hiếu kính cha mẹ vợ . Ba chữ Cha mẹ vợ khiến Hoa Kì vô hình trung cảm nhận được cái gì đó, không nói hai lời liền cười nhận lấy. Hoa Kì có một chút rất giống mẹ của mình, đó là rất thích cất tiền, mình không dùng cứ đem đi cất, kết quả tất cả đều cho ba Hoa Kì dùng, lão thái thái thường nói, mẹ mày rất có ánh mắt, ở với ba mày nhiều năm như vậy, cũng có cãi nhau, nhưng ba mày chưa bao giờ động tới mẹ một đầu ngón tay, đàn ông như vậy còn có gì để trách? Đời này mẹ chỉ làm vợ ba mày thôi. Lúc ấy Hoa Kì chỉ cười , mặc dù miệng nói già mà không đứng đắn, nhưng từ trong đáy lòng lại hâm mộ ba mẹ của mình. Sau đó suy nghĩ một chút, cậu rất muốn tìm được một cơ hội thích hợp, nói với Trang Hào một câu, đời này em chỉ làm vợ của anh. Nói đến vợ, Hoa Kì thật đúng là không biết có thể mở miệng nói hay không, nếu không đổi một cách xưng hô cũng được. . . . . . Đời này em liền theo anh, hoặc là, đời này em chỉ quấn anh. Nhớ đêm hôm Vương Văn Đào tuyên án, sắc mặt Trang Hào rất mệt mỏi, khi anh ôm mình, Hoa Kì rất muốn hỏi anh một chút , em quấn anh như vậy…anh có phiền hay không? Lời đến khóe miệng , lại cứng rắn nuốt xuống, chỉ sợ Trang Hào không chú ý nói ra một chữ. Hoa Kì mè nheo một buổi chiều ở nhà, lúc trở lại Ngũ Hành thì Bàng Suất lại không ở trong thành Giải Trí, còn nhà tắm nam lại tới thêm mấy tên tắm kỳ công mới, trong đó còn có một mãnh nam hình thể bền chắc, vóc người vô cùng tráng, đặc biệt là từ eo đi xuống, bắp chân cuộn lên, mãnh nam rất thích mặc một cái quần lót màu lam nhạt tắm kỳ cho người ta, hơn nữa còn dùng hết sức, mỗi lần chà xát cả người đong đưa trước sau, quần lót dưới lưng cũng trước sau dao động. Hoa Kì thích Trang Hào không giả, nhưng nhìn người khác một chút cũng không sao, cái này gọi là có tặc tâm không có tặc đảm, có rắm mà không dám phóng, phải nghẹn lấy. Sau lại tán gẫu Hoa Kì biết được, mãnh nam tên là Chu Quý Nhân, nghe cái tên này Hoa Kì không nhịn được cười, nhưng ngại cậu và Chu Quý Nhân không quen chỉ có thể cứng rắn nén lại, mà mấy tắm kỳ công bên cạnh cậu không có chuyện gì sẽ thét đôi câu, mỹ nhân khách tới rồi, mau ra đây tiếp khách. Chu Quý Nhân nói cho Hoa Kì, trước kia gã ngồi chồm hổm trong ngục giam, lúc đó quen biết Chương Thỉ, hai người ở bên trong xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn an ủi lẫn nhau. Nghe đến đó, cả người Hoa Kì run lên, cậu thật sự không có cách nào dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chu Quý Nhân nữa rồi, một người đàn ông có thể ở trên cũng có thể ở dưới, trên bản chất không khác gì mình cả. Hoa Kì đắm chìm trong cuộc sống phong phú như vậy, đồng thời nương theo mà đến còn có nỗi nhớ Trang Hào, lúc này Hoa Kì mới hiểu được, vì sao thích một người sẽ nhớ nhung như thế, đó là dù bạn làm chuyện gì, cũng sẽ liên tưởng đến người ấy. Hoa Kì cùng Trang Hào tách ra ngày hôm sau, Trang Hào mang theo Quách Tĩnh chạy đường dài, ít nhất phải hai tuần mới trở về được, Hoa Kì dường như bấm ngón tay đến từng ngày, ngón tay không đủ đến ngón chân, mỗi đêm đều đếm, có một ngày chà tắm xong, Hoa Kì ngâm mình ở trong hồ một lát, lúc đi ra liền cởi bỏ trơn mông ngồi trên giường ấm ngẩn người, tình cờ vừa cúi đầu, đột nhiên phát hiện móng chân có chút dài, cậu vội vàng bò đến hộc tủ trước mặt lật tìm bấm móng tay bên trong, sờ soạng nửa ngày không thấy đâu, Hoa Kì nghĩ thầm thôi cứ để vậy đi, lúc nào thì tìm được thì cắt bỏ, nhưng rảnh rỗi cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm móng chân dài ra, càng nhìn càng muốn cắt bỏ, nội tâm giãy giụa một phen rốt cuộc Hoa Kì nghĩ ra một phương pháp tuyệt thế làm gảy móng chân. Đôi tay Hoa Kì ôm lấy đùi phải, đầu cúi thấp xuống, nghĩ thầm vừa rồi mới tắm, dùng răng cắn cũng không tính là bẩn đi? Nghĩ vậy, Hoa Kì há mồm dùng răng cắn móng chân, đang chuẩn bị dùng sức cắn đứt thì cửa nhà tắm đột nhiên mở ra: “Hoa Kì, có người tìm cậu.” [Đầm: Thật không chịu nổi Hoa Kỳ mà @@!!!] Lúc này cửa phòng tắm đứng hai người, một là phục vụ, mà người còn lại là Trang Hào. Trang Hào nhìn chăm chú Hoa Kì, vẻ kinh ngạc khẽ quét qua khuôn mặt, còn dư lại chỉ có lúng túng. Hoa Kì không thể tốt hơn Trang Hào chỗ nào, nếu đồng nghiệp thấy được, Hoa Kì làm bộ làm tịch rồi cũng qua, sau đó chỉ đùa một chút, nhưng bây giờ người đứng ở cửa, là người cậu muốn đi theo cả đời, hình tượng sụp đổ một chút cũng không còn. Ba người vì vậy trầm mặc, ngược lại Hoa Kì linh cơ nhất động, làm như không có chuyện gì xảy ra từ từ để xuống chân: “Ca. . . . . . Anh tới?” Tiếng “ca” này Hoa Kì gọi rất là cứng rắn, không có bất kỳ cảm giác sắc màu nào, không giống trước hèn hạ ti tiện lại mang theo quyến rũ. Phục vụ mượn cơ hội chạy trốn, lưu lại Trang Hào đứng ở cửa, cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “À, hôm nay vừa về, đúng lúc đi ngang qua bên này nên tới đây xem em.” Hoa Kì vội vàng cầm lấy đồng phục làm việc khoác lên người, lo lắng nói: “Anh tới như vậy không sao chứ? Bàng Suất bên kia đâu?” Trang Hào lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, anh tới tìm em, hắn có thể làm gì anh?” “Cũng đúng, kể từ chuyện Văn Đào ca, hắn hình như không đối nghịch với anh nữa.” Hoa Kì nhếch miệng cười, thừa dịp nhà tắm không người nào dán tới: “Ca, nhớ em không?” Trang Hào cười nói: “Thay quần áo, anh mang em đi ra ngoài ăn cơm.” “Được a, đi đâu ăn?” Hoa Kì vừa cởi quần áo vừa hỏi. “Em chọn chỗ .” Hoa Kì suy nghĩ một chút, nghĩ lại những thứ mình chưa ăn trong thành nhỏ, cuối cùng ngừng lại ở quán ăn Hải Lao tầng bốn siêu thị Thế Giới. “Ca, ăn ở Hải Lao đi, tới bây giờ em chưa từng ăn, ta còn không biết bên trong có cái gì.” “Được, vậy thì Hải Lao.” Trang Hào chờ Hoa Kì đổi xong quần áo, lúc ra cửa Hoa Kì xin nghỉ với quản lý, lần này lái xe đến siêu thị Thế giới, mà trên đường, Hoa Kì không nói nhiều chuyện lắm, lúc này Trang Hào mới cười giỡn nói: “Sao? Ngượng ngùng?” Hoa Kì cười đùa nói: “Ta có gì phải ngượng?” Trang Hào mắt nhìn phía trước: “Em thật giỏi, dùng răng gặm móng chân.” “Biến, về sau không cho nói chuyện như vậy, nếu không em liều mạng với anh.” Hoa Kì cho rằng đây là một chuyện sỉ nhục a. Trang Hào không nói chuyện, cười ha hả lái xe. Siêu thị Thế giới là khu mua bán bách hóa lớn nhất Thiết Đông, cũng là một trong số ít siêu thị lớn ở thành phố này, đến lầu bốn, Hoa Kì đi theo Trang Hào vừa vào cửa Hải Lao liền nhìn thấy Quách Tĩnh cùng Chương Thỉ, còn có hai người chưa từng gặp mặt ngồi ở cái bàn tròn nơi cửa. “Sao giờ mới đến? Chờ các người đã lâu.” Trang Hào đi tới cười làm lành nói: “Trên đường bị kẹt xe .” Hoa Kì ngồi ở bên cạnh Trang Hào, Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nói: “Hoa Kì cậu đã xin nghỉ phép chưa mà tới đây?” “Rồi, xin quản lý.” Chương Thỉ cười nói: “Tôi không đến thành Giải Trí vài ngày, chắc các cậu cũng buông lơi đi?” Hoa Kì bĩu môi: “Không biết.” Chương Thỉ cười đùa nói: “Trang Hào, Hoa Kì nhà cậu gần đây rất trâu bò, nhìn thấy anh đều hờ hững .” Trang Hào nghiêng đầu quét Hoa Kì một cái, cười nói: “Hoa tiểu cẩu lớn tính tình, ngay cả em cũng dám mắng huống chi anh.” “Vậy cũng được.” Chương Thỉ rất đồng ý lời Trang Hào nói, sau đó nhìn Hoa Kì: “Cậu đừng đắc ý, tình huống nhân viên tất cả tôi đều hiểu rõ, nghe nói gần đây cậu và Chu Quý Nhân rất quen thuộc ha!” “Ai vậy? Chu Quý Nhân là ai ?” Trang Hào gắp đồ ăn Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh gọi trước đó bỏ vào trong nồi. Chương Thỉ nói: “Là một người anh em anh quen lúc ở trong ngục, thằng nhóc đó rất tinh thần, vóc người vô cùng được, còn biết đánh nhau, có người nói với anh, gần đây Hoa Kì ngày ngày cùng hắn. . . . . .” Hoa Kì nóng nảy, không đợi Chương Thỉ nói hết lời, đỏ mặt tía tai nói: “Chương Thỉ, anh đừng khích bác ly gián, là anh và Chu Quý Nhân léng phéng, hai người còn an ủi lẫn nhau nữa.” Chương Thỉ nhất thời trầm mặt, căm tức không nói nên lời. Trang Hào lại cười: “Thấy không, Hoa tiểu cẩu nhà em giờ rất trâu bò, chớ chọc cậu ấy.” Chương Thỉ nhìn làn khói trắng, mỉm cười nói: “Trong ngục giam chỉ có nam, anh phải tìm người dễ nhìn để an ủi mình chứ? Giờ đã đi ra chúng ta không có gì nữa, ngược lại cậu, cả ngày dính hắn, tôi đoán cậu coi trọng hắn đi?” Hoa Kì hết sức căm tức, chỉ sợ lời này của y khiến Trang Hào để ý, vội vàng nói: “Anh đừng nói bậy, trước kia anh thích khích bác quan hệ giữa tôi và anh ấy tôi không để ý anh, giờ tôi muốn hỏi anh một câu, anh cố tình gây chuyện với tôi có ích lợi gì? Chẳng lẽ anh thích anh của tôi sao?” Đây là điều trước kia Hoa Kì đã muốn hỏi Trang Hào, mỗi lần mở miệng chung quy lại bị Trang Hào cắt đứt, vẫn luôn không có cơ hội hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, Hoa Kì cũng không biết nên nói hay không, nếu như Chương Thỉ thật sự thích Trang Hào, như vậy trong lúc vô hình mình liền làm người tốt, chủ động giúp y phá tầng cửa sổ này. Vừa dứt lời, không chỉ Trang Hào cùng Chương Thỉ ngừng nói, ngay cả ba người ở bên cạnh cúi đầu buồn bực ăn cơm cũng ngừng đũa. Trên bàn ăn nhất thời không có tiếng vang, Hoa Kì đột nhiên có ảo giác, mình nói sai. Vì tìm về mặt mũi, Hoa Kì vội vàng nói: “Ha ha ha. . . . . . Tôi đùa.” “Cậu nói không sai, tôi thích Trang Hào đấy.” Chương Thỉ rút điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đốt rồi híp mắt cười nói: “Cậu đã nói ra thì tôi không ngại đánh nhau tới cùng với cậu.” Trang Hào không chịu nổi, lúng túng nói: “Đừng làm rộn, Hoa Kì mới lớn bao nhiêu, anh đánh với cậu ta làm gì?” “Anh thích cậu kia mà, Hoa Kì không nói anh thật không dám mở miệng đâu.” Chương Thỉ lại nhìn Trang Hào, mặt tràn đầy tình yêu. “Tôi f*ck.” Trang Hào vội vàng để đũa xuống, du côn cười nói: “Em thu hút đàn ông thích nhiều như vậy sao? Có một Hoa Kì là đủ rồi, anh đừng tới thêm phiền.” “Haiz, anh làm loạn thêm, có muốn thử một chút hay không?” Chương Thỉ như có như không nói đùa. “Đừng, anh em không hưởng thụ nổi, đừng có đùa kiểu này.” Trang Hào vẫn như cũ cho rằng Chương Thỉ đang nói đùa, không đợi Chương Thỉ mở miệng tiếp tục đề tài này, Trang Hào vội vàng kêu nhân viên phục vụ đưa rượu lên. Đề tài này bị cắt đứt vô hình, từ đó Hoa Kì không nói thêm một câu nào, cho đến sau khi ăn xong, Trang Hào lại nói với Hoa Kì: “Ăn no?” Hoa Kì gật đầu một cái, dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Ừ, ăn no.” Trang Hào cười nói: “Ăn no mình thuê xe đi ký túc xá của anh, một hồi anh còn phải gặp người, chắc sau nửa đêm mới có thể về.” Trang Hào nhìn ra tâm tư của Hoa Kì, Hoa Kì vội vàng đồng ý, đứng dậy chào mấy người, như một làn khói chạy chậm ra khỏi siêu thị. Trở lại ký túc xá của Trang Hào, bên trong đã ấm áp dễ chịu, Hoa Kì cởi quần áo nằm ở trên giường gạch, bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay. Suy nghĩ trong chốc lát, Hoa Kì liền bắt đầu mệt rã rời, bất tri bất giác ngủ quên. Hoa Kì không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe tiếng cửa túc xá bị đẩy ra, cậu ngồi dậy, híp mắt nhìn cửa. Tiến vào lại là Quách Tĩnh, không phải là Trang Hào. “Ca đâu?” Quách Tĩnh hỏi. Hoa Kì kinh ngạc nói: “Chưa về, tôi còn muốn hỏi anh đấy.” “Tôi thao.” Quách Tĩnh uống không ít…, say ngồi trên ghế: “Chúng tôi thuê xe đến đầu đường, ca nói muốn đi tiểu rồi tự mình đi bộ trở lại, tôi không cưỡng được anh ấy đành phải. . . . . . Không thể làm gì khác nên đi tới quán bán hàng rong gần đó mua hai gói thuốc, đã qua hai mươi phút còn chưa trở lại, hay là bị té?” Hoa Kì khẩn trương nói: “Anh ấy uống bao nhiêu?” “Hai cân rượu trắng, bốn lon bia, uống không ít đâu, có thể đứng vững đã không tệ.” Quách Tĩnh mắt say lờ đờ mê ly có chút chịu không nổi nữa. “Không được, tôi phải đi tìm anh ấy.” Hoa Kì xuống giường mặc quần áo chuẩn bị ra cửa. “Tôi và cậu cùng đi.” Quách Tĩnh đỡ tường đứng lên. “Anh đã như vậy còn đi đâu? Lên giường ngủ đi.” Quách Tĩnh cười cười: “Không, tôi phải về nhà, trong nhà có bà xã đang chờ tôi.” Quách Tĩnh đánh nấc, chậm rãi đi theo Hoa Kì ra khỏi ký túc xá. Quách Tĩnh đón một chiếc xe ở cửa đoàn xe, lúc gần đi dặn dò Hoa Kì nhất định phải tìm được ca. Hoa Kì đồng ý, bắt đầu đi trên đường tìm Trang Hào, vừa đi vừa kêu: “Ca. . . . . . Trang Hào. . . . . . Ca. . . . . .” Hoa Kì tới tới lui lui, trước trước sau sau tìm ba bốn lần sửng sốt không thấy bóng dáng Trang Hào, mà lúc này thời tiết có chút lạnh, Hoa Kì chỉ mặc một cái quần, lại đến mức run lập cập, bất đắc dĩ cậu ắn chỉ có trở về ký túc xá mặc thêm quần áo rồi trở ra tìm, lúc cậu xoay người trở về đường cũ thì đột nhiên có một con chó nhật cái từ trong đống rơm ven đường lao ra, con chó kia rất bẩm, toàn thân đầy cỏ, nhe răng toét miệng hướng về phía Hoa Kì mà sủa. Hoa Kì từ nhỏ chỉ sợ chó, nhìn thấy con chó hung ác như vậy chỉ có thể co cẳng chạy, vừa chạy vừa kêu : “Má ơi. . . . . .” Hoa Kì càng chạy chó Nhật lại càng đuổi theo, vẫn đuổi đến trước sân cửa đoàn xe, con chó kia mới không đuổi theo, lắc lắc mông xoay người đi. Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực vào ký túc xá, vừa vào cửa, Hoa Kì liền ngửi được mùi rượu nồng nặc, mà lúc này trên giường gạch đang nằm một người đầy đất. “Ca?” Hoa Kì vội vàng chạy tới. Trang Hào nằm ở trên giường gạch, trên chân còn một chiếc giày, trên mặt hơn phân nửa là đất, dưới cằm còn có vết thương nhỏ đang rỉ máu. Hoa Kì lo lắng nói: “Uống nhiều như vậy làm gì.” Hoa Kì lấy thau nước sạch lau mặt cho Trang Hào, sau đó cởi chiếc giày kia xuống, lúc Hoa Kì cởi quần Trang Hào xuống thì một màn khiếp sợ xuất hiện, quần lót của Trang Hào cắm ở trong khe mông, hơn nữa một nửa bị xé rách, một nửa kia dường như không có chút tổn hại, Hoa Kì âm thầm chắc lưỡi hít hà, đây là sao? Chẳng lẽ bị người ta. . . . . .