-Không phụ Chân Ý không phụ nàng, ta làm được sao? Hàn Trầm hạ quân cờ trong tay, lưỡng lự việc nói chuyện đón Đàm Phi về cung cho Hoàng hậu biết. Kim Trọng ngẫm nghĩ rồi hạ quân cờ, hắn và Hàn Trầm ngoài là quân thần cũng coi là tri kỉ: -Gặp gỡ nhau là định mệnh, nên dù duyên phận ngắn ngủi cũng đừng lỡ nhau. Thật ra đời người rất ngắn mà cũng rất dài. Trên đời này đau đớn nhất là không thể yêu nhau mà là yêu nhưng không đến được với nhau. Mà rõ ràng là yêu nhau nhưng không dám ở bên nhau, như thần và Kiều vậy... Nên hoàng thượng cứ bất chấp yêu một lần đi. Hắn nhìn Kim Trọng im lặng không nói, lòng lặng trầm ưu tư. Chân Ý từ lâu đã nhận ra sự thay đổi của Hàn Trầm, cũng không có ý kiến gì, dù sao nàng cũng không muốn làm một Túc Nguyệt thứ hai, nàng đồng ý để Đàm Vận trở về. "Đàm Vận, hẹn nàng trăng tròn trước cửa lãnh cung, ta sẽ đón nàng trở về và từ đây về sau không còn ai chia cắt chúng ta được nữa." Mây bay, hoa trôi, nước chảy. Đàm Vận buông thõng bức thư và thánh chỉ trong tay, cười nghiệt ngã:"Hoàng thượng người ta coi ta là cái gì? Là một thứ đồ chơi người gọi là đến, người đuổi là đi sao?" Đêm ấy nàng mong Tần Mạch đến, mong Tần Mạch đưa nàng ra khỏi chốn thị phi này... Nhưng không.... không có ai cả, Tần Mạch không đến. ______________________