Tâm Chi Sở Hướng
Chương 67
0o0——–0o0
May mắn niên đại này không có paparazzi
————–
Jack quay đầu buông kẹp vẽ trong tay hôn đáp lại Cal, sau đó tiếp tục bài tập của mình, Cal nhắm mắt thích ý hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi. Tại nước Đức xa xôi này, hết thảy mọi gánh nặng đều đặt ra sau, cảm giác thả lỏng khiến hắn không lâu sau đã ngủ vùi, Jack cúi người hôn trộm trên bờ môi của hắn, cảm thấy mỹ mãn tiếp tục miêu tả bầu trời kia.
Buổi tối trốn trong nhà không người quấy rầy, Cal và Jack không để ý, ngọt ngào đút cơm cho nhau.
Thời gian gặp ngắn ngủi như thế, bọn họ không thể không tận dụng để làm những chuyện thân mật nhất, ví dụ như sau khi ăn xong trở lại giường sớm,
Sáng sớm ngày hôm sau, Cal và Jack trao đổi nụ hôn thì rời khỏi phòng, hắn đến Đức không chỉ riêng “thăm người thân”, còn có việc làm ăn cần bàn.
Việc “áo chống đạn” của ngài Henry hút hàng, mặc dù Âu Châu tranh chấp nhưng vẫn chưa khai hỏa, cũng hung hăng nhét cho bao tiền của Henry béo phì.
Vài quốc gia đặt hàng không phải không muốn phỏng chế lại, nhưng ngặt nỗi ngài Henry đã đem kiểu vật liệu mới và áo chống đạn đăng ký độc quyền sáng ý.
Nhìn áo chống đạn không ngừng tăng giá, vài quốc gia đặt hàng muốn đàm đạo cùng ngài Henry.
Lão quý tộc lại đúng giờ “bị bệnh”, đang muốn đi Đức nên Cal trở thành lựa chọn duy nhất.
Cal một chút cũng không muốn tham dự chuyện làm ăn này của cha hắn, đối với Cal mà nói tham dự đến mấy, giao dịch quân hỏa linh tinh cho dù là lợi nhuận cao cũng không có chuyện tốt phát sinh.
Nhưng ngài Henry nói, nếu là Đức có thể cam đoan Cal an toàn, còn đưa ra tiền công cho Cal, hắn sao lại không làm chứ?
Cal đang thiếu ngài Henry năm triệu đô la…..
Hắn chấp nhận đề nghị của ngài Henry còn có lợi ích khác, chỉ cần quan hệ hợp tác của ngài Henry và Đức không chấm dứt, biết Jack là “tình nhân” của hắn, Đức sẽ bảo vệ Jack an toàn.
Một chiếc ô tô bình thản thong dong chở Cal tiến vào một căn phòng, căn phòng bình thường để người ta không có hưng trí tra xét hay để ý gì đến.
“Ngài Hockley, tôi tin tưởng ngài hiểu ý tưởng hợp tác của chúng tôi và ngài Henry.” Một gã trung niên, diện mạo phổ thông vẻ mặt tươi cười xuất hiện bên trong phòng, gã vươn tay ra với Cal: “Ngài cứ gọi tôi là George.”
“George, chào ngài, cha tôi rất vui khi lại nhận được đơn đặt hàng. Nhưng ý ông là muốn đô la, hơn nữa là trả tiền trước giao sản phẩm sau, còn có, đối với vấn đề giá cả cha tôi rất kiên trì. Ai, từ khi phát minh sáng tạo ấy lên báo chí, cha tôi liền đặc biệt hưng phấn, tuổi tác lớn, ông lão tựa như một đứa trẻ vậy, không nghĩ tới không ít người đều cảm thấy hứng thú với thứ này, năng lực nhà xưởng mới mở sản xuất có hạn, sản xuất ra thật sự không nhiều lắm, chuyện này thật sự là…” Cal nói xong giả vờ tỏ ra tiếc nuối,
“Ngài Hockley, kỳ thật chúng ta có thể hợp tác.”
Cal nhìn gã tự xưng “George”, ôn hòa mỉm cười hỏi: “Ngài George, ngài cảm thấy hợp tác kỹ thuật còn có thể giữ bí mật sao? Hơn nữa, tôi và cha tôi không quá rõ hoàn cảnh của Đức, đến lúc đó cũng không có người nào có thể xác định khoản thu vào có chính xác hay không, ngài nói xem đúng chứ?”
Trên trán gã đàn ông đối diện lập tức ra không ít mồ hôi.
Cal trực tiếp nói với hắn “Nếu không mua thì cút đi”, hơn nữa tuyệt đối không xây nhà xưởng ở Đức, bởi vì không tin bọn họ sẽ thành thật trả tiền…
Đây là vũ nhục, nhưng mà, Cal đoán kỳ thật không có gì sai, phàm là vật tư quân dụng, sau khi có được ai lại không “Học tập học tập” chứ.
“Ngài Hockley, như vậy nếu chúng tôi đặt hàng, không biết các vị tính toán cung cấp thương phẩm như thế nào?” gã lui một bước nói,
Cal tháo mũ xuống cầm trong tay nghịch nghịch lên xuống, một bộ tư thái không chút để ý: “Đương nhiên là đi con đường giao dịch bình thường, đây là quy tắc kinh doanh phù hợp mậu dịch quốc tế không phải sao? Chúng ta vận chuyển bằng tàu, ngài George, hơn nữa sẽ ký hiệp ước, không đúng hạn giao hàng xưởng Pittsburgh sẽ đền tiền cho ngài.”
Lời Cal nói rốt cục làm cho người đối diện cao hứng lên không ít, gã gật đầu cười nói: “Đây là tự nhiên, ngài Henry luôn là một thương nhân có danh dự.”
“Ngài George, như vậy chúng ta có thể ký hiệp ước.” Cal vươn tay bắt tay với George, bọn họ rất nhanh ký kết hợp đồng Cal mang theo bên người, hắn cất kỹ hiệp ước xong đang muốn đứng dậy rời đi, George lại ngăn cản Cal.
“Ngài Hockley, tôi có lễ vật muốn tặng cho ngài.” George nói xong, một cặp mỹ nhân tóc vàng mắt xanh từ một phòng khác mở cửa bước ra.
Cal nhướn mi nhìn đôi nam nữ diện mạo có chút tương tự ở đối diện, thoạt nhìn hắn vẫn còn chút “thanh danh bên ngoài”.
Hắn rất nhanh lộ ra biểu tình bị mê hoặc.
“Ồ, ngài George, ngài đây là…”
“Linda và Gavin, là loại hình ngài Caledon đây thích đúng không?” George tươi cười đáng khinh, Cal trong lòng chợt lạnh trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Như vậy, ngài George, hợp tác vui vẻ, ta chờ mong cuộc gặp lần tới.” Cal trực tiếp vươn tay quàng qua bả vai đôi nam nữ, cười lớn đi ra khỏi phòng,
Hắn còn làm ra dạng cấp bách hôn lên mặt đôi nam nữ này, trong lòng lại yên lặng nhớ kỹ may mắn niên đại này không có paparazzi. Bằng không ảnh chụp đưa trước mặt Jack, hắn cũng không biết mình nên giải thích như thế nào. Cảm tạ phần đông tình nhân của cái tên Caledon này, Cal ra tay cũng hào phóng, phong lưu hơn, rõ ràng một người đàn ông phong lưu cũng không để người hoài nghi, nếu không Cal thật sự sẽ đầy mồ hôi lạnh sau lưng. Nếu có người đoán ra Jack là người trong lòng của hắn, như vậy tình cảnh của Jack chỉ có thể càng thêm nguy hiểm.
Vé tàu không cần phải mua nhiều, khoang hạng nhất của Cal có thể ở nhiều người, đôi chị em ngài George đưa tới vừa lúc để Cal tránh khỏi phiền toái vì thiếu người hầu. Làm một cậu ấm quen sai sử người khác, Cal quen tính nói: “Linda giúp ta mở nước tắm, Gavin, bảo bồi bàn chuẩn bị bữa tối cho ta.” Cal nói xong cởi áo khoác, nhưng đôi chị em được Cal ra lệnh chẳng những không dựa theo Cal phân phó đi làm, ngược lại một trước một sau dính sát lại thân thể Cal.
Mùi nước hoa quá mức nồng đậm đánh sâu vào xoang mũi, hắn nhanh chóng đẩy hai người đang dán lên người mình ra – nôn một trận. Khi cảm giác ghê tởm biến mất, Cal thở hổn hển tới gần sô pha vươn tay: “Gavin, rót một ly nước lạnh lại đây.”
Ly thủy tinh lạnh lẽo được nhét vào tay, hắn khó chịu phất tay, cặp chị em lần này lập tức đều tự giác đi làm công việc Cal phân phó, Cal lắc lư ly thủy tinh, khối đá va chạm vào thành ly phát ra âm thanh thanh thúy. Hoàn cảnh này rốt cục khiến sắc mặt Cal âm trầm xuống, ý của quốc vương Prussia chẳng những muốn có vật tư quân dụng, còn tính toán ăn cắp cơ mật sao?
Cal châm chọc khẽ cười, nếu nghĩ muốn xuất hiện trước mặt ngài Henry như vậy, hắn sẽ cho đôi chị em này một cơ hội, về phần bọn họ có thể sống sót hay không vốn không người nào có thể cam đoan. Cal âm hiểm cười cười, với cha hắn, sinh mệnh so với bất cứ cái gì đều an toàn, mà tư liệu bị ông nắm giữ trong tay càng an toàn đến làm người ta khó có thể tin. Cal thật sự thực chờ mong được xem một vở hài kịch.
Không lâu sau, Linda và Gavin đều trở lại, Linda tinh mắt tẩy sạch mùi nước hoa trên người, bọn họ tựa vào bên chân Cal, hai tay từ ống quần Cal tràn ngập ám chỉ lần mò lên trên.
“Trở lại phòng của các người đi, ta có chút say tàu không có tâm tình. À, đúng rồi, ở Mĩ không có chơi kiểu này, ta càng thích ngồi thưởng thức, nếu về sau các người nguyện ý hợp tác biểu diễn ta không ngại cùng cha ta ngồi xem.” Cal ôn hòa nói xong, trên mặt hai người lau một phen, lập tức xách hành lý bên người vào phòng của hắn.
Cal nằm trên giường không cần ráng nhịn cười nữa, giống như đứa nhóc đùa dai thành công làm càn cười ra tiếng, cặp nam nữ thoạt nhìn có chút quan hệ huyết thống kia đang rối rắm xem có nên bất cứ giá nào “Biểu diễn” hay không.
Vài ngày sinh hoạt trên biển, Cal vẫn duy trì bộ dáng thoải mái, đôi chị em có ý đồ chiếm tình cảm kia đều ra dạng ôn hòa săn sóc Cal.
Ngày về tới New York cũng là ngày bọn họ bắt đầu chịu khổ.
Ngài Henry “sinh bệnh” đích thân tới đón Cal. Ông vốn cùng thằng con nửa tháng không gặp trau dồi cảm tình, nhưng đập ngay vào mi mắt ông lại là hai kẻ trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh — ánh mắt tràn đầy mưu mô.
Ngài Henry xác định ông không thích bọn họ, hơn nữa “tóc vàng mắt xanh” đã bị ngài Henry đánh dấu nguy hiểm khi có động tác ái muội với Cal.
Tâm tình tốt lành mới tức thì của ngài Henry nháy mắt biến mất vô tung — hiện tại ông cảm thấy cái cậu Dawson thích vẽ vời kia không tệ.
Quả nhiên là khi ném đi rồi mới thấy cái sau càng tệ hơn cái trước!
So với mấy kẻ bụng đầy dao găm nhắm vào gia tộc Hockley, vẫn là thằng nhóc có chút càn quấy kia tốt!
Oán niệm trong nội tâm ngài Henry lập tức hiện lên trên mặt, ông gầm gừ: “Spicer, đưa hai vị quý cô quý ngài xa lạ này đi Brooklyn, tôi cảm thấy nơi đó mới thích hợp bọn họ.”
Cal nghe được giọng khó chịu của cha mình, lập tức cười ra tiếng.
Brooklyn nha Brooklyn, đọc lệch đi là “broken”, công phu châm chọc của cha hắn xem ra cao lên một bậc.
Không đợi Cal cười xong, quản gia Lovejoy đã đạm mạc nhưng không mất lễ phép khom người chỉ huy người hầu tới, giúp hai vị khách nhân từ phương xa đến dọn hành lý từ trên tàu xuống dời sang chiếc xe ngựa cho thuê.
Xe ngựa cho thuê trên ngã tư đường đều bốc mùi nồng nặng, cặp chị em xinh đẹp kia cố nén xúc động che miệng bịt mũi lên xe ngựa.
Lovejoy không biết nói gì với hai nữ người hầu, vẻ mặt các cô nghênh đón kẻ thù nhìn kỹ Linda và Gavin đi đến biệt thự phế thải Brooklyn — cầu cho Thượng Đế phù hộ hai người bọn họ, nơi đó hẳn là đã hoang vắng chỉ còn sót lại tro bụi với mạng nhện. Cal nhìn nét mặt ngài Henry vui vẻ tươi cười, hắn ôm cổ ngài Henry, dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng lão quý tộc: “Cha à, con có chút nhớ cha, mọi chuyện con đã xử lý thuận lợi, cha không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Ngài Henry giữ cho mặt mày hớn hở, cố ý chọc giận hừ hừ nói: “Lúc trước còn nói với cha cái gì mà khai thác thị trường Đức, anh đưa cái cậu Dawson đang không biết tung tích đến Đức rồi chứ gì? Đừng phủ nhận con trai của cha, anh lúc trước tuy rằng cũng thích mấy cô gái tóc màu sáng, nhưng gần nhất khẩu vị đều là ‘Tóc vàng mắt xanh’, ngẫm lại người Đức chuẩn bị cho anh hai con mèo lông vàng cha còn đoán không ra ư!”
“Cha, con cảm thấy chúng ta không nên trong xe thảo luận vấn đề này, nếu có thể con càng muốn nghe cha nói số tiền thiếu nợ còn lại bao nhiêu.”
“Năm triệu đô la,”
“Cha, còn tiền công,”
“Cho nên cha mới miễn lấy lãi, Con trai à, đừng quá tham lam, ha ha.”
Nghe tiếng cười mỹ mãn của ngài Henry, Cal rốt cục hồi tưởng lại câu “Gừng càng già càng cay”.
Ngài Henry từ trước tới nay đều khoan dung ôn hòa với hắn, làm hắn triệt để quên đây là một ông lão đã quát tháo thương giới mấy chục năm, ông so với Cal còn gian trá hơn.
Cal nhún vai nhận thua trong lần quyết đấu nhỏ này, hiện tại biết so với vài năm sau mới biết thì tốt hơn, thời điểm kia chỉ sợ Cal tính toán thu lợi cũng phải phí một phen khí lực.
“Cha, cha thật sự muốn đem Linda và Gavin ném tới Brooklyn rồi bỏ mặc sao?” Cal hiếu kì hỏi, hắn cảm thấy việc này không giống như tác phong của ngài Henry, ngài Henry quả nhiên vuốt vuốt chòm râu bên mép cười rộ lên.
“A ~ làm cho bọn họ ở nơi đó một tuần là được, phòng đã lâu không ai quét dọn, người hầu trong nhà đều làm không ít năm, cha thật không đành lòng cho bọn họ làm mấy việc dơ bẩn này, Prussia đưa tới hai người trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh, không bằng giúp chúng ta vài việc vặt. Đợi một tuần sau bảo Spicer đón bọn họ trở về, sắp xếp ở lầu hai cách vách Spicer. Ha ha, cũng làm cho bọn họ yên tĩnh một thời gian, vừa lúc Spicer không còn lại nhiều thời gian nhìn chằm chằm việc ẩm thực của cha nữa.”
“Cha, Lovejoy cũng là ông lão sáu mươi hai tuổi.” Cal lên án hành vi xâm chiếm giấc ngủ một ông lão khác của cha mình, ngài Henry phi thường vô tội xòe tay.
“Chỉ cần có người trong phòng di chuyển, Spicer vĩnh viễn đều lập tức tỉnh táo lại, anh đem hai tên rắc rến kia an bài cách xa lão ta một chút là được rồi? Bằng không, vì sao lúc trước mới có anh, mẹ anh chưa tỉnh ngủ, Spicer đã biết cha về nhà?”
Cal nghe ngài Henry tự bạch xong không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một loại… suy đoán, hắn nhìn thấy ánh mắt ngài Henry cũng có ít chuyển biến, hắn đột nhiên hỏi: “Lovejoy khi nào làm quản gia cho nhà ta?”
Ngài Henry bị Cal đột nhiên đặt câu hỏi làm cho ngây ngẩn cả người, ông nghĩ nghĩ mới nói: “Spicer là theo mẹ anh gả tới, dù sao trong nhà đều là do nữ chủ nhân bố trí, cho nên cha sa thải quản gia lúc đó, Spicer trang trí màng vải rất khá, cha và mẹ anh đều phi thường thích.”
“…Lovejoy làm quản gia của mẹ bao lâu trước khi mẹ gả cho cha?” Không biết vì sao, Cal có một loại ý tưởng, hắn hiếu kì một lần nữa hỏi.
“Ách… cha nghĩ đã, đây là chuyện thật lâu về trước, mẹ của anh nói hình như sau khi nhận lời cầu hôn của cha rồi mới nhận Spicer, con trai cưng, anh biết rõ làm người thừa kế duy nhất, sau khi ông ngoại anh qua đời trong nhà chỉ còn một mình nàng, muốn làm gì đều là mẹ anh nói một thì không có hai.” Ngài Henry căn bản không bắt lấy trọng điểm trong câu hỏi của Cal, ông còn đang hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp với người vợ của mình, trên mặt tràn đầy nét cười hạnh phúc, Cal nghĩ đến tiếp xúc qua lại giữa Lovejoy và ngài Henry chỉ cảm thấy cha mình quá mức trì độn,….. Được rồi, đó là cha hắn, hắn không ý kiến.
“Đúng rồi, Cal, William · Taft thoát khỏi sự khống chế không ngừng của quốc hội, Owen – Glass đã được quốc hội nhắc tới, nếu hắn thông qua,.. cha phỏng đoán nhậm kỳ tiếp theo Taft không có cơ hội liên nhiệm, Tập đoàn Morgan im ắng rất không bình thường, tổng cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng không tốt.” Nngài Henry cảm khái một câu, trong lòng Cal vì lão cha nhìn xa trông rộng mà gật đầu, sang năm vị trí tổng thống quả thật là thay đổi người làm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
104 chương
33 chương
17 chương
20 chương