*** Kí ức kia tan biến, kí ức này lại gợi về. Dạo một vòng hắn rốt cuộc lại đi đến tẩm cung xưa. -Hoàng Thượng, Hoàng thượng người nói xem thiếp tên gì? -Nàng thật lắm mồm- Trác Hàn Trầm đang phê tấu chương, chỉ hận không thể đá bay Cám ra ngoài cửa điện. -Hoàng Thượng người gọi tên ta một lần có được không? -Cám-hắn trả lời cộc lốc cho xong chuyện. -Hoàng Thượng, người ban tên ta giống chị Tấm đi. Hàn Trầm dừng tấu chương lại, nhận ra người phụ nữ này bất cứ khi nào cần cái gì thì cứ lôi Chân Ý ra làm bình phong, tính cách chẳng khác nào một đứa trẻ. -Nàng là được voi đòi tiên? -Đi mà Hoàng thượng thiếp rất muốn cái tên Đàm Vận, tên Cám nghe quê lắm. -.... -Hoàng thượng -.... -Người đồng ý rồi! đúng không? -.... -Hoàng Thượng thiếp bây giờ tên gì? -Cám Hắn cười khổ chua chát. Hồi ức... quả thực là độc dược, Đàm Vận chính là người như vậy chết cũng không ăn năn hối cải. Nàng thà nghĩ trên thế giới này đều không ai tốt chứ không nghĩ mình có vấn đề. Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người sẽ đau đớn tận xương tủy. Trác Hàn Trầm nhìn cánh cửa lãnh cung lạnh lẽo. Nàng ở trong đó có phải rất lạnh, rất tối, rất sợ không? Rồi hắn tự phỉ vào suy nghĩ của mình, con người cay nghiệt như ả, gắn luyến tiếc cái gì chứ? Hai người đâu còn là phu thê, luyến tiếc cái chết tiệt. Nhưng tại sao nàng lại chấp thuận nhanh như vậy? Không phải nên ầm ĩ một trận kêu Hoàng thượng hoàng thượng sao? Sao lại dễ dàng rời xa hắn như thế? Hắn cứ ngỡ Đàm Vận sẽ điên lên chối cải, sẽ tìm cách hãm hại, sẽ khóc lóc van xin. Nhưng không, nàng chẳng làm gì cả, đến cả một giọt nước mắt của nàng hắn cũng không thấy. Hàn Trầm đặt tay lên cánh cửa gỗ nâu vân trầm, Đàm Vận liệu có như hắn, đang hướng về cánh cửa ngóng đợi ai. -Đàm Vận, nếu như nàng tàn nhẫn tại sao không tàn nhẫn tới cùng? Nếu như nàng dịu dàng, tại sao ngay từ đầu lại lựa chọn tàn nhẫn? Hắn vô thức nhắm mắt lại, lấy lại nhịp thở cho trái tim đã uất nghẹn. Nước mắt đế vương chảy ngược vào lòng. Hắn không biết, giây phút ấy cũng có một người con gái đang tê tâm liệt phế nối tay tuôn lệ. "Hoàng thượng, người ta nói khi bỗng dưng mơ về ai, có nghĩa là người đó sắp quên ta rồi. Đêm trước thiếp vừa mơ về chàng, có phải chăng chàng sắp quên ta rồi không?" Đàm Vận gục ngã, nến tắt đèn trong khung cảnh thê lương tột cùng... Nghe người ta nói, đêm ấy từ lãnh cung không biết ai còn hát lên một ca khúc đau lòng. "Một mảnh trăng treo suốt canh thâu Anh ơi trăng đã ngã ngang đầu Thương nhớ ai Sương rơi đêm sắp tàn trăng tà Cành tre đưa trước ngõ Là gió la đà Em vẫn mong chờ Sao chẳng thấy anh."