0o0——–0o0 “Anh tin tưởng em, tựa như anh tin chính bản thân mình”. ————– Trong tổ nghiên cứu có vài hoá học, vật lý gia lĩnh hội tốt ý của Cal, khi các phóng viên cảm thấy hứng thú đối với tin tức phủ định “Xưởng sắt thép Pittsburgh nên chịu trách nhiệm vụ tàu Titanic chìm.” tập trung lại nhà xưởng sắt thép nổi danh nước Mĩ, Cal dùng sự thật và các biện pháp kỹ xảo hung hăng nện một quyền lên mặt Quốc hội. “Cuối cùng, tôi hy vọng đưa ra một ít nghi vấn cho mọi người. Có rất nhiều công ty tham dự chế tạo tàu Titanic, chỉ riêng mấy nhà xưởng cung cấp vật liệu thép đã có bảy nhà. Tuy rằng công ty Pittsburgh cung cấp số lượng sắt thép lớn nhất, nhưng tôi không rõ Quốc hội sao lại xác định vị trí nứt vỡ trên tàu Titanic là vật liệu do công ty Pittsburgh sản xuất. Theo tôi được biết, người chân chính biết mỗi một khối tàu được làm từ công ty nào là ngài Ismay đã tự sát. Quốc hội đưa ra kết quả này đại khái là dựa vào tưởng tượng đúng không?” “Ngài Hockley!” Tiếng kêu của cô bé nhỏ đánh vỡ sự bình tĩnh ở đây, Cal cười tủm tỉm ngoắc cô bé ôm vào trong ngực. “Kara, gần đây sống với cha vui không?” “Cha nấu cơm rất khó ăn, ngài Lovejoy Omelette luôn rất xinh đẹp.” Chất giọng thanh thúy của Kara từ microphone truyền ra ngoài, một vị nữ phóng viên lập tức bắt lấy cơ hội đặt vấn đề. “Ngài Hockley, xin hỏi bé gái này có quan hệ gì với ngài?” Cal cười cười không nói chuyện, hắn đi xuống bục giao quyền phát ngôn tặng cho cha Kara – John · Mill. Đôi khi lời nói có chút vấp váp, ngốc nghếch lại có độ tin cậy rất cao. Người dân bình thường có lẽ không tin những quý tộc có tiền có quyền, nhưng nếu có một người thoạt nhìn giản dị, thành thật vì hắn nói ra một lời hay, như vậy hắn chính là một người tốt chân chính. Khi Mill lắp ba lắp bắp nói xong, Cal phát hiện nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi dùng một loại biểu tình kinh ngạc nhìn chằm chằm Cal, hắn ôn hòa mỉm cười với cô ta, trả Kara về vòng tay của Mill, sau đó tuyên bố chấm dứt buổi họp báo. Cal thành công vớt hắn và toàn bộ công ty sắt thép Pittsburgh ra khỏi vũng bùn. Về phần cục diện rối rắm còn lại để cho Quốc hội tự mình chậm rãi thu dọn đi, nếu bọn họ vì biểu hiện công chính liêm minh, nhất định phải đắc tội với toàn bộ công ty cung cấp vật liệu cho tàu Titanic, từng nhà từng nhà một. Nếu Quốc hội không muốn làm như vậy, Cal tin tưởng tập đoàn Morgan hiện đang nắm giữ bộ phận lớn tiền bạc Quốc gia rất thích ý giúp đỡ mấy chính khách kia làm sáng tỏ rất nhiều số tiền không rõ ràng của họ. “Cal, chiến thuật phản kích của ngài tuyệt đẹp.” Lawrence đứng ở văn phòng bên cạnh đợi Cal. Nghe được Lawrence ca ngợi, Cal chỉ khiêm tốn cười một cái, lúc này không phải thủ đoạn của hắn cao minh, chỉ có thể nói Quốc hội lựa chọn thời điểm làm khó rất không khéo, hơn nữa, Cal lúc này chân thành cảm tạ Lovejoy. Hắn gật đầu với Lawrence: “Cám ơn sự ca ngợi của cậu. Cha tôi chiều nay hẳn sẽ về đến, tôi cần đi đón ông ấy, xin lỗi, đi trước một bước.” “Cal · Hockley, ngài gần một tháng nay không hề có tình nhân? Chàng trai trẻ bộ dạng có chút tương tự tôi cứ như vậy làm ngài nhớ mãi không quên? Thế cho nên, ngài vứt bỏ tất cả những nhân tình lúc trước?” Lawrence ngồi vào sôfa, lúc hỏi trên mặt hoàn toàn không thể tin nổi. “Cậu Lawrence, tôi cảm thấy cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Ngay từ đầu cậu đã xem nhẹ một sự thật, Jack không phải tình nhân tôi bỏ tiền nuôi dưỡng trong lòng bàn tay, tôi hứng thú với em ấy không riêng gì việc trên giường. Tuy rằng tôi không phải một giáo đồ Thiên Chúa giáo, nhưng tôi rất thích giáo lý trung thành cả đời với bạn đời trong Thiên Chúa giáo. Vậy nên, không tiếp.” Cal nói xong xoay người, hắn bị Lawrence từ phía sau ôm lấy. Cal cảm thấy bất đắc dĩ. Thái độ Lawrence không thể nói là quá phận, hành vi theo đuổi của hắn ta thậm chí khá nho nhã lễ độ. Chỉ là Cal không thể hiểu nổi chấp nhất của hắn ta, Cal cảm thấy bản thân căn bản chính là một ác ma, cũng không có gì để người ta nhất kiến chung tình. Hắn không thể không xài chiêu cũ, thục một cú ra sau, Lawrence lại một lần nữa che eo vẻ mặt đau đớn nhìn về phía Cal. “Cal, tôi cảm thấy tôi rất có thành ý.” “Cậu Lawrence, cậu cảm thấy mình và Jack rất tương tự, mà cậu so với em ấy có học thức, có tài năng, cho nên hẳn cũng có thể dễ dàng đoạt đi bạn đời từ trong tay em ấy đúng không?” “Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Suy nghĩ này có lẽ quả thật phi thường ngạo mạn, nhưng tôi thủy chung cho rằng một người đàn ông như ngài nên ở bên cạnh tôi, chỉ có chúng ta mới xứng.” Lời của Lawrence triệt để làm Cal cười ra tiếng, hắn rút đi nét cười ôn hòa trên mặt, nồng đậm hương vị châm chọc: “Người đàn ông như tôi? Âm hiểm ngoan độc, đặt nặng lợi ích, vì bản thân mà lợi dụng người thiện lương. Cậu Lawrence, cậu cảm thấy tôi không tệ, là vì tình yêu tôi dành cho Jack phi thường chân thành, thứ cậu muốn căn bản không phải là tôi mà là đoạn tình cảm kia. Nếu cậu nhất định phải nghe lời cự tuyệt chân thành nhất, như vậy tôi chỉ nói với cậu, tôi chán ghét nhất chính là những kẻ giống tô. Tôi và Jack nếu chia tay nhất định vì tình yêu cạn mòn, hoặc là tính cách không hợp, cho dù là chia tay, em ấy cũng sẽ làm một người đàn ông chúc phúc tôi. Như vậy, cậu thì sao, cậu Lawrence? Để tôi đoán thử xem một kẻ giống tôi sẽ làm ra chuyện gì nào — hết sức phá đổ sự nghiệp của tôi, cho tôi biết sự lợi hại của cậu, sau đó đem tôn nghiêm ném xuống đất, trở về khẩn cầu cậu giúp đỡ, đúng không.” “Cậu Lawrence, hiện tại cậu có thể triệt để buông tha cho suy nghĩ này được rồi? Tôi là người hướng tới quang minh.” Cal kéo chỉnh vạt áo của mình, mở cửa văn phòng ra, hắn hơi dừng động tác lại, nói: “Nếu cậu như cũ có hứng thú hợp tác với công ty Pittsburgh, như vậy mời liên hệ với cha tôi, tôi cũng không công tác ở đây.” “Cal, chờ chờ tôi. Tôi cũng đi đón ngài Henry, tôi đã nói rồi, tôi rất có thành ý, cho dù chuyện này không thành, tôi cũng hợp tác với công ty Pittsburgh.” Chỉ chớp mắt sau Lawrence lại biến trở về quý công tử nhiệt tình sang sảng, trong lòng Cal yên lặng nhớ kỹ công phu tắc kè hoa của Lawrence, nhắc nhở bản thân về sau trăm ngàn cẩn thận hắn ta. Ngài Henry nhìn chiếc ô tô chủ động chạy về phía ông, Cal – cậu con trai nhiều ngày không thấy đang bên cạnh ông, ánh mắt ông lại từ Cal chạy qua Lawrence, sắc mặt lập tức đen sì sì. Vì sao một tháng trời không gặp, con của ông vừa tiễn bước một kẻ lại trêu chọc thêm một kẻ khác — loại hình vẫn là tương tự! Mấy cậu trai tóc vàng mắt xanh, dáng người gầy yếu anh tuấn quả nhiên đều là kẻ thù của ông! Ngài Henry lập tức cảm thấy toàn bộ tộc người Germanic đều đáng ghét — tuy rằng Jack và Lawrence không quan hệ gì với tộc này. “Cậu Lawrence?” “Giữa trưa tốt lành, ngài Henry.” Lawrence đối mặt với ngài Henry liền khôi phục thái độ bình thường, chỉ cần không nhìn Cal, hắn đều rất thanh tỉnh biết rõ chính mình đang làm những gì. “Cal hôm nay trong buổi họp báo xử lý chuyện rất tuyệt.” Lawrence lập tức ca ngợi Cal một câu, đây là phát ra từ nội tâm. Đáng tiếc ngài Henry tuy rằng tiếp nhận Lawrence khích lệ Cal, nhưng vẫn treo biểu tình khinh thường trên mặt. “Cal vẫn còn trẻ, nó phải trực tiếp liên hệ cục trưởng cục cảnh sát, đuổi mấy thứ quái quỷ này đi. Làm gì phải bày ra bộ dạng thấp kém đó chứ.” Lawrence trong nháy mắt bị đổ không biết nên nói gì — cha mẹ hắn đều chỉ xuất thân bình dân. Đối với quan niệm ăn mòn sâu vào tư tưởng quý tộc như ngài Henry hắn chưa bao giờ phải chấp nhận, nhưng mà… Hắn không tính toán đắc tội với ngài Henry, Lawrence chỉ duy trì mỉm cười trên mặt. Ngài Henry lập tức lại đào ra tật xấu của Lawrence, một kẻ dối trá như vậy hoàn toàn không xứng với con của ông, nói như vậy… Như thế nào giống như đứa trước lại tốt hơn một chút chứ? Sắc mặt ngài Henry đen kịt vứt bỏ suy nghĩ quỷ dị trong lòng, chuyên tâm đối phó Lawrence, không lâu sau, một già một trẻ trong ô tô đạt thành hiệp nghị. Hợp tác luyện kim, nhưng việc công ty thép Pittsburgh ngài Henry quyết không cho phép gia tộc Brown nhúng tay vào, trong lòng Cal lúc này chỉ mong muốn lập tức trở về mở máy điện báo ra để có thể cùng Jack ngọt ngào một hồi. Cái ngày Cal vội vã đến Pittsburgh chỉ để lại cho Jack một câu “Anh tin tưởng em, tựa như anh tin bản thân mình”. Những lời này đến không sớm cũng không muộn, vừa lúc xuất hiện sau khi Jack vừa trải qua đả kích. Tính cách người Đức đều tương đối nghiêm cẩn, sinh hoạt hằng ngày của Jack cho dù trong phương diện nghe hiểu không chướng ngại, nhưng ngôn ngữ chuyên nghiệp lại phi thường khó quen. Jack chưa từng trải qua bất kỳ nền giáo dục mỹ thuật chính thống nào, tranh của y hoàn toàn là do thiên phú cá nhân mà thôi. Hiện tại, một khi tiến vào học viện mỹ thuật, vấn đề lớn nhất Jack phải đối mặt chính là căn bản không vững, mỗi một danh họa tính cách khác nhau, nhưng căn bản là vấn đề ai cũng không thể bỏ qua. Lúc trước giáo sư Emil · Nolde nguyện ý nhận Jack học trò của ông, công lao lớn nhất hoàn toàn là do bức [sinh tồn] mượn từ chỗ Rose, hình thức biểu hiện tình cảm của Jack và phong cách vẽ của giáo sư Nolde giống nhau, tràn ngập cảm giác kịch liệt xung đột. Nhưng điều này không thể thay đổi bản chất vấn đề, căn bản của Jack không ổn. Trước khi hai học kỳ kết thúc Jack bởi vì giữ thói quen hội họa cá nhân mà gặp phải suy sụp. Cal là người đàn ông vô cùng tự tin bản thân, hắn đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng tràn ngập dục vọng khống chế. Cal hiểu biết điểm này, cho nên thay vì hắn nói ra lời an ủi, thì không có bất cứ gì có thể động lòng người so với một câu Cal đánh điện báo tới “Anh tin tưởng em, tựa như anh tin chính bản thân mình”. Jack từ giờ khắc này bắt đầu triệt để buông bỏ ý nghĩ thiên phú về tình cảm đi, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào luyện tập những bước căn bản nhàm chán. Đại khái không ai đem máy điện báo, thời gian sau bữa tối triệt để trở thành thời gian hai người bọn họ dùng điện báo trao đổi với nhau, có lẽ phải hồi lâu mới có thể nhận được vài chữ ít ỏi đối phương trả lời lại, nhưng trong lòng lại vui sướng hơn so với bất cứ điều gì. “Thầy hôm nay lần đầu tiên khích lệ em.” “Đơn đặt hàng lần trước bị Âu Châu hủy bỏ một lần nữa đã trở lại.” “Em cảm thấy trường học trước mắt phong cách hội họa đều rất đau khổ.” “Hy vọng phòng nghiên cứu tại đại học bang Tennessee hôm nay có thể cho anh một niềm bất ngờ vui vẻ, coi như bù lại số tiền đầu tư của anh.” Jack cầm điện báo khóe miệng cong cong, y xoay vòng eo lười biếng ôm lấy quyển sách lịch sử mỹ thuật thật dày ngồi trở lại bàn học, trước khi trải qua giáo dục chính quy, Jack chưa bao giờ biết nghệ thuật khoa học, mỹ học, triết học đều có chương trình học. Hiện tại Jack tựa như một khối bọt biển, nhanh chóng hấp thu những thành phần dinh dưỡng mà y có thể tiếp thu. Đang trong kỳ nhanh chóng trưởng thành Jack không biết ở một nơi xa Đại Tây Dương đã xảy ra một sự kiện chấn động đường Wall nước Mĩ — ngài John · Morgan không chịu nổi sự tra tấn kéo dài hơn hai tháng của Quốc hội, khi vụ việc tai nạn của tàu Titanic vẫn chưa điều tra xong, tinh thần hoảng loạn bị đưa khẩn vào bệnh viện cấp cứu. Chuyện này cơ hồ đến quá bất ngờ, Mĩ Quốc có nền tài chính khủng đáng khoe ra nhưng vì chuyện này mà chuyển biến xấu đi. Bất luận ngoại giới có bao nhiêu chú ý tới chuyện này, toàn bộ gia tộc Morgan lại không nói được một lời, bọn họ dùng thái độ trầm mặc khéo léo từ chối phóng viến có ý đồ phỏng vấn. Thái độ của gia tộc Morgan càng làm cho chuyện này bịt thêm một lớp khăn thần bí. Lòng hiếu kỳ là thiên tính của nhân loại, các loại suy đoán hoang đường khó tin nhất thời ồn ào náo động khắp nơi. Lại qua hai tháng sau, tin lão quý tộc John · Morgan mất tại bệnh viện lập tức đi lên đầu đề  [Thời báo New York]. Cổ phiếu tập đòn tài chính Morgan thoáng chốc giảm xuống, Cal nhìn Lucas và Abner từ trong thị trường chứng khoán trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi. 5% cuối cùng rốt cục thu mua đầy đủ. Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ có thể ngồi lấy tiền — đợi đến khi ngài Henry giống Cal vướng nợ nần, Cal trực tiếp chia cổ quyền là được So với Cal nóng lòng chờ đợi thủy tinh chống đạn ra đời, xưởng ngài Henry ngược lại trước hết chế tạo ra thép chống đạn. Ngài Henry và Cal đối với loại sản phẩm kiểu mới này có phương hướng sử dụng khác nhau. Lúc đầu Cal nhắc tới chống đạn chỉ là sáng tạo ra loại ô tô chống đạn xa xỉ để moi tiền đám quý tộc, mà ngài Henry lại trực tiếp đánh chú ý tới sản phẩm quân dụng. Sau khi bí mật mua một hãng trang phục nhỏ nhiều lần thí nghiệm, ngài Henry so với người đến từ hiện đại là Cal đã sớm chế tạo ra áo chống đạn, hơn nữa càng thêm thần kỳ là, ông thành công bán mấy thứ này đi ra ngoài, kiếm được vô số tiền bạc. Bất luận niên đại nào, vàng, dầu mỏ, cổ phiếu, quân hỏa, buôn lậu, thuốc phiện đều là những ngành kiếm tiền nhiều nhất.. Thời điểm cha con tụ họp, Cal nhìn lão cha dương dương tự đắc mà mỉm cười, trong lòng lại âm thầm mắng chính mình — suy nghĩ cho lắm vào, quả nhiên là sản phẩm dễ dàng kiếm tiền lại không uổng công! Trải qua hơn bốn tháng chiến đấu hăng hái, Cal có được thời gian nghỉ ngơi mà hắn tha thiết mơ ước, hắn đem công việc còn lại toàn bộ ném cho hai gã quản lý, một thân một mình thoải mái lên tàu chở khách chạy định kỳ đi Đức. Jack đã vài ngày không nhận được điện báo của Cal, y cẩn thận lật mấy tờ báo thương nghiệp Đức nhàm chán, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phần lớn các sự kiện kinh doanh đều không xuất hiện tin tức Quốc tế, y nhìn ra điều này trong đống báo chuyên ngành kia. Jack đoán Cal đại khái lại đi khai phá sản phẩm mới gì đó — thời điểm bọn họ gửi điện báo qua lại vì phòng ngừa Đức hoài nghi nên đều dùng những từ đơn giản. Bởi vậy rất nhiều chuyện đề cập đến cơ mật buôn bán cũng không nói, Jack trước mắtmơ hồ đoán Cal đang làm cái gì, còn cụ thể ra sao thì một mực không rõ. Cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa đều đều, Bowen đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Jack giơ tay ra hiệu với ông tự mình chủ động đi mở cửa, Jack nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình chỉ biết nhếch khóe miệng, khiếp sợ không biết nên phản ứng thế nào. Cal tháo mũ xuống tao nhã khom người với Jack: “Cậu Dawson, hoan nghênh một du khách mỏi mệt chứ? Tôi có thể dùng thân thể để trả chi phí ở trọ.” Cal ném cặp da trong tay đi, trực tiếp vịn lấy bả vai Jack đẩy y ngã xuống tấm thảm phía sau. Hai người quay cuồng trên mặt đất, Cal dùng một chút lực ôm Jack vào trong lòng, đảo ngược tư thế. Không đợi Jack thanh tỉnh từ trong cơn kinh ngạc hắn tạo ra, Cal cơ khát ngậm lấy hai phiến môi Jack liếm hôn mút vào. “Các vị chủ nhân, buổi chiều tốt lành. Các ngài tính toán đi về phòng trước, hay là dùng bữa tối trước đây?” Nhìn Bowen ôn hòa tươi cười mất tự nhiên, Cal lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ giống với ngài Henry, tộc người Germanic rất khiến người chán ghét!