Hôm sau, Cám quyết định xuống núi vào buổi chiều, rút ngắn kế hoạch bởi lương thực không còn nhiều, số tam thất đào được lần này cũng kha khá, hơn nữa còn kịp trừ gần hết món nợ hai quan tiền kia. Nàng chỉ muốn nhanh chóng chia tay với Khánh, sợ ở gần hắn lâu lại sinh biến. - Khánh này, – Cám nhỏ nhẹ gợi chuyện khi cả hai đang đi trên đường. – chiếc giầy của tôi không đáng giá lắm đâu. Cho nên con kỳ lân này tôi thực sự không dám nhận. Anh chỉ cần đưa tôi vài quan… - Cô vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm. – Khánh quay sang, nhìn thẳng vào mặt Cám, cái nhìn lạnh lẽo y hệt đao phủ chuẩn bị hành quyết. - Tôi…à…tôi không…, thôi bỏ đi, tôi chả nói gì cả. – Nàng lắp bắp. Không biết từ lúc nào, nàng rất sợ cái nhìn đó của Khánh. Bình thường hắn luôn có một vẻ ôn hòa nhẹ nhàng nhưng thoắt cái là có thể tỏ ra một thái độ cực kỳ áp bức, đến mức người đối diện chỉ còn cách phục tùng vô điều kiện. Thật ra, vì trách nhiệm với gia đình mà Cám buộc mình vừa rồi phải gợi ý việc đổi con kỳ lân ngọc lấy ít tiền chứ thật tâm nàng rất thích nó. Không cần Khánh phải lên tiếng cảnh cáo, nàng cũng không tính đến chuyện bán đi. Do nửa đêm hôm trước trời có mưa nhẹ nên đường xuống núi trở nên ướt và hơi lầy. - Anh cẩn thận nhé, đường khá trơn đó. - Cô cũng thế. - Tôi quen rồi, tuần nào tôi cũng đi đường này mà, tôi…ối… Cám còn chưa nói dứt câu thì đã trượt chân ngã sóng xoài, toàn thân lấm lem bùn đất. - Cô có sao không? – Khánh đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi. - Tôi không…á á… – Cám vừa chống chân định đứng lên thì lại ngã tiếp, mặt tái nhợt đi vì đau. – Tôi bị trẹo chân rồi. - Để tôi xem nào. Khánh nói rồi bất chấp người nàng đang lấm lem bẩn thỉu, ôm nàng lên đi tới chỗ sạch sẽ hơn. Hắn để Cám tựa vào người rồi xem rất kỹ chân nàng. - Chịu khó một chút nhé. – Hắn khẽ nói rồi trước khi nàng kịp chuẩn bị, giật mạnh một cái. Cám đau tới mức không kêu được, mặt tái nhợt đi, hắn vẫn ôm nàng trong tay, nhẹ nhàng vỗ về: - Ổn rồi, giờ chỉ cần cố định ít lâu là có thể đi lại bình thường. Khánh nói rồi không ngần ngại xé vạt áo trong quấn cố định chân cho nàng. Cám mặc dù còn đau nhưng trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp lạ thường. Tới lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lòng Khánh, ngượng đến quên cả đau, vội tìm cách lùi lại. Hắn dường như không để ý tới sự lúng túng của nàng, chỉ hỏi vẻ quan tâm: - Cô còn đau không? - Tôi ổn rồi, cám ơn anh. - Trong lúc này cô không thể đi lại, có lẽ chúng ta cần phải ở lại thêm cho tới khi cô khỏe lại. - Ở lại đây ư? – Mặt nàng biến sắc. – Nhưng hết đồ ăn rồi, chưa kể… - Không sao, – Hắn ngắt lời nàng. – sẽ giải quyết được hết thôi. Khánh nói xong thì nhấc nàng lên lưng cõng đi. - Không cần đâu… – Cám yếu ớt nói, quẫy nhẹ người trườn xuống. – Kiếm giúp tôi một cái gậy chống là được rồi. - Cô đừng có làm công việc của tôi thêm vất vả nữa. – Hắn lạnh lùng nói. – Ngồi im đấy và ôm chặt lấy cổ tôi, không có ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu. Khánh cõng nàng đến bên bờ suối, cởi áo ngoài ấn vào tay nàng. - Tôi thấy trong tay nải của cô còn quần áo sạch. Cô ở đây tắm rửa thay đồ, giặt bộ đồ bẩn này đi, tiện thể giặt hộ tôi cái áo. Tôi đi kiếm ít hoa quả. Khánh đi một lúc lâu, nhắm tới lúc nàng xong xuôi hết rồi mới quay lại. Hắn bày ra rất nhiều đồ ăn và hoa quả kiếm được. - Anh tìm đâu ra nhiều đồ ăn thế? – Cám ngạc nhiên hỏi. - Cô nghĩ tôi đi lên núi mấy ngày mà không chuẩn bị gì hay sao? Cám kinh hãi nhìn hắn, biết rằng lần này sẽ thiệt hại nặng nề. Quả nhiên, hắn thủng thẳng nói tiếp: - Cô biết đấy, giá đồ ăn trên núi và dưới làng khác nhau. Tôi thu của cô một quan một bữa thôi, mau ăn đi. - Tôi không ăn! – Cám ấm ức nói. Đùa nàng sao? Hai quan tiền nợ kia vất vả lắm mới có thể xóa được, giờ làm gì có chuyện nàng tiếp tục chịu ghi nợ. - Tùy cô thôi. – Khánh thờ ơ nói. – Chúng ta còn ở đây vài ngày, nếu cô muốn tuyệt thực để giữ tiền thì tôi cũng không ngăn cản. Nàng không nói gì, quay mặt đi, mặc cho Khánh ngồi bên cạnh ăn uống ngon lành. Con cá bống không được ăn ba ngày mới chết, lẽ nào nàng lại thua nó hay sao? Sáng sớm hôm sau, Cám bị mùi thức ăn đánh thức. Nguyên một đêm trằn trọc vì đói bụng, buổi sáng lại chịu đựng mùi thức ăn ngon lành, nàng phải đem hết lý trí ra dằn lòng rằng không được sa ngã, không được mang công mắc nợ nữa. - Tôi thấy vết thương này của cô tối thiểu phải nửa tháng mới khỏi. – Khánh thấy nàng đã tỉnh, vừa bỏ miếng bánh vào mồm vừa nói. – Nếu cô nhịn được nửa tháng, tôi sẽ đến báo Ngự sử giám ghi tên cô vào sử sách, lưu danh muôn đời. - Người nhà sẽ đi tìm tôi, về nhà nghỉ ngơi nửa tháng không thành vấn đề. - Cũng phải vài ngày nữa mới bắt đầu đi tìm, rồi lại phải thêm vài ngày mới tìm thấy. Chỗ này cũng không quá nhộn nhịp nhỉ? - ………. - Mà cô buôn bán thì biết đấy, hàng càng khan hiếm thì càng cao giá, thức ăn giờ còn nhiều thì tôi còn để một quan, chứ vài bữa nữa tôi sẽ nâng giá cao hơn nhiều. - ………. – Cám lườm hắn muốn rách khóe mắt nhưng không dám nói câu nào, bởi “há miệng mắc quai”. - Hay là cô thử ăn cỏ xem? Cỏ thì không mất tiền. – Khánh vẫn tiếp tục độc thoại. - Đủ rồi. – Cuối cùng hết chịu nổi, nàng rít lên qua kẽ răng. – Một quan chứ gì? Tôi trả, đưa bánh đây. Khánh cười tươi đưa ngay cho nàng miếng bánh và bình nước. Cám phồng mồm ăn, vừa để trả thù việc bị đói tối hôm trước và quyết tâm ăn cho hai bữa để xứng đáng với một quan tiền. - Ăn vừa vừa thôi, sức người có hạn. – Khánh ân cần nhắc nhở. Đáp lại, nàng lạnh nhạt nhìn hắn: - Anh muốn kiếm thêm tiền bữa trưa và bữa tối của tôi sao? Không dễ thế đâu. Tôi mất tiền rồi thì tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Kết quả là, ăn no quá thì bị bội thực. Cám mệt tới nỗi phải ngồi tựa vào gốc cây, thở khó nhọc. Khánh cảm thấy hơi thất kinh kiểm lại số lượng nàng đã ăn: - Cô quyết tâm ăn cho ba bữa thật ư? - ….. – Nàng mệt tới độ không còn nói được. Tính quá hóa vụng, vì Cám ăn quá nhiều nên nàng bị đau bụng, và cuối cùng thì nôn hết. Nhìn mặt mũi nàng tái nhợt, Khánh áy náy nói: - Tôi đã bảo là đừng ăn nhiều quá rồi còn gì. Cám hận không thể giơ chân đạp hắn xuống suối. Nhưng quả tình, tất cả mọi chuyện xảy đến thế này hoàn toàn đều do nàng. Nếu nàng không vì tham tiền bán đi chiếc nhẫn của hắn, nếu nàng không bắt chẹt hắn hôm trước, nếu nàng không vì tiếc tiền cố ăn thật nhiều, nếu…nếu… Rút kinh nghiệm, những bữa sau nàng ăn uống rất từ tốn, tính ra cuối cùng, nàng nợ lại Khánh ba quan tiền, đúng là quả báo nhỡn tiền. - Chúng ta ở đây chắc còn lâu, từ hôm nay tôi sẽ cố tự đi kiếm thức ăn. – Sáng sớm hôm sau, Cám vừa loay hoay tìm gậy chống vừa nói. Ba quan tiền là quá đủ rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có bán nhà đi cũng không đủ trả tiền ăn. Chuyến đi này của nàng quả là thiệt hại nặng nề. - À không cần đâu. – Khánh như nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói. – Người của tôi hôm nay sẽ lên tìm, chắc lát nữa là tới thôi. - Làm sao có thể tìm nhanh thế được? - Đi đến đâu tôi cũng làm dấu, cho nên sẽ không mất nhiều thời gian. - Anh…anh… – Cám tức nghẹn họng. Nếu biết trước như vậy, nàng sẽ cố nhịn, sẽ không mất ba quan tiền oan uổng, nhưng đã quá muộn rồi. - Cho nên cô không cần mất công đi kiếm hoa quả làm gì. Ngồi xuống đi. – Khánh nói rồi chìa cho cô chiếc bánh với vẻ hào hiệp. – Cầm lấy, cái này tôi không tính tiền đâu. - …… Đúng như hắn nói, chỉ một lát sau, đám gia nhân của hắn đã lên núi. Khánh nhanh nhẹn phân phó cho mấy người đó chặt cây làm cáng để đưa nàng xuống. Đặc biệt trong nhóm còn có người am hiểu y thuật, tìm lấy mấy loại lá bó cho Cám với lời đảm bảo là chỉ mấy ngày nữa chân nàng sẽ khỏi hẳn mà không để lại di chứng. Xuống đến thị trấn, Cám đi nhờ được xe một người quen về nhà bởi Khánh cũng có việc phải đi ngay. - Từ giờ lên núi phải hết sức cẩn thận, không được để bị thương nữa, nhớ chưa? – Lúc chia tay, Khánh nhìn nàng nghiêm túc nói. - ….. – Cám gật đầu. - Không được bán con kỳ lân đi. - ….. – Lại gật đầu. - Nghỉ ngơi cho tới khi hồi phục hẳn mới được tiếp tục làm việc. - ….. – Lần này nàng gật đầu tới mức hơi chóng mặt. - Cô nói gì đi chứ. – Hắn hơi nhăn mặt. - Có thể…có thể…bớt cho tôi một quan tiền nợ không? – Nàng rụt rè nói. - Ra là từ nãy cô chỉ nghĩ chuyện này thôi có phải không? – Hắn dằn mạnh từng từ, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. - Ba quan…thực sự quá nhiều. – Cám vẫn có vẻ ngẩn ngơ, chưa thể tin mình làm mất tiền trong một hoàn cảnh vớ vẩn như vậy. - Cô… – Khánh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. – Một xu cũng không bớt, rõ chưa? Cô lo kiếm tiền từ bây giờ đi là vừa. Tôi sẽ quay lại rất sớm. Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng, khuôn mặt vẫn nguyên vẻ bực tức. Về phần Cám, sau khi chia tay Khánh, không hiểu sao nàng không còn cảm thấy món nợ ba quan tiền là quá nặng nề. Tiền dần dần kiếm thì cũng đủ, nàng sẽ tự tiết chế bản thân, không để ảnh hưởng tới mẹ và Tấm. Cuối cùng, tràn ngập tâm trí nàng chỉ còn lời nói, ánh mắt, nụ cười và cả vẻ tức giận của Khánh. Nếu còn gặp lại hắn thì ba quan tiền có vẻ cũng không phải điều gì quá tồi tệ. Đã có lúc nàng từng nghĩ như vậy.