“Lục Tử Chiếu?”
“Ừ.”
“Anh có thể sáng chế ra một trò chơi để em quyết định thắng thua, mà anh chỉ có thể nhìn sắc mặt em để hành sự không?”
Anh lắc đầu.
“Không phải anh vẫn nói mình thông minh à? Trò này cũng không sáng chế ra được, về sau anh không được tự nói mình thông minh nữa đâu đấy.”
“Là em quá ngốc được không.”
“Không được sỉ nhục chỉ số thông minh của em.”
Mà sau hôm đó, nhân viên tập đoàn Viễn Xuyên rất vinh hạnh được nhìn thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của họ mỗi ngày đều mặt ủ mày chau nghĩ về chuyện gì đó, rõ ràng lợi nhuận của công ty đã tăng rồi, vì sao sắc mặt ông chủ vẫn kém nhỉ! Tuy rằng cũng không phải bộ dạng buồn bực, nhưng chính là rất không vui, giống như bị chuyện gì đó làm cho phiền não vậy.
Mà người trợ lý của Lục Tử Chiếu lại có chút sợ hãi, cho đến một ngày, khi người trợ lý lấy gì đó trong túi ra thì đánh rơi một đồng tiền xu xuống đất.
Lục Tử Chiếu hoàn toàn bị đồng tiền xu kia hấp dẫn.
Trái tim người trợ lý nảy lên một nhịp, đồng tiền xu của anh ta sẽ không gây ra tai họa cho anh ta chứ!
Chỉ thấy Lục Tử Chiếu đi đến chỗ đồng tiền xu rơi xuống, sau đó nhặt lên nghiên cứu một phen.
Người trợ lý chờ Lục Tử Chiếu lên tiếng, nhưng Lục Tử Chiếu lại chỉ nở nụ cười, bỏ đồng tiền xu vào trong tay người trợ lý sau đó liền chạy ra ngoài.
Mà khi Tâm Hàm đang được thầy giáo đưa vào giấc mộng đẹp thì bị tên nào đó gọi ra ngoài, cô vô cùng buồn bực, sau đó đi đến bên cạnh hồ nước trong trường.
Anh nhìn thấy khuôn mặt còn đang đỏ của cô: “Lại đang ngủ?”
“Sao anh có thể mở miệng như thế chứ. Anh phải nói là sao nhà trường lại phân cho những giáo viên có khả năng thôi miên đỉnh như vậy đến dạy em.”
Ôi trời, anh đỡ trán: “Được rồi, đều là lỗi của thầy giáo bọn em.”
“Anh tìm em làm gì?” Cô lại lập tức trở nên hưng phấn.
“Tới cho em xem trò chơi mà anh sáng chế vì em.” Anh đặt hai đồng tiền xu vào trong tay cô.
Cô cầm lấy hai đồng tiền xu, hình như hai mặt đều giống nhau, một đồng hai mặt đều là quốc huy, đồng còn lại hai mặt đều là hoa cúc.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Đây là tiền giả, không dùng được.”
Anh lại đỡ trán: “Đây là trò chơi. Không phải em nói là muốn anh sáng chế ra một trò chơi mà em luôn có thể thắng à? Đây này, em có thể bắt anh đoán mặt của đồng tiền xu, em muốn bỏ đồng tiền xu nào ra, đều dựa vào ý thích của em. Thế này không phải là do em quyết định thắng thua hay sao?”
“Hình như là thế nhỉ.” Cô cười.
Hai người ngồi trên ghế đá bên hồ, cô giấu tay sau lưng: “Anh đoán anh đoán anh đoán, tiền xu trong tay em khi rơi xuống đất là mặt nào, anh đoán rồi thì em mới ném xuống đất. Anh phải nhớ kĩ, trong tay em chỉ có một đồng tiền xu thôi đấy!”
Anh gật đầu: “Anh biết, trong tay em chỉ có một đồng tiền xu. Được, anh đoán quốc huy.”
Cô ném đồng tiền xu xuống đất, vui vẻ cười: “Anh xem đi, anh thua rồi nhé, người ta là hoa cúc cơ.”
Anh gật đầu: “Lần này anh đoán là hoa cúc.”
Cô lại tung tiền xu: “Ha ha, anh lại sai rồi, người ta là quốc huy.”
Anh gật đầu: “Anh thua rồi.”
“Lại nào.”
“Hoa cúc.”
“Người ta lại quốc huy nữa rồi.”
…
“Lục Tử Chiếu, sao anh có thể ngốc ơi là ngốc như vậy, em cho anh đoán nhiều ơi là nhiều lần như thế mà ngay cả một lần anh cũng không đoán đúng. Anh nói xem, anh không có lỗi với thầy giáo tiểu học của anh sao, anh không có lỗi với thầy giáo trung học của anh sao, anh không có lỗi với thầy giáo đại học của anh sao, anh không có lỗi với bố mẹ anh sao. Để họ biết họ dạy dỗ ra một học trò ngốc như vậy, không biết khóc thành bộ dạng gì nữa. Nhanh đến các trường mà trước kia anh học đòi lại tiền đi, thật quá đáng mà, vậy mà dạy anh thành ngốc như vậy.”
Anh thở dài: “Thật ra anh thực sự rất thông minh, em đừng cười, anh là thật sự thông minh. Nhưng không biết thế nào mà hôm nay anh lại gặp cao thủ, gặp được người còn thông minh hơn anh, cho nên anh không thể làm gì khác ngoài thua trong tay em.”
Tâm Hàm trịnh trọng gật đầu, sau đó cười ngặt nghẽo, ở trong lòng Lục Tử Chiếu cười đến phát run.
Mà Lục Tử Chiếu nhìn cô, thế nào lại cảm thấy được từ sau khi quen cô, chỉ số thông minh của anh giảm xuống nghiêm trọng?
Thế vẫn chưa là gì cả, Tâm Hàm đặc biệt mê chơi trò này (chỉ có chơi trò này cô mới có cảm giác đạt được thành tựu), sau đó lần nào cũng ghét bỏ anh ngốc.
Cả đời này Lục Tử Chiếu bị người ta nói “ngốc” nhiều nhất đều là từ miệng Tâm Hàm.
Anh sẽ đưa cô ra ngoài chơi, cùng đi thả diều, cô chạy phía trước, anh cầm diều trong tay.
Anh nhìn thấy dáng vẻ cô chạy, còn thu hút hơn cánh diều kia nữa.
Mà cô vui vẻ chạy, anh chỉ nhìn.
Anh có thể vĩnh viễn làm cô cười như vậy không?
Làm cô vĩnh viễn cười với anh.
Anh hi vọng, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cô khóc.
Vĩnh viễn vĩnh viễn.
Anh sẽ cùng cô đến những nơi có phong cảnh mà cô thích, hai người cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau nhìn những ngọn núi hay những tảng đá kì lạ.
Anh cũng sẽ giải thích cho cô về nguồn gốc của chúng.
Anh sẽ ngăn cô ăn mấy thứ lạnh như băng gì đó, ớt thì chịu rồi, cô yêu ăn cay như mạng.
Chỉ cần có thời gian, gần như anh đều cùng cô ở bên nhau.
Anh đi công tác ở thành phố khác, nơi đó thời tiết ôn hòa, phong cảnh tươi đẹp. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là anh hi vọng về sau có thể cùng cô định cư ở đây, nơi này rất đẹp, anh nghĩ cô nhất định sẽ rất thích.
Mà khi anh lái xe đến nơi có bảng hiệu “Chợ Quý bà”, anh nghĩ, một ngày nào đó sẽ cùng cô vào xem bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Thật ra, bên trong có thứ gì căn bản không quan trọng.
Chỉ cần bên cạnh có người đó là được.
Nhưng, khi anh về đến nhà, mẹ lại nói với anh, dã tâm của Nghê thị rất lớn, muốn phá hoại Viễn Xuyên và Nam Trung, cho nên anh phải âm thầm đấu lại Nghê thị.
Lục Tử Chiếu không rõ rốt cuộc mẹ muốn làm gì, nhưng mẹ nói với anh, là đàn ông thì phải có trái tim chịu được mọi gian truân vất vả, cho nên bà hi vọng anh cưới con gái duy nhất của nhà họ Nghê. Lục Tử Chiếu không đồng ý, đây là lần đầu tiên anh và mẹ xảy ra tranh cãi.
Từ lúc còn rất nhỏ, mẹ đều đã dạy anh, người đàn ông làm nên việc lớn thực sự đều sẽ không vì chuyện nữ nhi tình trường mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Cũng giống như hoàng đế chỉ yêu một người phụ nữ thì nhất định không phải hoàng đế giỏi.
Một khi hoàng đế chỉ yêu một người, vậy tình cảm của ông ta sẽ chiếm trọng lượng lớn, ông ta sẽ không thể ổn định hậu cung được, khi lo việc triều chính ông ta cũng sẽ có sự thiên vị tình cảm, cho nên điều tối kị đối với hoàng đế là tình yêu trung trinh không đổi.
Người làm việc lớn, trong sinh mệnh có thể xuất hiện nhiều người phụ nữ, nhưng không thể vì một người phụ nữ nào đó mà để ảnh hưởng đến quyết định của mình, từ đó ảnh hưởng đến đại sự.
Anh rơi thật sâu vào sự khó xử.
Mẹ, là người anh yêu nhất kính nể nhất đời này, anh vẫn luôn nghĩ, nếu mẹ sinh ra ở thời cổ đại thì nhất định sẽ là nữ anh hùng có khí phách trên chiến trường.
Nhưng giờ phút này, anh lại mê man.
Nhận thức bao nhiêu năm nay của anh, tại giây phút này, anh muốn phủ định hoàn toàn.
Tại sao nhất định phải trở thành người mạnh nhất, tại sao không thể vì một người mà buông bỏ tất cả, nếu như có tiền và có địa vị nhưng sống vẫn không vui vẻ, tại sao vẫn phải mưu cầu những vật ngoài thân đó?
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
35 chương
21 chương
44 chương
104 chương
113 chương
97 chương
125 chương
27 chương