Nghê Vân Huyên dựa vào rốt cuộc cũng đạt được danh hiệu Ảnh hậu, đồng thời cô cũng là diễn viên trẻ tuổi nhất đồng thời được bình chọn là Ảnh hậu của tất cả các giải thưởng trong giới điện ảnh Hoa ngữ, trở thành ngôi sao trẻ tuổi nhất đạt được danh hiệu Đại mãn quán. Mà sau đó những lời mời cô chụp ảnh hay đóng quảng cáo cũng đến không ngừng, nhưng cô không làm việc tiếp, chỉ xin Lương Bích nghỉ, tạm thời cô không muốn quay phim hay làm việc. Lương Bích cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp thương lượng với công ty, sau đó cho cô nghỉ ngơi. Nghê Vân Huyên đeo một chiếc balo thật to trên lưng, trong đó nhồi vào rất nhiều thứ, cách ăn mặc của cô cũng rất đơn giản, cứ như vậy cô trực tiếp ra khỏi nhà. Cô ngồi trên xe buýt, mắt hướng ra ngoài ngắm phong cảnh, hiện tại tâm tình của cô rất nhẹ nhàng. Khi tới trường tiểu học đầu tiên, cô đứng ở cổng, ánh mắt nhìn lên tấm biển “Tiểu học Tâm Chiếu”. “Về sau nhất định phải xây trường tiểu học, không thể là sơ trung hay cao trung được.” “Vì sao?” “Bởi vì với thành tích hồi tiểu học thì em mới có thể gặp người ta được, thời trung học chính là cơn ác mộng của em.” Cô thở dài, đi vào trường, phân phát một ít đồ dùng cô mang đến cho các bạn nhỏ ở đây. Mà hiệu trưởng của ngôi trường tiểu học nghèo khó này vậy mà còn tự mình tiếp đón cô, cô nhìn điều kiện ở đây, bày tỏ rằng mình sẵn lòng đóng góp một vài thiết bị để lũ trẻ có thể học tập tốt hơn. Cô đến lớp học phân phát những thứ mình mang đến, bọn trẻ đều rất phấn khởi. “Chị ơi, nhìn chị thật giống ngôi sao mà em thích, thật sự ý.” Một bạn nhỏ nhìn khuôn mặt cô rồi nói, còn dùng cánh tay nhỏ bé sờ lên mặt cô nữa. “Chị họ Điền, em nói xem chị Điền xinh đẹp hơn hay ngôi sao mà em thích xinh đẹp hơn?” Bạn nhỏ lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường: “Chị ngôi sao kia chỉ xinh đẹp hơn chị Điền một chút xíu thôi.” Bạn nhỏ vươn tay ra, giữa ngón trỏ và ngón cái chỉ tạo ra một khe hở bé tí teo, chính là chút xíu đó. Nghê Vân Huyên lấy tay vỗ vỗ đầu bạn nhỏ, bé tí đã biết theo đuổi thần tượng rồi. “Vậy em thích chị ngôi sao đó ở điểm nào?” “Bộ dạng xinh đẹp, đóng phim cũng hay nữa, em thích xem phim chị ấy đóng nhất luôn.” Nghê Vân Huyên gật gật đầu. Cô rời khỏi trường “Tiểu học Tâm Chiếu” này, lại đến một trường “Tiểu học Tâm Chiếu” khác. Cô cùng bọn trẻ ăn cơm, cùng nói chuyện phiếm, cùng chụp ảnh. Cô tin rằng, sẽ có rất nhiều trường “Tiểu học Tâm Chiếu” xuất hiện, cho dù cô vẫn chưa thể thấy từng trường từng trường một, cũng chưa tham gia vào. Đồ đều tặng xong rồi, cô lại về trấn nhỏ của mình lúc trước, vậy mà bà ngoại đã sớm chờ ở đây rồi. Lưng bà ngoại ngày một còng, cô chạy tới ôm bà: “Sao bà lại tới đón con? Không phải nói không đến rồi sao?” “Có phải con không biết bà ngoại con đâu, bà ấy chính là như vậy.” Ông ngoại ghét bỏ nhìn thoáng qua bà ngoại. “Tôi cứ như vậy cứ như vậy đấy? Làm ông ngứa mắt à?” Nghê Vân Huyên dìu bà ngoại: “Sao bà ngoại lại nóng tính rồi? Ông ngoại lại làm gì không tốt khiến bà ngoại tức rồi sao?” Ông ngoại đứng một bên, bộ dạng cực kì ủy khuất. Bà ngoại bắt đầu kể ra đống tội trạng của ông ngoại, buổi tối ngủ ngáy, chỉ biết bắt bà giặt quần áo, nấu đồ ăn thì toàn hương vị của muối. Nghê Vân Huyên ở một bên cười. Ông ngoại thì tức giận. Bà ngoại chuẩn bị rất nhiều món cô thích ăn, còn mua về mấy thứ đồ ăn vặt mà cô rất thích nữa. Cô ngồi xuống thì liền giống như một chú mèo tham ăn: “Thật nhớ đồ ăn bà ngoại làm, con ở bên ngoài đều ngày nhớ đêm mong đó.” “Chỉ nhớ cơm bà làm?” Bà ngoại ghen tị. Ông ngoại vội đến cho thêm phiền: “Ý của Huyên Huyên là vậy đó.” Bà ngoại cầm đũa gõ ông ngoại một cái: “Ông thì thông minh rồi.” Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Con đều nhớ, nhớ ông ngoại nhớ bà ngoại, nhớ cơm bà ngoại làm, con còn nhớ cả Điểm Điểm nhà chúng ta nữa.” Ờ ờm, Điểm Điểm là một chú mèo, một chú mèo vô cùng đáng yêu, giờ phút này chú mèo đáng yêu này đang nhảy lên người cô, thuận thế liền trực tiếp nằm sấp trên đùi cô. Nghê Vân Huyên dùng tay vuốt vuốt chú mèo Điểm Điểm, thật thoải mái. Ăn cơm xong, ông ngoại bị bà ngoại ức hiếp nên phải đi rửa bát. Còn hai người thì ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài, ánh mặt trời tươi đẹp, cô gối đầu lên đùi bà ngoại: “Bà ngoại, ngoại có thường nhớ mẹ con không?” Bà ngoại thở dài: “Mẹ con là một đứa bé ngốc.” Kì thật, mẹ cũng từng nói cô là một đứa bé ngốc. “Nhưng mà, con rất nhớ mẹ. Nhớ mẹ luôn ghét bỏ chữ con xấu, nhớ mẹ luôn rầu rĩ vì bài thi của con, nhớ mẹ luôn nhắc con thế này không thế kia thì mai sau nên làm cái gì đây, nhớ mẹ luôn mắng con mỗi khi con lén lút ăn kem, nhớ mẹ luôn mua váy hoa cho con…” Bà ngoại vuốt đầu cô: “Con à, con phải biết rằng, đời người vĩnh viễn đều là đi về phía trước.” Cô gật gật đầu. Bà ngoại thở dài: “Thời gian trước, bà và ông ngoại con nhàm chán nên cũng đi xem bộ phim mới của con. Huyên Huyên nhà chúng ta thật xinh đẹp, diễn cũng rất tốt.” “Bà ngoại thật sự đi xem rồi?” “Đúng vậy, không xem thì sao biết được Huyên Huyên nhà chúng ta ở bên ngoài phải chịu nhiều cực khổ như thế, sao biết được Huyên Huyên ở bên ngoài thật ra cũng không dễ dàng gì. Vậy mà nha đầu con cũng học được cách lừa gạt bọn ta mỗi khi có chuyện rồi.” “Đó không phải là sợ ông bà lo lắng hay sao?” “Huyên Huyên à, con phải nhớ kĩ, trên thế giới này người đối tốt với con thật ra chỉ có mấy người, con người phải học được cách quý trọng.” “Bà ngoại, con hiểu.” Sau khi bà ngoại vào phòng, cô ngồi một mình ở đó, cô nhìn bầu trời đã tối dần, đột nhiên trong không trung có một điểm sáng. Cô đuổi theo điểm sáng đó, ở trên một bãi cỏ vậy mà lại có rất nhiều đom đóm. Cô nghĩ, cô không còn nhìn thấy đom đóm nữa. Cô thật sự nghĩ, cô không còn nhìn thấy nữa, cô cũng không trở về được nữa. Thì ra, đom đóm vẫn luôn còn đó.