Tai Tiếng

Chương 7

Edit: Sa Tại buổi lễ trao giải Kim Lộc, Nhậm Hoài Tây bỏ túi giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Việc này nằm trong dự liệu, có điều Hạ thanh Thời không nói cho anh ta biết vì suy cho cùng, cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh ta không tốt, lần này chỉ gặp may thôi. Sơn hà tuế nguyệt được đề cử ở mười một hạng mục, cuối cùng thu về bảy giải lớn, trở thành đoàn phim có chiến thắng oanh liệt nhất tại buổi lễ. Bộ phim có vốn đầu tư chỉ năm triệu tệ nhưng lại thắng lớn ở các phòng vé, vì vậy, ngay khi chưa diễn ra lễ trao giải, đoàn phim đã lên lịch tổ chức tiệc chúc mừng. Hạ Thanh Thời không có tâm trạng tham dự tiệc chúc mừng, đối với Nhậm Hoài Tây, giải thưởng này chính là con dao hai lưỡi. Không ai có thể làm thần tượng cả đời được, xét theo một phương diện nào đó, mặc dù hết chín phần là nhờ công đạo diễn có mắt chọn diễn viên, nhưng Nhậm Hoài Tây đã thành công xóa bỏ ấn tượng “trừ mặt ra không còn gì cả” với công chúng, điều này rất có lợi đối với việc chuyển đổi hình tượng sau này. Tuy nhiên, về khía cạnh khác, diễn xuất của anh ta vẫn không thể nào sánh được với bốn nam diễn viên khác cùng được đề cử, hiện tại vẫn chưa rõ dư luận như thế nào. Tóm lại, đối với Nhậm Hoài Tây, giải thưởng này chẳng biết là họa hay phúc. Hạ Thanh Thời dặn dò Tiểu Đại: “Em gọi về công ty bảo họ theo dõi dư luận trên mạng, kiểm soát tình hình không đi quá giới hạn. Chắc phải phiền họ tăng ca vào tối nay rồi.” Tiểu Đại gật đầu, cười hì hì: “Chị Thanh Thời đừng lo quá, chị cứ làm như Tây Mễ vô dụng lắm í.” Tây Mễ là tên cộng đồng fans của Nhậm Hoài Tây, Hạ Thanh Thời nói tiếp: “Ngày mai em sắp xếp mời các fan tiêu biểu ở Bắc Kinh ăn cơm, bảo họ phải tỉnh táo, đừng vì thần tượng mới đạt giải thưởng thì fans liền kiêu căng, phách lối, hiểu chưa?” Dặn dò hết từ việc lớn đến việc nhỏ, sau một vòng đi kính rượu với các nhà sản xuất phim và quản lý cấp cao của công ty giải trí Hối Tinh, Hạ Thanh Thời cầm túi xách lặng lẽ chạy ra khỏi phòng tiệc. Xe của Hoắc tiên sinh đang đậu dưới bãi đỗ xe của khách sạn chờ cô, khi Hạ Thanh Thời đi xuống thì anh đã chờ gần một tiếng rồi. Lúc nãy anh phải gọi điện uy hiếp, nói nếu cô còn không xuống thì anh sẽ lên đó tìm cô. Hạ Thanh Thời gồng mình cả đêm, bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Hoắc Đình Dịch, trông cô rất vui vẻ, ngay cả giọng điệu cũng bất giác trở nên giống con nít, đắc ý nói: “Em đã bảo là giành được giải thưởng mà, Hoắc tiên sinh, em thắng rồi!” Nghe vậy, ngón tay đang gõ nhẹ trên vô lăng dừng lại, Hoắc tiên sinh quay đầu nhìn cô. Hạ Thanh Thời vẫn giữ dáng vẻ đắc ý, đôi mắt đang chăm chú nhìn vào người đàn ông của cô sáng ngời, tựa như có hàng vạn ánh sao trong đó. Không chờ Hoắc phu nhân kịp phản ứng, Hoắc tiên sinh chồm qua hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hoắc tiên sinh nhanh chóng kết thúc nụ hôn phớt này, anh ngồi lại ghế, vừa nổ máy xe vừa nói: “Phần thưởng đó.” Ở đây có tài sản của nhà họ Hoắc, phía đông của hồ là khu biệt thự có tầm nhìn rất đẹp do tập đoàn PR sở hữu. Hiếm khi tới đây, hơn nữa ngày mai là chủ nhật nên Hoắc Đình Dịch muốn đưa cô tới đó ở một tối. Xe chạy dọc theo bờ hồ, Hạ Thanh Thời kéo cửa sổ xe xuống, làn gió đêm se lạnh tràn vào xe. Hạ Thanh Thời nheo mắt nhìn mặt hồ gợn sóng, giọng nói khát khao: “Em muốn chèo thuyền.” Cô biết ở hồ Nhạn Thê có trò chèo thuyền, cô định chờ buổi lễ trao giải kết thúc thì sẽ ra chơi một chút, nào ngờ tới đây mới biết vì lý do an ninh nên đã ngừng tất cả các hoạt động vui chơi giải trí ở đây. Nhìn đôi mắt khao khát của cô, Hoắc Đình Dịch cảm thấy sao mà cô đáng yêu quá đỗi, đồng thời cũng thấy buồn cười. Anh cho xe chạy chậm lại, nói: “Ngày mai dẫn em đi.” Ngày mai… Hạ Thanh Thời nhớ tới cú điện thoại hồi trưa, giọng bà Hoắc vô cùng điềm đạm: “Cô Hạ, tôi biết chuyện cô và Hoắc Đình Dịch kết hôn rồi. Trước khi hai bên gia đình gặp nhau, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện riêng. Chiều mai tài xế của tôi sẽ tới đón cô, được không?” Hạ Thanh Thời thở dài, làm như thấy vọng lắm: “Trưa mai cháu có hẹn với nhà sản xuất phim, còn buổi sáng thì cháu chưa về kịp… Thôi, cháu sẽ cố gắng ạ.” *** Hoắc tiên sinh tự nhận mình là chính nhân quân tử, trừ trường hợp bắt buộc, anh sẽ không gọi điện cho nhân viên nữ. Tối nay là tình huống bắt buộc. Điện thoại vừa đổ một hồi chuông liền được kết nối, trước hết Hoắc Đình Dịch bày tỏ sự áy náy, xin lỗi trợ lý vì đã làm phiền cô ấy vào đêm khuya, sau đó anh nói mình đang ở hồ Nhạn Thê, cần một chiếc thuyền. Rebecca không hề tỏ ra ngạc nhiên trước yêu cầu quá đáng của ông chủ mà rất điềm tĩnh nói: “Anh Hoắc, không thành vấn đề. Tôi chuẩn bị ngay.” Hoắc tiên sinh tốt bụng miêu tả chi tiết: “Chỉ cần đủ chỗ cho hai người là được.” Ngừng một lúc, anh lại bổ sung: “Chạy bằng máy.” Khoảng mười phút sau, nhân viên lái xe dọc bờ hồ, khi nhìn thấy một chiếc xe đậu ở ven đường thì họ đến dẫn hai người vào bến tàu, sau đó đưa cho hai vợ chồng một chiếc thuyền. Vừa qua rằm vài ngày, trăng vừa tròn vừa sáng, mặt hồ được chiếu rọi bởi ánh sáng dịu dàng, mờ ảo. Khung cảnh đẹp vô hạn. Hạ Thanh Thời hiếm khi hoạt bát như hôm nay, cô ngồi trên thuyền, cúi người xuống, đưa tay vẫy nước. Nước hồ rất lạnh, Hạ Thanh Thời rụt tay về, quay đầu nhìn Hoắc Đình Dịch ngồi ở bên cạnh. Hoắc Đình Dịch đang xem lộ trình: “Có muốn đi quanh hồ Nhạn Thê không?” Hạ Thanh Thời lập tức lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiếng máy ồn quá, tắt đi, chúng ta cứ để thuyền tự trôi thôi, ngắm trăng một lúc rồi về.” Hoắc tiên sinh nhận ra hôm nay Hoắc phu nhân hơi lạ, thường ngày cô chẳng có chút tế bào lãng mạn, không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì nữa. Anh giơ tay sờ mặt Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhận thuận thế rúc vào lòng anh. Hiếm hoi lắm cô mới bám anh thế này. “Anh nói xem…” Hạ Thanh Thời ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhìn anh bằng sóng mắt dịu dàng. Hoắc Đình Dịch ôm cô vào lòng, lẳng lặng chờ cô nói hết câu, nào ngờ lời nói tiếp theo của cô khiến Hoắc tiên sinh rất ngạc nhiên: “… nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?” Hoắc phu nhân không thể nào hỏi vấn đề nhảm nhí này được. Hoắc Đình Dịch nâng mặt cô gái trong lòng mình lên, cẩn thận quan sát một lát, rốt cuộc cũng nhận ra cô lạ ở đâu. Cô uống rượu, say rồi. Hoắc Đình Dịch biết tửu lượng của cô rất kém, vì thế từ trước tới giờ anh không cho cô uống rượu ở bên ngoài. Anh đen mặt: “Uống bao nhiêu rượu?” Bị phát hiện làm chuyện xấu, Hoắc phu nhân chột dạ, cô giơ hai ngón tay ra ước lượng, “Chỉ chút xíu xìu xiu thôi.” Hoắc Đình Dịch không nói gì nữa, mặt hằm hằm, tuy vậy, anh lại khom lưng lấy áo phao mặc vào cho cô. Hạ Thanh Thời le lưỡi, nghiêng đầu gục vào mạn thuyền. Mặt hồ phẳng lặng in bóng vầng trăng vàng óng, cô liếm môi, “Hoắc liên sinh, anh biết chuyện con khỉ hái trăng(1) không?” (1) Chuyện con khỉ hái trăng: Ngày xưa, có một con khỉ rất thích trăng, đến mức nó ngủ vào ban ngày để ban đêm được bầu bạn với trăng. Một buổi tối nọ, con khỉ khát nước, ra bờ sông tìm nước uống thì nhìn thấy mặt trăng nằm dưới nước. Nó muốn được gần gũi cùng mặt trăng nên đã nhảy xuống sông, sau đó bị chết chìm. Hoắc tiên sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ, có thể coi 95% là người nước ngoài nên ắt hẳn là anh không biết. Hạ Thanh Thời muốn đùa, “Để em làm mẫu cho anh.” Vừa nói cô vừa nhổm người dậy, chồm người định “hái trăng” dưới mặt hồ. Hành động của cô rất nguy hiểm, người cô vừa chồm ra khỏi mạn thuyền liền bị một cánh tay quấn ngang hông kéo trở lại. Hoắc Đình Dịch kéo cô vào lòng mình, giọng nói hiện rõ sự hoảng hốt: “Em nổi điên cái gì…” Còn chưa nói xong, cô gái trong lòng anh đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi mềm mại thoang thoảng mùi rượu ấn lên môi anh. Sau thoáng ngỡ ngàng ngắn ngủi, Hoắc Đình Dịch giữ gáy cô, hôn mạnh cô, anh như muốn trả thù mà gặm môi cô. Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, Hạ Thanh Thời không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng. Khó khăn lắm mới thở được, cô vừa há mồm thở dốc vừa cười, nói: “Em đoán anh sẽ cứu em trước.” Hoắc tiên sinh không nói gì, anh lại kéo cô gái trước mặt vào lòng, cúi đầu hôn cô. *** Hậu quả của một đêm phóng túng là sáng hôm sau, hai vợ chồng đều bị cảm cúm. Hoắc phu nhân lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cô lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoắc tiên sinh, mới sáng sớm mà cô vừa cào anh vừa hét, “Tại anh hết! Đáng ghét, đáng ghét!” Hoắc tiên sinh: “…” Lúc hai người quay lại nội thành thì đã mười một giờ trưa. Thực sự đúng như Hoắc phu nhân đã nói, trưa nay cô có hẹn với nhà sản xuất phim ở gần Oriental Plaza nên hai người đến Duyệt Đình gần đó ăn món Quảng Đông. Ăn cơm xong, hai người tách ra ai làm việc nấy. Ra khỏi nhà hàng, Hoắc Dịch Đình gọi điện về nhà: “Joey đang làm gì?” Người giúp việc đáp: “Thưa anh Hoắc, bé vừa ăn trưa xong, hiện tại đang chơi ở phòng khách ạ.” Hoắc Đình Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị bảo tài xế chở nó tới chỗ tôi.” *** Bố mẹ Hoắc Đình Dịch ly hôn khi anh còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn, đa số thời gian anh sống cùng bố, nhưng điều này chẳng hề gây khó khăn để anh hiểu rõ mẹ mình. Với tính cách của bà Hoắc, không thể có chuyện đọc được tin tức mà không hỏi gì anh được. Tuy nhiên, bà thực sự không hỏi, điều đó chứng tỏ bà đã liên lạc với Hạ Thanh Thời. Anh hiểu rất rõ mẹ mình, nhưng nghĩ đến tính cách của Hoắc phu nhân, Hoắc tiên sinh không xác định được giữa hai người họ, rốt cuộc ai sẽ chỉnh ai. Hoắc tiên sinh hết cách, đành phải đưa Joey đến đó để di dời hỏa lực. Vì mẹ của Hạ Thanh Thời là vợ sau của ông Hoắc nên mẹ anh không thích bà ấy. Bây giờ anh dẫn đứa con chung của ông Hoắc cùng vợ sau về nhà thì chắc chắn cơn giận của mẹ anh sẽ không tập trung hoàn toàn lên Hạ Thanh Thời, tuy nhiên, với giáo dưỡng của mình, tuyệt đối bà sẽ không làm gì đứa bé ba tuổi. Từ lúc theo anh về nước tới bây giờ, Joey hiếm khi được ra ngoài nên trên đường đi, cậu bé rất căng thẳng, luôn ôm chặt cổ Hoắc Đình Dịch, nói bằng cái giọng non nớt: “Anh dẫn em đi đâu vậy ạ?” Hoắc Đình Dịch suy nghĩ một chút, đáp: “Chúng ta tới chỗ của một chị tên là Viên Viên. Em có muốn chơi cùng chị ấy không?” Joey vẫn ôm cổ anh, vẫn là giọng nói non nớt ấy: “Viên Viên.” Viên Viên là con gái của anh họ tên là Diệp Nghiêu Nhiên của Hoắc Đình Dịch, năm nay ba tuổi, lớn hơn Joey một tháng. Lái xe vào đại viện không quân, dừng xe trước biệt thự, Hoắc Đình Dịch nhìn thấy Viên Viên đứng ngoài cửa, bên cạnh cô bé còn có một bé trai mặc quần yếm, hai đứa trẻ đang chăm chú nhìn con vẹt có bộ lông màu xanh trong lồng tre. Hoắc Đình Dịch dẫn Joey xuống xe, Viên Viên vô cùng hào hứng khi nhìn thấy anh: “Cậu Đình Đình!” Gọi xong, cô nhóc hưng phấn kéo tay cậu bé bên cạnh, giới thiệu: “Anh Sâu Sâu, đây là cậu Đình Đình của em! Cậu Đình Đình ơi, đây là anh Sâu Sâu, bạn thân nhất của cháu ạ.” Cậu bé tên Sâu Sâu nghe thế thì ngẩng gương mặt bụ bẫm lên, lễ phép chào: “Cháu chào cậu Đình Đình của Tiểu Diệp Tử ạ!” Hoắc Đình Dịch bật cười, anh cúi đầu nhìn Joey, phát hiện cậu nhóc vừa ôm chặt chân mình vừa nhìn hai người bạn đồng lứa trước mặt mà không dám tiến lên. Anh cúi người đẩy cậu nhóc lên trước mặt Viên Viên và Sâu Sâu: “Đây là Joey, là…” Nói tới đây, Hoắc tiên sinh bất giác ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Joey cũng là cậu, là cậu nhỏ.”