Nghê Vân Huyên lên mạng tìm kiếm thông tin về bộ phim , nghe nói là đang quay, mà danh sách diễn viên còn chưa được công bố. Nhưng bộ phim này cũng được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết, là một bộ tiểu thuyết tình yêu trong sáng.
Nội dung câu chuyện rất đơn giản, cũng diễn ra tại một nơi trong lành không xô bồ.
Câu chuyện xảy ra ở trấn nhỏ Hắc Y cách xa thành phố lớn, nữ sinh viên xinh đẹp đơn thuần Từ Lôi vào ngày nghỉ đi du lịch đến trấn nhỏ xinh đẹp giản dị này, sau đó bên bờ sông nhỏ của trấn Hắc Y gặp được Dương Giác thiện lương đơn thuần. Hai người nhanh chóng nảy sinh tình cảm, nhưng Từ Lôi từ nhỏ sống ở thành phố không biết tất cả tập quán ở nơi này, cứ như vậy lao vào mối tình oanh oanh liệt liệt đó. Hai người gặp phải trở ngại đầu tiên là từ bố mẹ Từ Lôi, họ không đồng ý để con gái đến nơi thâm sơn cùng cốc này, nhưng thái độ của Từ Lôi rất kiên quyết, cô nhất định phải ở bên Dương Giác.
Từ Lôi không để ý đến sự phản đối của bố mẹ, bỏ dở việc học hành, sống cùng Dương Giác. Ở đây, cô sống cũng không tốt, qua sự mới lạ thuở ban đầu, tất cả dường như không còn tốt đẹp như vậy. Người ở đây một năm bốn mùa đều làm nông, lúc nào cũng phải trông nom ruộng vườn cây cối. Nhưng cho dù như vậy, Từ Lôi cũng không trốn tránh, bởi vì trái tim cô kiên định muốn ở bên Dương Giác như thế.
Nhưng năm thứ hai hai người kết hôn, Dương Giác đưa ra yêu cầu ly hôn, Từ Lôi rất đau lòng, hỏi anh nguyên nhân, anh lại chê cô là đại tiểu thư, chuyện gì cũng làm không tốt.
Từ Lôi vẫn không đi, dưới sự trợ giúp của cán bộ trong thôn mới biết được, thì ra không biết tại sao Dương Giác mắc phải căn bệnh lạ, phần cơ thể phía dưới dần dần không có cảm giác, anh không muốn liên lụy Từ Lôi, vì thế đuổi cô đi. Từ Lôi vốn nên thuộc về chốn đô thị, vốn nên là một cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp.
Biết được tình trạng của Dương Giác, Từ Lôi càng không chịu rời đi. Cô nghĩ cách đưa Dương Giác đi chữa bệnh, vì Dương Giác mà đến cầu xin bố mẹ đã đuổi cô ra khỏi cửa, nhưng trợ giúp cũng chỉ có hạn. Trong thôn cũng chủ động quyên tiền, cuối cùng câu chuyện tình yêu của họ được đưa lên báo, nhiều người trong xã hội quyên tiền cho họ. Từ Lôi đưa Dương Giác đi chữa bệnh, nhưng chân anh vẫn không thể trị khỏi. Họ quyết định tặng tiền được quyên góp cho những người cần hơn.
Mỗi ngày Từ Lôi sẽ đi xem vườn cây của mình, sau đó đưa Dương Giác ra ngoài tản bộ. Họ thích nhất là ngồi bên bờ sông lần đầu tiên hai người gặp nhau, tâm sự với nhau, nói ra những lời trong lòng.
Chân của Dương Giác cuối cùng không thể khỏi, nhưng Từ Lôi vĩnh viễn ở bên cạnh anh, xoa bóp cho anh, nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh.
Tình yêu là gì, chẳng phải là nương tựa lẫn nhau hay sao?
Nghê Vân Huyên xem qua nội dung câu chuyện, liền mở miệng với Lương Bích ở bên kia: “Nữ chính là ai vậy?”
Lương Bích cả kinh, không biết Nghê Vân Huyên nghe được điều gì, nhưng vẫn trốn tránh không nói hẳn ra: “Bộ phim đó đạo diễn muốn phải thần bí, cho nên không công bố nam nữ chính. Chắc là một người mới, chuyện khác thì chị không rõ lắm. Em hỏi chuyện đó làm gì?”
“Thì hỏi chút thôi, không có gì.”
Lương Bích có chút nghi hoặc, kì thật chị biết, diễn xác thực là một người mới, hơn nữa là người mới tên Tôn Điềm mới tiến vào Tinh Nhạc, nhưng chị không được nói tất cả những điều này cho Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên nhíu mày lại: “Vậy chị biết quan hệ giữa Lục Tử Chiếu với mẹ anh ấy như thế nào không?”
Vấn đề này thì Lương Bích không giữ lại gì cả: “Trước kia hẳn là rất tốt, người Lục Tử Chiếu kính nể nhất chính là mẹ của anh ta. Bên ngoài đều nói Viễn Xuyên có thể đứng vững, không phải dựa vào bố của Lục Tử Chiếu, mà là nhờ vào Cát Tư Dao. Hai chị em nhà họ Cát, một người tàn nhẫn hơn, một người có thủ đoạn hơn. Cho nên, Lục Tử Chiếu vẫn coi Cát Tư Dao như thần tượng, quan hệ giữa hai người thậm chí còn không giống mẹ con, mà giống bạn bè vậy. Nhưng từ sau khi nhà họ Điền gặp chuyện không may, quan hệ giữa Lục Tử Chiếu và Cát Tư Dao liền lâm vào bế tắc. Lúc ấy rất nhiều người đoán, truyền thông cũng nói chuyện ly hôn của Lục Tử Chiếu và Điền Tâm Hàm là chủ ý của Cát Tư Dao, tất cả đều chưa được sự đồng ý của Lục Tử Chiếu. Cho nên sau khi nhà họ Điền xảy ra chuyện, Cát Tư Dao liền định cư ở Mỹ, chuyện công ty cũng do Lục Tử Chiếu toàn quyền xử lý.”
Nghê Vân Huyên gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Lương Bích không rõ lắm tại sao Nghê Vân Huyên lại hỏi chuyện này: “Hôm nay em chủ động đến công ty là để hỏi chuyện này?”
“Em tiện nên hỏi thôi, chị nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Cô cười cười.
Lương Bích bỏ ra không ít kịch bản: “Bộ tiếp theo của em nằm trong số này, em cầm về nghiên cứu đi.”
Nghê Vân Huyên trợn tròn mắt, có vẻ phiền muộn: “Chị quyết định là được rồi.”
Lương Bích lắc đầu: “Chị phát hiện mấy thứ khác thì em không được, còn chọn kịch bản thì vẫn có thể.”
“Cái gì gọi là mấy thứ khác thì em không được?” Cô không vui, nhưng vẫn nhận những kịch bản này.
“Chị nói sai được chưa?”
“Đúng như vậy còn gì.”
Nghê Vân Huyên ôm đống kịch bản này, đột nhiên nhớ tới gì đó, sau đó liền chạy đến bên kia.
Nếu đã được phát sóng trên truyền hình, vậy ở quê bà ngoại hẳn là cũng xem rồi nhỉ?
Cô nhanh chóng gọi điện, nghe âm thanh tút tút chậm chạp kia, sao còn chưa nhận điện thoại vậy.
Sau khi điện thoại cuối cùng cũng thông, cô như thường lệ làm nũng gọi: “Bà ngoại, là con.”
“Huyên Huyên?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Cô nắm chặt di động: “Sức khỏe bà ngoại thế nào rồi? Có còn hay cãi nhau với ông ngoại nữa không?”
“Đừng nói đến lão già kia nữa.”
“Xem ra lại cãi nhau rồi.” Nghê Vân Huyên mang bộ dạng thực hiểu rõ tình hình: “Bà ngoại phải nhường ông ngoại thôi!”
“Khi nào thì bà không nhường vậy? Không đúng, mỗi lần đều là ông ngoại con bắt nạt bà, phải là để ông ấy nhường mà mới đúng.”
Nghê Vân Huyên cười khẽ, ông ngoại nhường bà ngoại cả đời rồi, còn chưa đủ nha.
“Buối tối bà ngoại có xem TV không?” Cô chậm rãi thăm dò.
“Không xem, đi ngủ sớm.”
“Bà ngoại.” Cô làm nũng, vừa nghe thấy giọng điệu này của bà ngoại, cô biết ngay là bà cố tình.
“Biết rồi biết rồi, bộ phim đầu tiên Huyên Huyên nhà chúng ta diễn, xem rồi xem rồi. Phim bảo bối nhà chúng ta diễn, bà ngoại đương nhiên phải xem rồi.”
“Thế còn được chứ ạ.”
“Nhưng mà, Huyên Huyên, con ở bên ngoài một mình phải biết phải tự chăm sóc bản thân đấy. Thiếu cái gì thì gọi điện cho bà ngoại, mệt mỏi hay đau ốm cũng phải gọi điện cho bà ngoại.”
“Con biết rồi.” Cô đột nhiên cảm thấy lòng chua xót: “Chính là con cảm thấy ở bên ngoài chơi rất vui, chơi vui đến mức quên mất ông bà, lâu như vậy mới gọi điện cho bà. Bà ngoại không được giận đâu đấy!”
“Có thể chơi thì cứ chơi đi. Ngày còn bằng tuổi con bà ngoại không biết ham chơi bao nhiêu nữa.”
Ở bên này điện thoại cô nở nụ cười.
Biết có một người thân vẫn nghĩ đến mình, nhớ đến mình, lo lắng cho mình, đó thật sự là một niềm hạnh phúc.
Cùng bà ngoại nói chuyện điện thoại xong, tâm tình cô rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Bất luận con đường phía trước gian nan bao nhiêu, cô vẫn sẽ bước tiếp.
Lương Bích cũng phát hiện ra cảm xúc của cô dường như chuyển biến tốt hơn, kì thật Lương Bích chỉ hi vọng cô không hỏi về là được, cũng may Nghê Vân Huyên không có ý định rối rắm về chuyện đó.
Thừa dịp tâm tình Nghê Vân Huyên tốt, Lương Bích cũng chủ động mở miệng: “Thời gian này cãi nhau với Lục Tử Chiếu?”
“Không.”
“Thế à.” Lương Bích không mở miệng nữa.
“Sao vậy?”
“Không.”
Nghê Vân Huyên ôm một số kịch bản về biệt thự, lúc này Lục Tử Chiếu cũng đã trở lại.
Cô cười ngọt ngào: “Hôm nay, một người rất đặc biệt đã đến đây.”
Lục Tử Chiếu ngờ vực nhìn cô một cái, có vẻ không có ý định thỏa mãn tâm tư đùa giỡn của cô.
Cô cũng không vừa ý: “Hôm nay mẹ anh đã tới đây.”
Lúc này anh mới nhìn cô, tựa hồ cũng có vẻ ngoài ý muốn, dù sao hai người thật sự đã rất lâu rồi chưa liên lạc: “Bà ấy nói gì với em?”
Con ngươi Nghê Vân Huyên đảo quanh: “Không nói gì cả.”
“Vậy sao?” Lục Tử Chiếu quan sát cô chằm chằm, như để biết nhất định cô đang nói dối.
Nghê Vân Huyên lại cảm thấy thú vị, cũng nhìn anh, một bộ dạng tin hay không thì tùy: “Lục tổng, anh thế này là đang sợ bà ấy nói gì với em sao?”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
43 chương
10 chương
71 chương
47 chương
64 chương
172 chương