Tai Tiếng

Chương 20

Edit: Sa Trên đường đến sân bay, Hoắc Đình Dịch không thể liên lạc được với Hạ Thanh Thời. Anh rất giận, xảy ra chuyện lớn, đến cả nghệ sĩ dưới trướng cô cũng bị lôi vào nhưng anh lại không hay biết gì cả, không ngờ cô lại chẳng hề có ý thương lượng với anh. Nếu không phải anh bảo Rebecca lúc nào cũng phải chú ý đến tình hình của nhà họ Hạ thì e rằng bây giờ anh cũng không biết chuyện. Nhưng suy cho cùng, Hoắc Đình Dịch đang ở nước ngoài, anh vẫn không hiểu rõ lắm chuyện trong nước. Vô cùng bất đắc dĩ, anh mới phải gọi điện thoại cho người bạn trong ngành công an, nói sơ qua chuyện của vợ mình, bày tỏ trong thời gian ngắn anh không về kịp nên mong đối phương giúp đỡ. Đây chẳng phải chuyện to tát nên đối phương đồng ý không chút đắn đo. Cúp máy, rốt cuộc Hoắc Đình Dịch cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang mùa du lịch nên chuyến bay thẳng về Bắc Kinh đã bán hết vé, còn chuyển máy bay thì phải mất ít nhất là hai mươi tiếng, vì thế Rebecca vội vàng liên hệ với một công ty đối tác ở địa phương để đi nhờ chuyến bay chuyên cơ. Vì tập đoàn PR qua lại với cục hải quan trong nước rất nhiều nên nhanh chóng nhận được lời đồng ý, chờ Hoắc Đình Dịch đi qua cửa kiểm tra an ninh xong, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Anh lại gọi điện cho Hạ Thanh Thời, rốt cuộc lần này cũng kết nối thành công. Vì vừa khóc nên giọng cô khàn khàn: “Alo.” Hoắc Đình Dịch ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng bảy giờ anh sẽ về tới Bắc Kinh.” Hạ Thanh Thời sửng sốt, vẫn là cái giọng khàn khàn đó: “Hả?” Hoắc Đình Dịch hạ giọng, nói: “Anh biết chuyện của Yến Thời rồi, em đừng lo, anh đã liên lạc với phía công an rồi. Bây giờ ở đâu cũng có camera giám sát, anh ấy đi đâu cũng đều được ghi lại, chỉ cần xem camera giám sát là chúng ta sẽ tìm ra anh ấy thôi, đúng chứ?” “Em biết.” Giọng nói trầm ấm của anh làm người ta rất an lòng, nhưng lại càng khiến sống mũi của Hạ Thanh Thời cay cay, chỉ càng muốn khóc hơn. Giọng cô nghẹn ngào, “Nhưng Yến Thời không biết gì cả, một mình anh ấy đi lang thang bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” “Anh ấy biết tránh xe, mùa này trời không lạnh, anh ấy qua đêm ở bên ngoài cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần nhanh chóng tìm ra anh ấy là được.” Hoắc Đình Dịch trấn an cô, “Anh ấy đi bộ nên không đi xa được. Em nghĩ cho thật kỹ những nơi anh ấy có thể đi nhé.” Hạ Thanh Thời biết chắc chắn Yến Thời đi tìm cô. Cô từng đưa Yến Thời đến căn hộ gần công ty của mình, nhưng cô chỉ đưa anh đến đó có một lần nên chưa chắc anh nhớ đường. Huống hồ cô cũng đã gọi điện cho quản lý khu chung cư ở đó, quản lý nói không nhìn thấy ai giống Yến Thời cả. Khi kiểm tra camera giám sát, họ phát hiện Yến Thời rời khỏi nhà họ Hạ lúc hơn năm giờ sáng. Trong camera, anh ôm chậu lan đi ra khỏi khu biệt thự, trên đường không có một bóng người, chỉ có những chiếc xe lao đi vun vút. Hơn sáu giờ sáng, đường phố đã bắt đầu đông xe, Yến Thời vẫn như một cây kim lạc giữa thành phố, camera không bắt được hình ảnh của anh nữa. Ba giờ chiều, ông Hạ chạy tới đồn công an, hồi sáng Hạ Thanh Thời đã gọi cho ông  nhưng đến bây giờ ông mới tới. Thấy ông, Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng: “Anh ấy đi lạc rồi, cuối cùng ông cũng được như mong muốn, đúng không?” Đứa con gái luôn ngoan ngoãn trước mặt mình đột nhiên tỏ thái độ như thế khiến ông Hạ vô cùng kinh ngạc. Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ là một người đàn ông đạo đức giả tầm thường mà thôi, khi Yến Thời bình thường, ông ta cũng thương yêu anh, nhưng kể từ lúc Yến Thời bị bệnh, lại có Thẩm Lộ Dao nhỏ to bên gối nên ông ta lập tức thương yêu con gái của Thẩm Lộ Dao. Hồi bé, tính cô khá u ám, là đứa khó ưa nhất trong ba đứa con nhà họ Hạ, nhưng trước năm sáu tuổi, cô có người anh trai mang tên Yến Thời bảo vệ, che mưa che gió cho cô. Sau đó, khi không có sự chở che của Yến Thời, những thứ cô nên có đều phải tự tay cô giành lấy. Cô rất xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hồi cấp ba còn xin được suất học bổng đi du học hạng cao nhất, tốt nghiệp đại học bằng giỏi, sau đó lại được gả vào nhà họ Hoắc, có thể được coi như bước lên một tầng lớp khác. Có đứa con gái như vậy thì sao mà ông Hạ không thích cho được? Tuy nhiên, Hạ Thanh Thời luôn biết rõ điều ông Hạ thích cũng chỉ là những thứ đó thôi. Ông không thương Yến Thời, không thương cô, ngay cả mẹ con Thẩm Lộ Dao, ông cũng chẳng yêu thương gì. Thứ mà ông yêu nhất chỉ là bản thân mình. Hạ Thanh Thời biết mình không nên để Yến Thời ở trong căn nhà đó. Yến Thời không biết gì cả, anh ở lại căn nhà đó để chờ người mẹ không bao giờ trở về, còn cô thì hùa theo sự ngây thơ của anh. Ban đầu là vì cô không có khả năng để đón Yến Thời ra ngoài sống, còn sau đó thì là do cô không cam tâm. Không chỉ dừng lại ở không cam tâm, cô còn hận, cực kỳ hận. Cô không muốn chắp tay dâng tặng sản nghiệp nhà họ Hạ cho mẹ con Thẩm Lộ Dao, vậy nên mới để Yến Thời ở lại đó. Cô đã sắm vai con gái ngoan suốt bao nhiêu năm, giả vờ thêm vài ba năm nữa thì có làm sao? Yến Thời ở trong căn nhà đó từ nhỏ đến lớn, nên chắc không xảy ra chuyện gì. Cô sắp đuổi được hai mẹ con Thẩm Lộ Dao ra khỏi nhà họ Hạ rồi, ráng nhịn thêm chút nữa cũng chẳng sao. Cô biết mình là đứa con mà ông Hạ thích nhất, chắc chắn ông sẽ cho cô rất nhiều, nhưng nhiêu đó vẫn không đủ. Cô muốn cả gia nghiệp của nhà họ Hạ, cô biết mình tham lam, nhưng chỉ có như thế thì mới có thể đảm bảo cuộc sống sung túc cho Yến Thời sau này. Cô luôn tự nhủ như thế để thuyết phục chính mình, nhưng không ngờ điều đó lại gây ra hậu quả lớn như bây giờ. Không có Yến Thời, cô cần những lợi ích đó để làm gì? Hạ Thanh Thời không nhìn ông Hạ nữa, cô nhắm mắt lại, cúi đầu, giọng nói đầy mỏi mệt: “Ông đi đi… Tôi biết ông luôn xem Yến Thời là gánh nặng, là nỗi nhục nhã. Tôi cũng biết kể từ cái ngày anh ấy bị ngã, ông đã không xem anh ấy là con nữa rồi. Cảm ơn ông đã cho anh ấy cái ăn, chỗ ở trong suốt hai mươi năm qua, để anh ấy được sống tới bây giờ. Ông yên tâm, nếu tìm được Yến Thời, tôi sẽ không để anh ấy xuất hiện làm chướng mắt ông nữa.” Hạ Thanh Thời nói những lời này mà không hề nể nang ai. Ngày thường cô luôn duy trì hình tượng đứa con gái tốt, cho dù ở trước mặt Thẩm Lộ Dao thì cũng không nói câu nào quá đáng. Ông Hạ vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào mặt cô, giận đến mức không thốt nổi lời nào, ngực phập phồng lên xuống. Hạ Thanh Thời không thèm quan tâm tới ông ta nữa mà đứng dậy đi ra khỏi phòng. Dưới làn gió lạnh, rốt cuộc cô cũng bình tĩnh hơn một chút. Công an đang mở rộng phạm vi tìm kiếm, xem hết camera này đến camera khác khiến đầu cô choáng váng, đã vậy còn có bao nhiêu công việc cần cô giải quyết. Nhưng lúc này Hạ Thanh Thời không có tâm trạng lo những việc đó, cũng may trợ lý Rebecca của Hoắc Đình Dịch lấy danh nghĩa tập đoàn PR để ra mặt giúp cô xử lý truyền thông. Hàng năm, các bên truyền thông đều mong muốn được tập đoàn PR tài trợ nên giải quyết chuyện này chẳng có gì khó khăn. Hiện tại, ngoại trừ cư dân mạng tự bàn tán, những diễn đàn hay báo mạng đều rất hạn chế đề cập tới chuyện Nhậm Hoài Tây. Còn một chuyện nữa là theo kế hoạch, tối nay Hạ Thanh Thời sẽ đi LA, nhưng với tình hình này thì e không đi được. Bây giờ cô còn không lo được cho Yến Thời thì sao lo nổi cho người khác? Cô gọi điện cho trợ lý An An của Tiếu Tiêu, dặn cô nàng để ý tới Tiếu Tiêu, qua bên đó sẽ có người của công ty sắp xếp ổn thỏa cho họ. Hoắc Đình Dịch tới nơi lúc hơn bảy giờ, vì ngồi máy bay sáu, bảy tiếng nên trông anh có phần mệt mỏi. Vừa thấy anh, mũi Hạ Thanh Thời lập tức cay cay, cả ngày nay luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, bây giờ thấy anh thì chỉ muốn nhào vào lòng anh khóc cho thỏa. “Tình hình sao rồi?” Hạ Thanh Thời sụt sùi, “Xem camera giám sát thì chỉ thấy được anh ấy ở gần khu vực công viên Ngọc Uyên Đàm, sau đó thì không thấy nữa.” Công an ngồi trước camera liên tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, đúng lúc này, một anh công an đột ngột nói to: “Thấy rồi!” Anh ta vội vàng nhấn nút tạm dừng, chỉ cho Hạ Thanh Thời xem, “Đây có phải là anh cô không?” Hạ Thanh Thời đứng bật dậy, nhìn vào màn hình. Thân hình cao ráo khẽ khom người, ôm chậu hoa nhỏ trong lòng đó đích thị là Yến Thời. Cô mừng đến bật khóc: “Đây là đâu? Tôi tới đó ngay.” “Khoan, khoan,” Công an dở khóc dở cười, “Đây là hình ảnh camera thu được hồi mười giờ sáng nay ở sân vận động Công Nhân. Haiz, một mình anh ấy chạy tới đó làm gì?” Nghe tới sân vận động Công Nhân, Hạ Thanh Thời hoảng hồn, “Anh ấy… anh ấy muốn đến sân bay tìm tôi!” Yến Thời không tới nhà tìm cô, anh nhớ em gái mình luôn ngồi máy bay nên mới ra sân bay tìm cô. Hoắc Đình Dịch nhanh chóng quyết định: “Chúng ta ra sân bay thôi.” Vì đã có phương hướng nên Hạ Thanh Thời cũng nhẹ lòng hơn đôi chút. Trên đường ra sân bay, Hoắc Đình Dịch liên hệ với phía sân bay, đồng thời cũng gửi hình của Yến Thời để nhân viên sân bay hỗ trợ tìm kiếm. Nhưng điều không ngờ tới là cú điện thoại mà họ chờ đợi lại đến từ Tiếu Tiêu. Cô nàng cười khúc khích qua điện thoại: “Chị quản lý à, chị đoán xem em gặp ai ở sân bay?” *** Lúc Hạ Thanh Thời tới sân bay, Tiếu Tiêu đã qua cửa kiểm tra an ninh, cô ấy gửi Yến Thời tại quầy phục vụ, sau đó anh được nhân viên đưa lên phòng làm việc. Yến Thời không bị sao, anh vẫn ra sức che chở cho chậu hoa ở trong lòng. Vừa thấy anh, nước mắt Hạ Thanh Thời rơi lã chã, dù trước mặt nhiều người, cô vẫn nhào tới ôm lấy anh mình. Cô ôm Yến Thời rất chặt, giọng nghẹn ngào: “Sao anh lại bỏ đi một mình? Anh có biết em sợ muốn chết không hả?” Cô sờ toàn thân Yến Thời, giọng run rẩy: “Có ai bắt nạt anh không? Có bị thương chỗ nào không? Có đói bụng không?” Thấy em gái lo lắng, Yến Thời rất áy náy, anh bụm mặt, khóc tức tưởi: “Thanh Thanh, anh sợ em ngồi máy bay, anh sợ em cũng giống  mẹ.” Lòng Hạ Thanh Thời chùng xuống, hỏi anh: “Giống mẹ gì cơ?” Cô ôm vai Yến Thời, hỏi: “Có phải Thẩm Lộ Dao nói gì với anh không?” Yến Thời chôn đầu vào vai cô, cơ thể rung lên vì khóc: “Dì Thẩm nói mẹ không bao giờ… tỉnh lại nữa, vì mẹ và máy bay cùng bị rơi xuống… Thanh Thanh, em đừng… đi máy bay nữa, được không?” Hạ Thanh Thời cực kỳ giận dữ: “Bà ta nói bậy đấy!” Yến Thời nín khóc trước giọng nói của cô, anh sợ hãi nhìn cô chằm chằm. Cô choàng tỉnh, vội vàng trấn an Yến Thời: “Đừng nghe bà ta nói lung tung. Mẹ rất khỏe, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn, mẹ sẽ về đón chúng ta, đúng không?” Yến Thời sụt sùi gật đầu. *** Lúc họ đưa Yến Thời về biệt thự thì đã hơn mười một giờ. Trên đường về, Hoắc Đình Dịch đã gọi điện về nhà bảo chị Phân dọn dẹp một phòng ngủ mới, vì vậy khi về đến nhà, anh lập tức dẫn Yến Thời vào phòng. Yến Thời sờ ga trải giường mới toanh, thấy không hay lắm nên vội vàng rụt tay lại. Anh ấy đứng trong phòng ngủ, dáng vẻ cực kỳ khó xử: “Anh, anh ngủ ở đâu?” Hoắc Đình Dịch cười nói: “Yến Thời, đây là phòng của anh.” Yến Thời gục đầu xuống, ngượng ngùng lầm bầm, “Đình Đình… Anh bẩn lắm.” Hoắc Đình Dịch ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Yến Thời lang thang ở bên ngoài cả ngày nên đúng là rất bẩn. Anh mở cửa phòng tắm ra, đi vào xả nước, “Vào tắm đi, hôm nay anh mặc đồ ngủ của em nhé.” Hoắc Đình Dịch dỗ Yến Thời ngủ xong thì lên lầu về phòng mình, đúng lúc đó Hạ Thanh Thời cũng vừa tắm xong. Sau khi tìm thấy Yến Thời, cô lập tức trở lại là con người hăng hái có ý chí chiến đấu bừng bừng. Việc đầu tiên cô làm sau khi về nhà là vào phòng sách viết email xin lỗi cấp trên và Katie, sau đó liên lạc với đồng nghiệp ở Mỹ, thông báo mấy ngày nữa cô mới đến đó được, nhờ họ quan tâm tới Tiếu Tiêu. Lúc này, nhìn thấy Hoắc tiên sinh, cô liền tiến lên ôm chầm lấy anh, chôn mặt vào lồng ngực anh. Gần đây cô rất thường làm nũng, Hoắc Đình Dịch cực kỳ hưởng thụ với điều đó. Hoắc tiên sinh giơ tay vuốt mái tóc ướt đẫm của cô gái trong lòng mình: “Yến Thời vừa ngủ rồi.” “Anh đối xử tốt với anh ấy quá.” Hoắc phu nhân cọ đầu vào ngực anh, giọng nói nũng nịu hệt cô mèo con. Hoắc phu nhân vòng tay quanh cổ anh, cưỡi lên người anh rồi cúi đầu mổ nhẹ lên môi anh, cô quyến rũ lạ lùng. Cô áp sát vào người anh, nhẹ nhàng liếm bụng anh, trông rất giảo hoạt: “Vậy… anh muốn người ta báo đáp thế nào?” Hoắc tiên sinh giữ chặt eo cô, sau đó lật người lại, đặt Hạ Thanh Thời nằm dưới người mình. Mắt anh sâu thăm thẳm, nơi nào đó trên cơ thể thay đổi rõ rệt, giọng nói vô cùng nguy hiểm: “Hoắc phu nhân à, có phải đã tới lúc em nên giải thích với anh là rốt cuộc em và Nhậm Hoài Tây xảy ra chuyện gì không?”