Tâm Can

Chương 14

Tất cả những gì thuộc về cô đều liên quan đến anh,mười năm không hạnh phúc đó đã qua rồi,tương lai còn như mấychục năm nữa,cô phải cùng anh giải quyết vướng mắc,thiên đường hay địa ngục đều như nhau,anh là Trịnh Phiên Nhiên,là người sống cùng cô đến suốt đời,suốt kiếp. Trời ngày càng lạnh, bụng Tân Cam cũng ngày một lớn dần, thần sắc còn tốt hơn trước đây, coi như không uổng công chú Trần mấy tháng nay, ngày nào cũng vào bếp, hai mẹ con cô đều được chăm sóc khỏe mạnh. Bốn tháng trước, phần lớn quần áo của Tân Cam vẫn còn mặc được, bây giờ chỉ có thể vứt xó, bụng đã phình to như quả bóng, người cô như thùng phi di động vậy. Trịnh Phiên Nhiên mời một số nhà thiết kế quen thuộc của cô đến, đặt làm cho cô một tủ quần áo bà bầu vừa đẹp, vừa thoải mái. Thực ra Tân Cam vẫn còn khoan dung đối với cân nặng và ngoại hình của mình, sau khi sinh con xong, chi cần chịu khó luyện tập giảm béo là được, khổ nỗi hai bên cánh mũi của cô nổi lấm tấm những vết ban đỏ, dù số lượng không nhiều nhưng cũng đủ làm cho cô buồn bực. Buổi tối hôm đó, Trịnh Phiên Nhiên đi vào phòng tắm đúng lúc cô đang chau mày trước gương, anh nhìn cô nói: "Nếu không nhìn gần thì không thấy những vết đó đâu." "Em không trưng cầu ý kiến của anh." Cô nói một cách lạnh nhạt, khinh khỉnh nhìn anh từ trong gương. Trịnh Phiên Nhiên đang cởi áo, nghe cô nói vậy thì chợt sững người, sau đó bước đến bên cô, ôm cô từ đằng sau, nói: "Phụ nữ thường thích làm đẹp vì người mình yêu, đúng không?" "Điều ấy càng không cần anh phải ý kiến." Anh thích thú ôm lấy thân hình to lớn của cô: "Câu này trước đây em nói còn có lý, bây giờ thì. Anh ôm lấy cái eo mà hai vòng tay cũng không ôm hết của cô rồi nhướn mày nhìn làn da mềm mại của cô trong gương. Tân Cam vừa nghe thấy câu nói này của anh, đang lúc buồn bực, trên mặt cô lại toát lên vẻ vô cùng quen thuộc đối với Trịnh Phiên Nhiên - đôi mắt rực sáng, tức giận nhìn chằm chằm vào anh. Còn anh lại rất vui vẻ thích thú, nghiêng mặt hôn lên má cô. "Biến ra chỗ khác đi! Anh không thấy phiền à?" Tân Cam huých khuỷu tay đẩy anh ra, "Em đã xấu đến thế này rồi anh vẫn còn muốn hôn à? Anh làm sao hiểu được chứ!" "Có xấu đến mấy cũng không quan trọng..." Anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô thật lâu, Tân Cam không thể nói được gì, cô muốn đánh anh nhưng lại nghĩ tới cơ thể nặng nề của mình, tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên. Anh buông cô ra, hít thở, nhìn bộ mặt đỏ bừng không thể nói nên lời của cô, anh cười đắc chí, cúi đầu nói với giọng khàn khàn: "Anh vẫn thích như thường." Nụ hôn cuối cùng trong phòng tắm là do bà bầu không chịu phối hợp, nên được kết thúc vội vàng, Trịnh Phiên Nhiên nhìn khuôn mặt khó chịu của cô, anh thò tay vào trong chiếc áo choàng. Tân Cam bất giác đứng thẳng lưng, bên tai nghe thây tiếng thở ngày càng gấp gáp của anh, cô đang do dự thì đột nhiên bụng khẽ động, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng cái thai đang cựa quậy. Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng kéo tay anh, giọng vui hẳn lên: "Phiên Nhiên, thằng bé vừa mới đạp này, anh sờ thử xem." Trịnh Phiên Nhiên không dám tức giận, cố kìm nén, thở dài chán nản để lấy lại tinh thần. "Anh có cảm thấy không?!" Tân Cam phấn khởi hỏi. Trịnh Phiên Nhiên đành phải "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ thằng nhóc này có bản lĩnh thì cứ nằm trong bụng mẹ cả đời đi, không sau này ra đời, bố sẽ từ từ tính sổ với mày! Cả buổi tối, Tân Cam vừa phân khởi ngôi nói chuyện với bé cưng, vừa thi thố võ thuật, trước khi đi ngủ Trịnh Phiên Nhiên còn mang đến một cốc sữa để cô uống, rồi ngồi trông chừng cho cô ngủ. Nhưng khi Tân Cam ngủ được một giấc tỉnh dậy thì không thấy anh đâu cả. Cô khát nước và cũng muốn đi vệ sinh, liền bước xuống giường ngó nghiêng một vòng, thấy cánh cửa thư phòng trong cùng của phòng khách khép hờ loáng thoáng có tiếng anh, "... Cô ấy không cảm thấy có gì khó chịu cả, nhưng còn chưa đến tháng thì làm sao thai nhi có thể đạp được? Ngày mai hoặc ngày kia sắp xếp lịch khám thai cho tôi nhé, ngày mai là tốt nhất, được, khi nào cô ấy ngủ dậy tôi sẽ đưa cô ấy đến. Cô đưa tay ra đẩy cửa. Trịnh Phiên Nhiên đang ngồi sau bàn sách, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nên ánh sáng chỉ mờ mờ tỏ tỏ, khuôn mặt anh thập thoáng hiện lên dưới ánh đèn, có chút bất ngờ khi nhìn thấy người bước vào phòng lúc đó. "Bác sĩ Tôn, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với bà." Anh tắt điện thoại, vẫy cô lại. Tân Cam ôm bụng đi đến, ngả vào lòng anh, cô khẽ thờ dài, Tân Cam chợt cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, nhưng lại có thể yên tâm ngủ trong lòng anh. Nửa đêm tỉnh mịch, Trịnh Phiên Nhiên cứ thế ôm hai mẹ con, hình như cô đã ngủ thiếp đi rồi, anh khẽ lay người cô. "Sáng mai chúng ta đi khám thai, buổi chiều đi lấy giấy chứng nhận, được không?" Anh đột nhiên nói. Tân Cam vẫn nhắm mắt, khẽ "hừ" một tiếng: "Giấy chứng nhận cho phép sinh à?" Lời nói đùa nhạt nhẽo như vậy mà anh cũng cười được: "Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn." Anh giải thích một cách vô cùng nhẹ nhàng. "Anh đừng có đắc ý." "Lúc đầu người muốn có danh phận là em mà." "Em không nhớ, phụ nữ mang thai trí nhớ kém là điều hiển nhiên!" “..." Khi anh cười, hơi thở ấm áp lan tỏa phía sau gáy cô, cô vội rụt cổ lại: "Anh thì vẫn nhớ..." Anh nói một cách lấp lửng: "Những gì liên quan đến em, anh đều nhớ hết..." Vành mắt Tân Cam có cái gì đó nóng nóng, không đáp lời anh, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, để mặc anh hôn một lúc, rồi cô bị anh bế vào phòng. Tiếng bước chân của anh tối nay vô cùng nhẹ nhàng, cứ như trọng lượng của cô trước giờ không thay đổi. Tát cả những gì thuộc về cô trước đây đều liên quan đến anh, mười năm Không hạnh phúc đó đã qua rồi, tương lai còn những mấy chục năm nữa, cô phải cùng anh giải quyết vướng mắc, thiên đường hay địa ngục đều như nhau, anh là Trịnh Phiên Nhiên, là người sống cùng cô đến suốt đời suốt kiếp. Buổi tối hôm đó, cô ngủ rất ngon, sáng sớm lúc cô ngái ngủ trở mình, tự nhiên lại có cảm giác như vừa được tái sinh, Trịnh Phiên Nhiên đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhìn thấy đôi mắt cô mở ra rồi nhắm lại, anh tiến sát đến hôn lên mi mắt trắng mịn của cô, Tân Cam không thoát ra được, cô vẫn nhắm mắt chui vào trong lòng anh, anh bật cười thành tiếng, tìm cách hôn cô, Tân Cam quay lưng lại không thèm để ý, anh đặt những nụ hôn nóng bỏng lên má, lên vai, lên lưng cô... Từ khi cô mang thai, gần hai tháng nay anh chưa được chạm vào người cô, anh vén chiếc váy ngủ tơ tằm nhàu nhĩ của cô lên, ôm cô từ đằng sau, vuốt ve rồi cứ thế tiến vào. Tư thế hồn siêu phách lạc đó khiến một người tự chủ như Trịnh Phiên Nhiên cũng không sao kìm chế được, rên rỉ không ngừng vì mãn nguyện. Tân Cam khẽ kêu lên vài tiếng, Trịnh Phiên Nhiên đặt tay lên môi cô thay cho đôi môi mềm mại. Động tác của anh rất từ tốn. Sáng sớm trong căn phòng yên tĩnh, trên chiếc giường rộng rãi, hai vợ chồng đang nằm trong chăn, anh đột nhiên quay mặt cô phía mình, đặt lên môi cô nụ hôn vương vấn, vừa hết sức cẩn thận lại có phần mãnh liệt. Tân Cam co người lại, anh liền khổ sở buông cô ra, thở dốc. Trong một khoảng thời gian ngắn, Tân Cam đã mấy lần được tận hưởng cảm giác khoái lạc, cô quay người nằm đối diện với anh, khóe mắt tuyệt đẹp của cô dường như đang ngấn lệ, đôi môi bị anh hôn cho sưng vù hơi bĩu lên, còn dám cả gan khiêu khích anh nữa! Trong mắt Trịnh Phiên Nhiên dường như ánh lên một tia chớp, một tay đặt lên ngực cô vuốt ve, sờ nắn, bàn tay kia lại càng gấp gáp hơn, ánh mắt dữ dội nhìn chầm chầm vào cô. Cuối cùng khi chiếc lưỡi hồng của cô liếm xung quanh môi, anh đã nhanh chóng hoàn thành, nằm xuống giường thở hổn hển, cái tay vẫn không yên phận nghịch nghịch cằm cô, nói vẻ giận đỗi: "Em bắt anh phải đợi!" Gần đây khi mang thai, hôm nào cô cũng kiên trì ngủ sớm dậy sớm tập thể dục, hôm nay lại có thể ngủ lâu như thế này, chín giờ hơn cô mới chống eo đi xuống nhà ăn sáng. Trịnh Phiên Nhiên múc cho cô một bát cháo đặc thơm phức, những ngón tay thon dài đưa bát đến trước mặt cô, cô không biết tại sao mình lại nhìn bát cháo một cách khó chịu không muốn ăn, Trịnh Phiên Nhiên chống cằm, dịu dàng nói: "Có cần anh đút cho không, cục cưng?" Đôi má vốn hồng hào của bà bầu giờ lại càng thêm đỏ, cô lườm anh với khuôn mặt xấu hổ và có chút bực tức. Trịnh Phiên Nhiên tiểu nhân đắc chí cười sung sướng rồi vui vẻ ăn bửa sáng của mình. Chú Trần lâu lắm rồi mới thấy vẻ mặt vui vẻ, thoải mái, trẻ con của cậu chủ. "Đã chuẩn bị xong rồi thưa cậu chủ, xe có thể xuất phát bất kỳ lúc nào." Ông kính cẩn thông báo. "Hôm nay tôi sẽ tự lái xe." Trịnh Phiên Nhiên dìu bà bầu vừa ăn xong bữa sáng đứng dậy, giơ tay lau nước tương trên mép cô, "Sau khi kiểm tra xong chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn." Chú Trần sững người, rồi sau đó lắp ba lắp bắp nói: "Cậu chủ... có thể cho tôi đi cùng được không?" Trịnh Phiên Nhiên buộc dây áo khoác cho Tân Cam, im lặng không nói gì. Trịnh An Đồng đang hấp hối, cho dù Trịnh Phiên Nhiên không nói lời nào trách chú Trần, nhưng những ngày này cũng không thế đối mặt với ông như trước. Thấy cậu chủ không đếm xỉa đến lời đề nghị của mình, nét mặt chú Trần liền trở lại như cũ, như từng chưa xảy ra việc gì, ông quay người định rời đi. Tân Cam liền kéo tay áo Trịnh Phiên Nhiên, khẩn khoản nhìn anh, Trịnh Phiên Nhiên chau mày rồi quay người gọi chú Trần: "Chú đi lấy xe đi." "... Vâng, thưa cậu chủ!" : Việc khám thai kết thúc rất nhanh, biểu hiện của bác sĩ Tôn cho thấy hoàn toàn chẳng có vấn đề gì đáng lo ngại. "Tình trạng của cô Tân bây giờ rất ổn định, nếu hạn chế chuyện vợ chồng trong tháng này thì không có vấn đề gì đâu." Bà còn quan tâm dặn dò: "Cần chú ý đến cảm nhận của phụ nữ." Tân Cam nhìn đi chỗ khác coi như không hiểu, Trịnh Phiên Nhiên thì nhếch môi cười, còn cố ý ôm cô, hôn cô trước mặt bác sĩ Tôn, "Được rồi, tôi nhất định sẽ chú ý." Tân Cam vừa bối rối vừa lẩn tránh cái nhìn đầy ẩn ý của bác sĩ Tôn đang cười tít mắt. Ở cùng một tên mặt dày không biết xấu hổ, cô quả thật không biết đâụ mà lẩn. Quá trình đăng ký kết hôn cũng rất thuận lợi, bản khai đều là nhờ người phụ trách điền giúp, cuối cùng khi cần đích thân ký vào bản khai, Tân Cam cầm bút lên nhưng bị anh giữ lại. Cô nghiêng đầu nhìn anh. Trịnh Phiên Nhiên nói một cách cực kỳ nghiêm túc: "Em nghĩ kỹ đi rồi hẵng ký." Tân Cam thấy buồn cười, chỉ vào cái bụng to tướng của mình: "Em còn có gì phải nghĩ nữa sao?!" "Mọi người ra ngoài trước đi." sắc mặt Trinh Phiên Nhiên lãnh đạm, không gian như trở nên tĩnh lặng. Anh lặng lẽ nói: Tân Cam, từ đầu đến cuối người anh muốn lấy chỉ có mình em, nếu như em lấy anh chỉ vì đứa bé thì thật sự không công bằng cho anh." Anh từ tốn nói, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước: "Em nghĩ kỹ đi, em có đồng ý lấy anh hay không?" "Vậy mà anh cũng nói được." Tân Cam cúi đầu nói: "Đưa em đến đây rồi mới hỏi câu ấy, đây là nơi anh cầu hôn đây à?" "Không phải, nếu không có đứa bé, thì anh cũng đã chuẩn bị kế hoạch để cầu hôn nhiều năm nay rồi." Anh xoa bụng cô, cười gượng gạo: "Chính đứa bé này đã làm loạn tất cả mọi việc... Con cái là món nợ của bố mẹ, quả không sai." Nếu không phải vì đứa bé này, chú đã có thể an tâm ra đi, bí mật này Tân Cam sẽ không bao giờ phát hiện ra, cô sẽ có một màn cầu hôn lãng mạn nhất thế giới, có chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, nhưng đứa bé xuất hiện lại làm đảo lộn mọi kế hoạch, rất nhiều việc bị thay đổi, nó làm anh lo lắng đủ điều, nhưng cũng khiến anh cảm thấy vui. Đứa bé đã quen vói bàn tay bố, vừa cảm nhận được là liền cựa quậy, anh lặng người đi khi thấy những chuyển động phía dưới tay mình, anh quỳ xuống, áp mặt vào bụng cô, ôm lấy eo cô. Tân Cam khẽ vuốt tóc anh, cô cảm thấy giây phút này thật sự bình yên. "Việc cầu hôn ấy... còn không?" Giọng cô có chút gì đó khó hiểu. Trịnh Phiên Nhiên mỉm cười, gật đầu. "Vậy thì em đồng ý trước, anh cứ giả vờ như không biết, việc cầu hôn sẽ vẫn làm như cũ." "... Được!" Cô nâng mặt anh lên, dựa đầu vào trán anh: "Mười năm nay, chỗ nào anh đối xử tốt, chỗ nào đối xử không tốt với em, sau này em sẽ từ từ tính sổ với anh. Trịnh Phiên Nhiên, em đồng ý lấy anh." Cho dù em từng bị tổn thương vì anh không biết bao nhiêu lần, cho dù anh gây cho em biết bao đau khổ, nhưng từ khi gặp anh, em đã nghĩ rằng sẽ không lấy ai khác ngoài anh. Trịnh Phiên Nhiên, dù anh có bỉ ổi, có khốn kiếp, thì em vẫn muốn lấy anh. Nhà nhiếp ảnh có chút gì đó lo sợ khi chụp ảnh, rõ ràng lúc đầu sếp của anh ta chạy đi chạy lại sắp xếp rồi dặn dò kỹ lưỡng, còn nhiều lần dặn phải cẩn thận với chú rể ngày hôm nay, nghe nói cả thành phố G đều không thể tìm đâu ra người đáng sợ hơn nữa, không cẩn thận một cái thì... Nhưng trước ống kính rõ ràng là một gã khờ với nụ cười dịu dàng đang đứng cùng cô dâu xinh đẹp. Chẳng thấy sự đáng sợ ở đâu cả. Phải coi chừng, nhưng coi chừng cái gì đây?! Trong bóng râm đằng sau chiếc đèn pha bên cạnh nhà nhiếp ảnh trán đã lấm tấm mồ hôi, chú Trần đúng đó lặng lẽ quan sát. Cậu chủ nhỏ mà ông tận tay hầu hạ, chăm sóc ngày nào, giờ đã trở thành một người đàn ông trường thành, bây giờ bên cạnh còn có vị thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận tướng mạo như hoa, trong bụng còn mang đứa con của cậu chủ, nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa, gia đình lại sắp có thêm thành viên mới, ông bất giác thở dài. Bà chủ, hôm nay là ngày vui của cậu chủ, cuối cùng cậu ấy cũng lấy vợ, có con, bà ở dưới đây có biết, xin bà hãy phù hộ cho gia đình họ hòa thuận, con cháu thịnh vượng, hạnh phúc suốt đời. Tuy là trường hợp đặc biệt, đêm tân hôn sẽ không được thoải mái, nhưng Tân Cam vẫn cảm thấy áy náy với anh, cho dù anh đòi hỏi đền bù quá đáng bao nhiêu cũng nên đồng ý, người phụ nữ có thai mẫn cảm này ôm gối khóc ti tê, gọi tên anh... "Chà! Anh mắt dâm đãng này của anh chắc chỉ có Trần Tiểu Bạch mới đấu nổi." Ngôn Tuấn thích thú thưởng thức nét mặt đăm chiêu của anh bạn thâm giao và đánh giá. Trịnh Phiên Nhiên uể oải cho thêm hai viên đá vào cốc rượu, chẳng muôn phản bác lại. Tuy Thái tử gia có gì đó bất thường, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc sảo, nghe thấy lời nói coi thường mình thì tỏ ra tức giận! Thực ra Ngôn Tuấn, Trần Ngộ Bạch và một số người anh triệu tập vốn đã muốn ra về, nhưng lại bị anh ép ở lại để thực hiện kế hoạch bí mật đến hôm nay vẫn chưa hoàn thành kia. Đáng tiếc Trịnh Phiên Nhiên không hề cảm thấy áy náy một chút nào: "Đường đường là thái tử một nước, việc cỏn con này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa làm xong, còn ngồi đây mà kêu được à!" Ngôn Tuấn suýt chút nữa đánh rơi cốc rượu: "Trịnh Phiên Nhiên, anh còn có chút lương tâm nào không vậy? Tôi trước nay chưa từng phải động một ngón tay vào việc gì, vì anh mà tôi mới phải làm đây! Anh còn trách tôi à?! Việc anh cầu hôn thì liên quan gì đến tôi mà tôi phải tốn công thế này chứ?!" "Cậu khắng định để tôi tự làm một mình hả?" Trịnh Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói. Ngôn Tuấn tức giận không thèm nói nữa. Tên đàn ông trước mặt này lắm tiền đến nỗi ngày càng trở nên không bình thường, rắc rối ngày càng nhiều. Việc này quan trọng như an toàn bí mật quốc gia, một mình anh phải chịu oan ức và nhục nhã. "Trước cuối tháng sau cậu phải làm xong cho tôi, cô ấy sắp sinh rồi. Tôi thật không muốn nghĩ tới lúc cầu hôn là lúc cô ấy đang cho con bú." Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng đưa ra thông điệp cuối cùng. Những viên đá trong cốc đã dần tan hết, cốc rượu lắc lư trong tay anh, rồi một hơi uống hết. Phụ nữ mang thai gần đến ngày sinh tính tình thấtt thường, lúc thì đau buồn, lúc lại gắt gỏng, cả người anh đầy mùi rượu thế này chắc chắn sẽ bị cô mắng cho tơi tả. Ngôn Tuấn "hừ" một tiếng, nghĩ đến đạo cụ cầu hôn khác thường của hắn ta thì ca thán: "Cầu hôn thôi mà anh cứ như đi đánh trận vậy, sau này khi con trai anh cầu hôn có cần tôi đặt cho anh chiếc tàu chở máy bay đến không?" Trịnh Phiên Nhiên im lặng hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, gật gật đầu tán thành: "Ý này được đấy... Đợi đến lúc cô ây sinh xong, tôi sẽ đền bù đám cưới cho cô ấy!" Thôi xong... Thái tử gia nghe mà chân tay rụng ròi, hôn mê bất tỉnh... "Này..Trịnh Phiên Nhiên dừng mũi chân đá nhẹ vào anh ta, lắc đầu cảm khái: "Đúng là người chưa làm bố thì không biết thế nào gọi là vững vàng cả! Một tháng sau. Ngôn Thái tử lảo đảo đến nhà Trịnh Phiên Nhiên, dọc đường luôn mân mê chiếc hộp nhỏ trong túi áo, tiếng bước chân nhẹ tênh. Tên Trịnh Phiên Nhiên kia thật không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi, hắn đang ngồi trong ngôi nhà kính tràn ngập ánh nắng, nhàn nhã lật từng trang báo, thưởng thức những chiếc bánh quy vừng vừa mới ra lò và nhâm nháp tách trà chiều thơm phức. Cục cưng của hắn đương nhiên cũng đang ở bên cạnh, hai người đang ngồi trên chiếc ghế mây giống như chiếc nồi lớn. Cục cưng của hắn vừa ăn mơ vừa lật quyển tạp chí xanh xanh đỏ đỏ về bói toán, lúc sau nhả ra một hạt mơ, cô kéo tay Trinh Phiên Nhiên, hắn chau mày rụt tay lại, sau mấy lần kéo qua kéo lại thì tay của hắn đã bị cô giữ chặt, hạt mơ ươn ướt đã nằm yên vị trong tay Tổng Giám đốc của chúng ta. Ngôn Tuấn nhìn thấy cảnh này từ xa bất giác dừng chân, sau lưng mồ hôi túa ra lạnh toát. Tay ai đó lại được nhận thêm một hạt mơ nữa, bà bầu vui vẻ đứng dậy, anh chau mày: "Em đi đâu?" Tân Cam uể oải vươn vai. "Em muốn làm gì để anh làm hộ cho, em ngồi xuống đi." Trịnh Phiên Nhiên thật sự lo lắng cho cái bụng siêu to của cô, đã chín tháng rồi, còn khoảng một tuần rưỡi nữa thôi, cái bụng lại to lớn như vậy, mỗi khi cô làm việc gì đó hơi mạnh một chút là anh đều sợ chết khiếp, chỉ sợ cô đứng không vững rồi lại vập ngã. Tân Cam thoải mái vung tay vận động, rồi chậm chạp nói: "Em muốn đi vệ sinh, anh có thay em đi được không?" Bị cô mỉa mai, anh vừa xấu hổ vừa tức giận, con ngươi khẽ di chuyển, anh đưa tay muốn dìu cô nhưng ai ngờ bụng cô to như thế mà tay chân vẫn rất linh hoạt, cô nhẹ nhàng tránh bàn tay cúa anh rồi đỡ bụng vui vẻ bước đi. Ngôn Thái tử lúc này đã đến, Trinh Phiên Nhiên cũng không muốn đuổi theo cô nữa, anh quay đầu hỏi: “Đã xong chưa?" Ngôn Tuấn móc chiếc hộp từ trong túi áo ra, Trịnh Phiên Nhiên dùng hai tay để đón lấy. Trịnh Phiên Nhiên mở chiếc hộp, chăm chú ngắm nhìn vật bên trong rồi hài lòng nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh có thể đi được rồi đây!" "Vợ thì ôm lên giường còn ông mai thì vứt xó." Ngôn Tuân lắc đầu cảm khái: "Đáng tiếc, đợt trước tôi đã làm một tờ đơn yêu cầu được mục sở thị, tuần trước sếp vừa phê duyệt rổi. Phiên Nhiên, tôi sẽ đóng quân tại đây." Ánh mắt Trịnh Phiên Nhiên rời vật đang nằm trên tay, chuyển sang phía người anh em tốt, chớp chóp mắt: "Mục sở thị? Tại sao không đi thành phố c? Chu gia và Kỷ gia ở đó cũng đủ để cậu luyện tập rồi, còn cả tên Trần Ngộ Bạch coi thường pháp luật ấy cũng không đủ hay sao?" "Đừng có làm quá lên như thế được không?" Thái tử gia xua tay: "Tôi chỉ tình cờ muốn sống một cuộc sống như người bình thường thôi, như đi "vi hành" ấy mà!" Giọng anh ta thành khẩn và tha thiết, nhưng cũng chỉ nhận được một tiếng "hừ" lạnh lùng của Trịnh Phiên Nhiên. Ngôn Tuấn một mặt nói những lời ấy, một mặt thăm dò, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, định giơ tay đặt lên vai người bạn hữu, nhưng những ngón tay vừa chạm vào vai thì gặp phải ánh mắt sắc nhọn của Trịnh Phiên Nhiên, Ngôn Tuấn đành rụt tay lại. Anh ta ngồi xuống, uống một ngụm nước, trong lòng đau buồn vô hạn. Đây quả thật là người không thể mà cũng không nên động vào! Tay nắm những thứ ẩm ướt như hạt mơ, nên có phải hắn bị ảo giác rồi không? Tân Cam vui vẻ ôm bụng quay lại, từ xa đã trông thấy Thái tử gia đang ngồi trên chiếc ghế con của Tân Thần, mặt iu xìu thất vọng, nhưng khi cô đi đến nơi thì đã chẳng thấy người đâu nữa. "Có chuyện gì với Ngôn Tuấn vậy?" Cô ngồi xuống uống ngụm nước rồi hỏi. Người bị hỏi không hiểu vì sao, bỏ qua vẻ mặt nhìn ngứa mắt lúc nãy khi cô rời đi, sắc mặt trở nên vui vẻ, giơ giơ tờ báo trong tay lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tối thứ Sáu tuần sau có một trận mưa sao băng đây, cảnh tượng hiếm có âý một trăm hai mươi năm mới có một lần, em muốn đi xem không?" Tân Cam nhớ lại lần trước bị lỡ mất trận mưa sao băng trên núi liền gật đầu ngay lập tức. Thấy cô đồng ý, Trịnh Phiên Nhiên cười tít, nói với giọng hết sức dịu dàng: "Bà xã, lúc có mưa sao băng mà cầu nguyện thì tất cả đều trở thành hiện thực, đúng không?" Tân Cam không nhịn được cười với từ "bà xã" được anh nói ra một cách rất tự nhiên, cô khẽ gật đầu. Vậy thì thật tốt." Anh cười, vo tờ báo rồi ngồi xuống. Thành phố G cuối thu tràn ngập một sắc vàng của lá, ánh chiều tà nhuốm màu lên vạn vật, từ trong nhà kính nhìn ra ngoài bỗng thấy thế giới này vừa đẹp đẽ lại vừa đáng yêu, Tân Cam nhìn ra bên ngoài, quay đầu kéo tay người ngồi bên cạnh, anh đang cúi đầu đọc sách nên cứ tưởng cô cần cầm hạt mơ, bàn tay tự động xòe ra, Tân Cam đặt tay của mình vào đó, anh giật mình ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười tuyệt đẹp của cô. Đây là mùa mưa sao băng đẹp nhất trong năm, buổi tối hôm nay là ngày những người yêu thiên văn mong chờ nhất, theo ước tính mỗi một giờ sẽ có khoảng một nghìn ngôi sao bay qua, nếu để lỡ mất hôm nay thì phải đợi một trăm hai mươi năm nữa. Tòa cao ốc thương mại cao nhất thành phố G đã bị Trịnh Phiên Nhiên mua lại, nó được dùng để... ngắm trận mưa sao băng ngày hôm nay. Sân thượng ngoài trời đã được sửa sang lại toàn bộ, chiếc bàn hình bán nguyệt màu trắng, hai chiếc ghế cùng màu đặt cạnh nhau, trên bàn chi chít hoa Black Rosevil, những cánh hoa đen tuyền óng ánh sương, một chai rượu và hai chiếc cốc đặt kề bên nhau. Tân Cam nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng đã biết dự định của anh là gì, cố nhịn cười ngồi xuống. Trịnh Phiên Nhiên sau khi ngồi xuống liền gõ ngón tay xuốg bàn, ở một góc xa xa ánh lên những tia sáng mờ ảo, thì ra có một dàn nhạc nhỏ đã ngồi sẵn ở đó, họ bắt đầu chơi nhạc. Trong tiếng nhạc du dương, Tân Cam khẽ mỉm cười rồi cầm lấy ly rượu anh vừa rót, chạm nhẹ cốc với anh rồi thoải mái uống một ngụm: "Anh có thể quỳ xuồng được rồi đây, nếu không sau khi xem xong mưa sao băng và thấy chiếc nhẫn kim cương của anh không bằng người ta, không khéo em sẽ nuốt lời mất." Anh nghe xong, miệng khẽ cong lên, ung dung nói: "Em sẽ không làm như vậy đâu!" Ở một góc khác, trong bóng tối có vài ánh sáng kỳ lạ phát ra, Phiên Hoài, Nhã Kỳ và người quay phim đang đứng ở đó. "Nhân vật chính đã vào vị trí chưa? Nhân vật chính đã vào vị trí chưa? Over!" Trong tai nghe của Nhã Kỳ truyền đến tiếng nói vội vã của Tân Thần cùng những âm thanh hỗn loạn của biển người đang đứng bên dưới. "Nghe thấy rồi! Nhân vật chính đã Ok! Mọi người bên dưới vào vị trí hết chưa? Over!" "Tôi sát hạch hết rồi! Ai đòi tự ngửa cổ lên là có thể nhìn thấy bầu trời thì không nhìn, lại còn chạy đến chỗ nhà cao tầng san sát nhau này để xem truyền hình trực tiếp mưa sao băng làm gì chứ? Haizz!" "... Nhưng mà, anh cả nói muốn có một nghìn người chứng kiến.. ể" "Haizz, không có vấn đề gì, ở đây tối thiếu đã có hơn hai nghìn người rồi." "Tân Thần, cô đang nói đùa cái gì vậy!..."