Tâm Chi Sở Hướng
Chương 57
0o0——–0o0
“Một trăm đôla cho tin tức tốt, cậu mua không?”
————–
“Vâng, thưa ông chủ.”
Lovejoy cung kính tiếp nhận mệnh lệnh của ngài Henry, nhưng ngài Henry nhìn sao cũng không ra một chút vui vẻ nào, ông hứng thú quay đầu nhìn con trai mình: “Thành phố New York giáo đường John, Rose tiểu thư không lâu sau sẽ kết hôn nơi đó, Cal, anh…”
“Cha, muốn nghe lời nói thật sao?” Cal cười tủm tỉm hỏi, ngài Henry nghe thế còn cái gì không rõ chứ, ý con ông chính là cho ông biết lúc trước hắn cố ý bỏ vợ!
“Không đề cập tới phẩm chất của cậu Dawson, cha chỉ nói cậu ta là nam — nếu là một cậu trai tốt sao lại cam nguyện bị một người đàn ông khác nuôi dưỡng giống như đàn bà hoặc là thú cưng — cha không chấp nhận anh và cậu ta bên nhau. Tưởng tượng đến mười năm sau đi, khi đó khóe mắt cậu ta có nếp nhăn, thân thể không còn mềm mại mê người, làm không tốt còn có thể dính tật bệnh — anh hiểu ý của cha chứ, tật bệnh này nọ đó. Mà anh thì sao, con trai yêu của cha? Anh lúc đó sẽ tiếp nhận sự nghiệp của cha, ít nhất cũng là trùm thép Pittsburgh, hơn nữa đàn ông thành đạt bốn mươi tuổi mị lực kinh người, anh còn có lý do gì để trở lại trong phòng cậu ta nhìn ánh mắt u buồn ai oán chứ?” Lúc ngài Henry nói chuyện ánh mắt u buồn, khẩu khí đều là lo lắng.
“Đến khi anh bốn mươi tuổi nhìn thấy người khác dắt theo mấy đứa con bụ bẫm, anh sẽ bắt đầu oán giận đối với đoạn tình cảm kia; chờ khi anh năm mươi nhìn thấy người khác khoe khoang con trai mình tốt nghiệp đại học danh tiếng nào đó bắt đầu khởi nghiệp, anh sẽ bắt đầu oán hận quyết định của chính mình; mà lại đến khi anh sáu mươi tuổi, con của ta, anh có thể tưởng tượng ra cảnh đêm cô độc thê lương như thế nào sao?” ngài Henry vỗ vỗ vai Cal, giọng ông lúc nói chuyện trở nên hữu khí vô lực.
“Phụ nữ có lẽ không có gì tốt — ít nhất trừ mẹ anh ra, cha chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào có thể hấp dẫn mình — nhưng các nàng có thể mang đến đời sau cho anh, sẽ ở trong nhà dùng ánh mắt ấm áp nhìn anh, đến khi anh già cả các nàng lại càng như là gia đình của anh, đồng thời yêu anh và được anh yêu. Tìm một người vợ đi, cho dù anh không thích nàng, nhưng hãy ngẫm lại lúc lớn tuổi.”
Cal không để ý chuyện ngài Henry nhắc tới, hắn từ thời kỳ trưởng thành đã biết tương lai mình tuyệt đối không có khả năng có phụ nữ tham dự vào, nhưng sau khi tham gia vào chuyến du lịch không gian này, hắn phải thuyết phục cha mình một lần nữa — thật sự là một hiện thực làm người ta uể oải.
Cal tựa lưng vào ghế ngồi, hắn nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác được ánh mặt trời chiếu rọi, ngữ điệu bình thản nói: “Cha à, con có thể nhận nuôi một đám trẻ, trong cô nhi viện có rất nhiều đứa bé khỏe mạnh bị vứt bỏ. Con cũng có thể sau khi lớn tuổi cùng Jack hai người ngồi trên xích đu, phơi nắng trong vườn, con có thể thả lỏng đọc sách, mà y cũng sẽ dùng ngón tay đồng dạng tràn đầy nếp nhăn cầm bút vẽ phác thảo làn da nhũn rời của con.”
Cal tưởng tượng thấy tương lai nở nụ cười: “Cha à, người thật sự rất có thành kiến với Jack, y không muốn bị ta nuôi ở nhà đâu. Cha có biết ngay từ đầu y đã nói gì không? Y nói sẽ chịu trách nhiệm với con, còn muốn nuôi gia đình. Thưa cha, người đại khái không thể hiểu được loại cảm giác hạnh phúc mới lạ và cảm động ấy. Đợi khi con bốn mươi tuổi, y mới ba mươi ba tuổi, càng trẻ hơn so với con, có mị lực, con của cha ngược lại càng nên lo lắng bị người vứt bỏ.”
Ngài Henry nhìn con trai thỏa mãn tươi cười không tiếng động thở dài: “Vậy được rồi, cha mỏi mắt mong chờ.”
Sau khi về nhà, ngài Henry và Cal đều tự đi đến công ty xử lý công chuyện, bọn họ không có nhiều thời gian hưởng thụ thời gian nhàn hạ. Cal không rõ cha mình đang bận cái gì, nhưng kế hoạch của hắn phải tiến hành tuyệt đối thuận lợi, lúc này đúng là trước trận chiến hai năm, các quốc gia đều tăng mạnh quân bị, cho dù không phải người xuyên việt cũng có thể thông qua đơn đặt hàng ngoại quốc mà cảm nhận được hơi thở chiến tranh.
Chuyện này nói trắng ra chính là từng quốc gia ở Âu Châu đều đang gia tăng dự trữ vật tư, bởi vậy bất luận là buôn bán thực phẩm, quần áo, sắt thép hay quân hỏa đều thu không ít, nước Mĩ trùng hợp là nơi được Âu Châu chọn làm nguồn cung ứng, nó rời xa đại lục Âu Châu khiến phần đông các quốc gia châu Âu nghĩ lầm rằng vị trí địa lí chính là dù che tốt nhất, nhưng kỳ thật toàn bộ các quý tộc mẫn cảm của Mĩ đều ý thức được vấn đề.
Messi bách hóa bởi vì vợ chồng ngài Strauss nên bị đánh sâu vào, nhưng ảnh hưởng của nó so với đánh giá ban đầu của Cal nhỏ hơn nhiều lắm, các đơn đặt hàng vật phẩm cần thiết cho quân đội từ Âu Châu lúc này đang giúp bách hóa Messi duy trì giá trị cổ phiếu, chuyện duy nhất làm Cal cảm thấy may mắn là bách hóa Messi toàn mĩ giữ lấy vị tri thứ hai, cổ phiếu của nó bắt đầu thong thả tụt giá.
Cal và Abner đều rất rõ ràng đây chỉ là quá trình thong thả không ổn định, một khi Strauss ‘bé’ từ trong đả kích bố mẹ mất khôi phục lại, hắn sẽ vắt hết óc vì bách hóa Messi đẩy dời chính sách mới củng cố khách hàng, hơn nữa đả kích đối thủ — trí tuệ của người Do Thái đôi khi thật sự để người ta vừa yêu vừa hận.
“Hiện tại chúng ta có được bao nhiêu cổ phiếu bách hóa Messi?” Cal lướt nhanh tài liệu phân tích số liệu, đồng thời còn phải phân tâm suy xét vấn đề bách hóa Messi.
“Nếu cậu không tính toán tham gia vào tầng điều hành bách hóa Messi, như vậy chúng ta có được 11% cổ phần, nhưng hiện tại có gia tăng thu mua đi chăng nữa, muốn có được 30% cũng là chuyện phi thường khó khăn.” Abner mỏi mệt day mũi, từ sáng sớm ngày 15 nhận được điện báo của Cal, anh chưa từng có giấc ngủ đầy đủ — từ đó đến nay suốt chín ngày, thời gian ngủ của Abner vẫn duy trì bốn tiếng.
“Abner, cậu không phải người Do Thái đúng không?” Cal dễ gọi hỏi một câu, Abner phản ứng tựa hồ có chút mạnh mẽ.
“Cal, tôi chưa bao giờ biết cậu là người chủ nghĩa chủng tộc!”
“À, coi như hết. Tôi không quan tâm vấn đề chủng tộc hay không chủng tộc, trên đất Mĩ ai dám tuyên bố mình không phải hỗn huyết, quốc gia không phải đều vì chúng ta hỗn huyết mới sáng tạo giá trị dư luận sao? Huống chi không phải chó hay ngựa, huyết thống có cái gì quan trọng. Nhưng mà cậu có biết người mang dòng máu Do Thái có quan hệ với chuyện tôi sắp nói.” Cal không liếc nhìn Abner một cái, ông bạn học của hắn cường tráng cao lớn, thoạt nhìn càng giống người Scotland.
“Được rồi, là tôi quá khẩn trương, tôi xem như là người Germanic. Trước khi di dân lại đây, một nhà chúng tôi đều chịu đủ dư luận chủng tộc. Ai bảo quốc nội mấy ông chủ kiến không ít tiền phần lớn là người Do Thái chứ, bọn họ thoạt nhìn không hay ho, nghe cha mẹ nói vào những năm thế kỷ 80 người Do Thái bắt đầu bị chèn ép và bị ám hại, chỉ là không đem chuyện này phô ra bên ngoài mà thôi. Nào, nói kế hoạch thiếu đạo đức của cậu đi, có đồng tiền nào không có máu tươi chứ? Tôi nếu muốn là người thiện lương cũng sẽ không cùng cậu khởi công nhà xưởng.” Abner oán giận, Cal nở nụ cười.
“Cảm tạ Thượng Đế, cậu không phải người Do Thái là được, bọn họ nói phải để mắt đến đồng bào mình — tôi muốn đi phá hoại.” Cal nói xong cười xấu xa, ngành tiêu dùng và ngành phục vụ sợ nhất chính là có khách hàng vọt tới trước cửa kêu to hét lớn sản phẩm của công ty mình có vấn đề — cái này giống việc ngoài cửa bệnh viện chỉ cần đem xác bệnh nhân đặt lên, mặc kệ có phải hay không sự cố chữa bệnh, mọi người đều cảm thấy bác sĩ trị chết người, con người luôn đồng tình với kẻ yếu.
Cal nói xong lung lay bút máy trong tay: “Tìm vài người bảo bọn họ tự làm mình bị bệnh, sau đó đến cửa bách hóa Messi khóc lóc om sòm, nói rằng bọn họ do ăn bánh mỳ ở đây mới xảy ra chuyện, thời gian không cần lâu, chỉ cần ép buộc ba bốn ngày, tôi cam đoan chúng ta đủ thời gian thu cổ phiếu Messi tới tay. Abner, nhớ rõ sai vài kẻ đáng tin cậy đi làm chuyện này.”
“…. Cal, cậu nhất định sẽ xuống địa ngục, lương tâm cậu triệt để bán cho Ác Ma.” Abner nhịn không được lầu bầu một câu, sau đó anh cười vỗ mặt bàn tính toán nói: “Vì trọng lượng của đô la, Thượng Đế sẽ không trách tội tôi, tôi chỉ là tên tòng phạm.”
“À, Cal, nói cho cậu một tin tức tốt?” Abner đột nhiên chuyển đề tài, Cal không ngẩng đầu lên đồng ý đề nghị của Abner, bất quá Abner lại quyết định tính toán xíu: “Một trăm đôla cho tin tức tốt, cậu mua không?”
“Ồ? Tin tức sang quý như vậy? Trước nói thử xem, có đáng giá hay không đáng giá.” Cal rất nhanh tiếp lời.
“Ngài Ford và con ông ta ngày hôm qua ở công ty gây một trận, vì việc cải tiến hình xe.” Abner cười đến phi thường đáng khinh, anh làm ra một bộ dáng nhân từ nói: “Đáng thương cho cậu Edsel, cậu ta bị cha mình chèn ép từ công ty chạy về nhà. Bất quá trợ thủ của cậu Edsel, Ernest · Kanzler càng không tôt hơn bao nhiêu, hắn bỏ việc.”
“Cho nên, quý ngài nhân từ Abner · Witt của chúng ta khẳng khái thu nhận cậu Kanzler, hơn nữa nguyện ý thu nhận sáng ý của hắn phải không?” Cal cười lấy ra một trăm đôla đưa cho Abner, hắn đối với tin tức này cảm thấy mỹ mãn.
“Tôi cũng liên hệ qua với Edsel, phu nhân cậu ta phi thường ủng hộ cậu ấy một lần nữa bắt đầu sự nghiệp. Ngài Ford làm một người cha và ngươi quản lý hiển nhiên chẳng thành công, con dâu ông thoạt nhìn cùng ngài Ford quan hệ không thân mật. Tôi nghĩ lực lượng nữ chủ trong gia đình luôn phi thường cường đại, có lẽ không lâu sau, chúng ta còn có thể có được một vị Edsel tài hoa.” Abner nói xong cũng dựa vào lưng ghế, anh uống một ngụn cà phê, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
“Abner, xưởng chế tạo ô tô của tôi không chỉ nhằm vào sự xa hoa, những chiếc xe bất đồng giai cấp, bất đồng loại hình và cách sử dụng, tôi lúc trước không phải đã nói muốn sáng tạo thiết bị nông dụng kiểu mới sao? Vừa lúc có thể kết hợp lại xem.” Một khối đá to trong lòng Cal xem như buông xuống, có nhân viên giỏi tương đương thành công một nửa.
“Cal, cậu quả nhiên là trời sinh làm ông chủ — cậu thả ra một câu, tôi phải chạy tới xưởng máy móc nông dụng bàn bạc với công nhân kỹ thuật và nhân viên nghiên cứu. Ai, làm ông chủ thật sướng, cậu mỗi ngày về nhà hưởng tuần trăng mật với người tình, tôi mỗi ngày lúc nửa đêm về nhà đều gặp ánh mắt ai oán của vợ. Nàng nếu ngoại tình, tôi phải làm gì bây giờ!”
Nghe được Abner kêu rên, Cal nhìn qua lịch nói: “Hai tháng sau khá ổn định, đến lúc đó cậu có thể nghỉ ngơi một tuần.”
“Sau đó chờ tôi trả phép đi làm lại, công việc của tôi đều dồn cục lại đuổi theo tôi đúng không? Cal, cậu thật sự không phải bạn bè tri âm.”
Cal nhìn đồng hồ bỏ túi, khóe miệng nổi lên một chút tươi cười: “Tôi đi đón Jack về nhà, buổi trà chiều của Brown phu nhân nhất định đã kết thúc.”
Không hề quản Abner oán giận phía sau, Cal nhấc áo khoác đi ra khỏi công ty, lái xe ở dưới lầu cùng đợi Cal. Jack ngồi cùng Brown phu nhân, con trai Brown phu nhân và ngài Andrew, bọn họ vui vẻ trò chuyện gì đó, Cal không tiến lên quấy rầy không khí, hắn tin rằng lúc này mà gặp mặt ngài Andrew tuyệt đối sẽ xấu hổ.
Cal đứng ngoài vườn nhìn Jack tươi cười, trong lòng hiện lên tự hào và vui sướng – thanh niên chói mắt kia thuộc về hắn, Jack về sau sẽ có thành tựu rất cao, lúc ấy y được thời gian mài dũa càng thêm chói lọi. Jack rất nhanh chú ý tới bóng dáng Cal, y lập tức nói lời từ biệt với mọi người, Cal mỉm cười lễ phép chào, sau đó đưa Jack quay về nhà tổ.
Lovejoy đang chỉ huy người hầu sửa sang lại phòng và hành lý, sô pha bị bịt kín vải trắng che tro bụi, các tác phẩm nghệ thuật trong nhà đều được che phủ. Ngài Henry hưng phấn ôm điện thoại đang cùng vị bạn già nào trò chuyện phiếm, mấy lời ông nói ra Cal hoàn toàn không để ý.
“Ông chủ, dạ dày của ông không tốt, ăn uống quá độ là bị cấm. Bác sĩ không đồng ý ông dùng quá lượng hải sản, hơn nữa ông nên kiêng rượu. Nửa tiếng nữa bác sĩ sẽ đưa kết quả kiểm tra thân thể ông, tôi nghĩ ông sẽ có nhiều hoạt động bị cấm hơn.” Lovejoy xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau ngài Henry, lão quý tộc đang cao hứng phấn chấn nháy mắt đông cứng lại, ông nhanh chóng kết thúc cú điện thoại này.
“Nước sông Pittsburgh không tồi, không bằng chúng ta đi câu cá đi.” Ngài Henry ý đồ lái sang chuyện khác, bất quá ông hiển nhiên xem nhẹ vấn đề chính.
“Cha à, Pittsburgh ô nhiễm nghiêm trọng, mấy ngày liền đều bốc mùi hôi, hơn nữa cha vẫn đổ phiếu liệu xuống nước sông, hiện tại đừng nói là cá, ngay cả người uống nước ngầm lọc giữa sông cũng bị đưa đi cấp cứu.” Cal trực tiếp bóc trần lời nói nói dối của cha mình, ngài Henry tựa hồ muốn nói chút gì, Cal cắt ngang ông: “Cha, con cảm thấy cha nên chú ý bảo vệ môi trường, trưởng bang Pennsylvania đối với việc các người xử lý phế liệu công nghiệp nặng phi thường bất mãn, nếu quốc hội Mĩ ủng hộ đề nghị của trưởng bang, phạt thuế bảo vệ môi trường, con cảm thấy cha trực tiếp gặp phải nguy cơ phá sản.”
“Được rồi, Cal, việc này không mượn anh nhắc nhở cha, hoàn cảnh hiện tại không thể ban phát điều lệ. Trên tay cha anh không chỉ có một ngành sản xuất chính phủ Mĩ nóng lòng đẩy ngã, cha không làm chuyện gì quá nổi bật. Huống chi Andrew · Mellon – người này chưa nói có vấn đề, cha hoàn toàn yên tâm.”
Nói tới đề tài trước mắt này, ngài Henry tạm dừng chốc lát, lúc sau ông phòng bị kề sát bên tai Cal hạ giọng: “Anh gần nhất có phải hay không đang thu mua cổ phiếu tập đoàn Morgan, anh cẩn thận giùm cha một chút, John lão già kia cũng bị quốc hội khai đao.”
Khóe miệng Cal nở nụ cười châm chọc: “Không phải vì đã cứu hoàng tộc Pháp còn cứu vớt thị trường chứng khoán New York một lần sao? Lão Morgan cứu nước ‘thuận đường’ buôn bán kiếm không ít bạc đủ để người đỏ mắt. Quốc hội muốn thiết lập cục liên minh dự trữ, căn bản không cần phải tìm cơ hội ra tay với lão ta, chỉ cần đề xuất muốn chia ra, lão Morgan sẽ không cho bọn họ mặt mũi, con cảm thấy lão ta thậm chí sẽ trực tiếp rút khỏi hoạt động ‘Cứu quốc’.”
Ngài Henry trở nên phi thường nghiêm túc, giọng ông lộ ra một ít nôn nóng khàn khàn: “Cal, anh sao biết việc này, hay là nói Morgan lão già đó cũng biết?”
Cal sửng sốt một hồi, một phút bất thần hắn liền đem kết quả phân tích đời sau nói ra, may mà có chuyện tàu Titanic có thể che lấp, hắn hạ mắt dùng lông mi che giấu cảm xúc chột dạ: “Cha à, tàu Titanic tai nạn trên biển là phi thường nghiêm trọng, nhưng quốc hội Mĩ từ trước cho tới bây giờ không có tiền lệ thiết lập tổ điều tra tai nạn trên biển — đây là dấu hiệu bọn họ sẽ ra tay với tập đoàn Morgan.”
“Ha ha, giỏi, Cal, anh thật đã trưởng thành!” Ngài Henry vui mừng nói, trên mặt Cal có chút phát nóng — lúc này đây thật ra là thường thức tiên tri a.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
104 chương
33 chương
17 chương
20 chương