Cuối cùng Nghê Vân Huyên cũng lật xem xong cả câu chuyện, kì thật bản thân cô cho rằng kết cục thật làm người ta ngạc nhiên, bởi vì căn bản nó không nhắc tới việc Thiển Lăng có thực sự chết hay không. Tại thời điểm đó lời Dương Văn Kiều nói có hai loại ý, một là nàng sợ Diệp Kiếm Ngân vì cái chết của Thiển Lăng mà không muốn sống tiếp, hai là Thiển Lăng thật sự còn sống. Cho nên, đó cũng coi như một cái kết mở. Hơn nữa, ở phần kết mới có thể hiểu được thì ra Dương Văn Kiều mới là boss thực sự, điểm này thật làm cho người ta bất ngờ.
Ngoài ra, ở một góc độ nào đó thì Thiển Lăng và Dương Văn Kiều cũng giống nhau, cho dù các nàng đều có tình cảm với Diệp Kiếm Ngân, nhưng các nàng lại đại diện cho ích lợi của Vô U Cung, khi phải lựa chọn thì sự chọn lựa đầu tiên nhất định chính là Vô U Cung. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Thiển Lăng mới không giải thích sự thật rằng không phải nàng hại Diệp Thiên, bởi vì nàng phải ôm chuyện đó vào người, bảo vệ Dương Văn Kiều, đó là lợi ích chung của các nàng. Bởi vì Thiển Lăng là cung chủ, Dương Văn Kiều là thánh nữ, các nàng đều có chức trách của riêng mình, cho dù chức trách phải gánh vác là sai lầm, nhưng thân phận của các nàng quyết định việc các nàng không thể trốn tránh được. Mà Vô U Cung cũng là ngôi nhà mà các nàng sinh tồn, các nàng bỏ nhà mình, cho nên dùng cách chết như thế để chuộc tội cho sự phản bội của mình.
Bởi vậy cô cho rằng bộ phim này rất tuyệt, vì trên thế giới này, không chỉ có yêu là được, yêu cũng không phải thứ duy nhất, phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều thứ nữa.
Hơn nữa, hiện nay màn hình nhỏ đều bị một vài bộ phim cung đấu chiếm lĩnh, nói vậy khán giả cũng muốn xem vài thứ mới mẻ gì đó.
Trước tiên Nghê Vân Huyên không cần đến kịch tổ, phần diễn của cô còn lâu mới đến, là khi Diệp Kiếm Ngân dẫn người đi ngăn kiệu lại nhìn thoáng qua thì cô mới xuất hiện trong câu chuyện, “Thiển Thiển” ở phần trước là do một diễn viên khác đóng, vì thế Nghê Vân Huyên còn rất thất vọng, bởi vì đoạn “Thiển Thiển” cứu Diệp Kiếm Ngân ra cần phải treo lên dây, cô rất muốn thử xem cảm giác đó như thế nào.
Nhưng do phần diễn của cô rất muộn, cho nên ngay cả cơ hội để xem cô cũng không có.
Mà mấy ngày nay, tất nhiên cô cũng không thể nhàn rỗi, bởi vì bắt đầu chiếu, Tạ Gia Niệm dắt theo các diễn viên chính đi đến các thành phố lớn làm lễ tuyên truyền.
Mà Nghê Vân Huyên và Bách Lam cũng lại trở thành tâm điểm của mọi người, vẫn là có phóng viên cắn mãi không buông, cho là Bách Lam mượn bộ phim này để nói bóng gió về thực tế. Nhất là tiết mục hai nữ tranh một nam, giống như Bách Lam đang tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Lục Tử Chiếu, dù sao cuối cùng cũng là Bách Lam nhận được tình yêu của nam chính, như vậy thì Nghê Vân Huyên rõ ràng là kẻ thua rồi.
Nhưng Bách Lam và Nghê Vân Huyên lại lên giọng bộc lộ quan điểm, hơn nữa còn nắm tay, Bách Lam cười: “Giới truyền thông luôn nói gió là mưa, hôm nay hai chúng tôi tay nắm tay, ngày mai xuất hiện trên báo sẽ không phải là ‘Nghê Vân Huyên và Bách Lam có khuynh hướng tình dục không đúng’ chứ?”
Cô nói chuyện như vậy làm không khí ở đây sôi động hẳn lên, đồng thời cũng châm biếm giới truyền thông.
Mà Nghê Vân Huyên thì nói không nhiều lắm, nhưng có hỏi tất có đáp, chỉ là cũng không nói ra mấy lời không bình thường mà người khác muốn gì đó.
Sau buổi lễ, họ liền lên máy bay đến một thành phố khác, trong một ngày phải đổi máy bay đến mấy lần.
Bách Lam nói chuyện tương đối hài hước, cô sẽ làm nũng với các phóng viên: “Không phải mọi người đang bắt nạt tôi nhân lúc vị hôn phu của tôi đi công tác chứ, hỏi mấy vấn đề gây khó dễ thế này là sao.”
Mà phóng viên cũng đành chịu thua bộ dạng này của cô.
Nghê Vân Huyên nhìn cô ấy, một người có thể thành công như vậy tuyệt đối không chỉ dựa vào vận may, Bách Lam quả thật có nét đặc biệt của riêng mình.
Sau khi ứng phó với phóng viên xong, có thời gian nửa ngày, Bách Lam đứng trước mặt Nghê Vân Huyên: “Tạm thời cô không có kế hoạch gì chứ?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Bách Lam cùng Nghê Vân Huyên đến một trung tâm mua sắm nào đó, hai người đều chọn quần áo và túi da của những thương hiệu nổi tiếng, còn cùng nhau thảo luận nữa.
“Cô cảm thấy cái này thế nào?” Bách Lam nhìn cô, hỏi ý cô.
“Nếu là tôi, tôi thích cái này hơn.” Nghê Vân Huyên cầm cái túi đó qua.
Bách Lam liếc nhìn cô: “Thật ra, tôi cũng thích cái đó, xem ra ánh mắt chúng ta quả là giống nhau.”
Nghê Vân Huyên hơi đờ người: “Không phải chỉ là một cái túi thôi sao, cho dù là ánh mắt giống nhau, ai chọn được trước thì là của người đó.”
“Nếu là người thì sao?” Bách Lam nghiêng đầu nhìn cô.
“Vậy phải hỏi người bị nhìn trúng đó.”
Bách Lam cười: “Lúc trước ở XX tôi nói Lục Tử Chiếu đi công tác, cô không tò mò anh ấy đi đâu công tác à?”
“Đáng để tôi tò mò sao?”
Bách Lam thấy cô không để tâm, nhẹ nhàng cười: “Nghê Vân Huyên, cô có thể nhìn về phía sau.”
Quả thực Nghê Vân Huyên không thể tin được Bách Lam sẽ làm chuyện như vậy, cô xoay người, quả nhiên nhìn thấy Lục Tử Chiếu đứng ở bên kia. Nét mặt anh rất lãnh đạm, cho dù là như vậy, Nghê Vân Huyên vẫn có thể đọc ra, anh nhìn thấy cô cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Cô không nói lời nào, Lục Tử Chiếu cũng không nói lời nào đi tới, nhưng Bách Lam lại vô cùng sôi nổi: “Hiện tại anh không bận chứ? Cho dù rất bận, anh nhẫn tâm để hai vị mỹ nữ bọn em cầm đống đồ này sao?”
Lục Tử Chiếu mặt không chút thay đổi nhận lấy những thứ trong tay Bách Lam, mà Bách Lam thì khoác lấy cánh tay Lục Tử Chiếu.
Nghê Vân Huyên đi sau họ, nhìn thấy hai người nép chặt vào nhau.
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Bách Lam lại gọi mình đi cùng, để bản thân mình trở thành người làm chứng cho họ, chứng kiến họ ngọt ngào biết bao.
Hơn nữa, Bách Lam cũng không để cô rời đi: “Vân Huyên, cô muốn ăn gì? Ăn cay đi, cá cay ở đây rất nổi tiếng.”
Nghê Vân Huyên vừa mới muốn từ chối, Lục Tử Chiếu đã mở miệng: “Mấy ngày nay anh hơi nóng trong người, đổi sang ăn chút gì nhẹ nhẹ đi.”
“Nghiêm trọng không? Cần lấy ít thuốc không?” Bách Lam rất lo lắng.
Lục Tử Chiếu chỉ lắc đầu.
Nghê Vân Huyên thở một hơi thật dài, tiến lên đuổi theo họ: “Tôi không đói, hai người đi ăn đi, tôi không muốn đi.”
Bách Lam giống như không nghe thấy lời cự tuyệt của cô: “Vân Huyên, cô khách khí cái gì, cũng không phải cô không biết là Lục tổng có tiền mà, chẳng lẽ cô còn sợ bắt anh ấy cho ăn chùa không được?”
Cô há mồm, muốn nói lời từ chối nhưng thế nào cũng không nói nên lời, mà Lục Tử Chiếu cũng không tỏ thái độ gì.
Ba người đi vào một cửa tiệm nhỏ, gọi một canh cá và vài món ăn nhẹ.
Bách Lam nhìn Lục Tử Chiếu thì khó hiểu mở miệng: “Trước kia không phải anh không thích mấy thứ này à? Hiện tại sao tự nhiên lại muốn ăn?”
“Hiện tại anh chỉ muốn ăn mấy thứ này.”
Bách Lam bĩu môi, không để ý tới anh nữa, nhìn về phía Nghê Vân Huyên: “Cô muốn ăn gì, chúng ta gọi thêm.”
Cô lắc đầu, những thứ cô thích ăn, đều được gọi hết rồi.
Cô nhìn lướt qua Lục Tử Chiếu, ánh mắt anh không có gì khác thường, chưa từng liếc nhìn cô một cái, anh chỉ lấy di động ra chơi trò chơi suốt.
Đúng, hai người lần trước cuối cùng đã ngả bài rồi, ngay cả một chút tốt đẹp cũng chưa từng lưu lại. Cô cười cười, bản thân mình vĩnh viễn đều là như thế, còn hi vọng xa vời cái gì.
Nghê Vân Huyên chậm rãi ăn cơm, cũng không chủ động mở miệng.
Bách Lam sôi nổi trước sau như một, hỏi Nghê Vân Huyên cái này cái nọ, đề tài gì cũng có thể trở thành câu hỏi của cô ấy.
Mà Lục Tử Chiếu về cơ bản đều không có ý định mở miệng.
Vậy mà Bách Lam cũng không ngại làm người diễn kịch một vai, nhưng Nghê Vân Huyên lại cảm thấy mình thực sự không nuốt được, vì thế cô lấy cớ đau bụng rời khỏi đây.
Bách Lam nhìn thoáng qua bóng dáng Nghê Vân Huyên đi dần xa, uống một ngụm canh, sau đó nói với Lục Tử Chiếu: “Bây giờ còn nhìn được bóng lưng cô ấy, sao anh không nhìn?”
Lục Tử Chiếu buông đũa không để ý tới cô.
“Em đều tạo ra cơ hội cho anh, sao anh cứ không nói một lời thế?”
Lục Tử Chiếu vẫn không nói lời nào.
“Mẹ anh tìm em.” Bách Lam cười.
Rốt cuộc Lục Tử Chiếu nhìn về phía cô: “Em đừng cố ý đi chọc Nghê Vân Huyên.”
“Không hiếu kì mẹ anh nói gì với em sao?”
Lục Tử Chiếu quăng trả những thứ cô mua lại cho cô: “Đừng để anh nhìn thấy em chọc cô ấy lần thứ hai.”
“Lục Tử Chiếu, mẹ anh nói hi vọng có thể mau chóng nhìn thấy chúng ta kết hôn.”
Vốn Lục Tử Chiếu chuẩn bị lập tức đi thì cơ thể lại dừng lại: “Bách Lam, đừng nói với anh em mất trí nhớ rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
35 chương
21 chương
44 chương
104 chương
113 chương
97 chương
125 chương
27 chương