Trên Kim Loạn điện, Triệu Sâm mặc áo giáp đứng kề vai với Ninh tướng quân, Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, cười vang: “Sâm nhi và Ninh ái khanh thật sự là cứu tinh của Đại Chu ta, quả nhiên là trăm trận trăm thắng, lần này hai người muốn được ban thưởng gì nào?” Triệu Sâm nhìn về phía Ninh tướng quân, vì vậy Ninh tướng quân nói trước: “Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mọi người, lão thần không cần ban thưởng, đa tạ Hoàng thượng ban ân.” Ông ta đã nói như vậy thì có vẻ cấp dưới của Triệu Sâm muốn ban thưởng cũng không tiện mở miệng. Từ thái úy và Chu đại phu nhìn nhau, vẻ mặt kiêng dè. Nhưng Mạnh thừa tướng chỉ bình tĩnh nhìn tất cả, đứng ở vị trí đứng đầu của đủ loại quan lại, ông nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, dường như đã nắm rõ như lòng bàn tay toàn bộ mọi chuyện. Quả nhiên, rất nhanh đã đến Triệu Sâm, ngoại trừ Thái tử ở đây ra thì các vị Vương gia khác đều im lặng nhìn chăm chú Đoan Vương điện hạ, hắn cực kỳ lưu loát nói: “Phụ hoàng, ngược lại nhi thần có chuyện muốn thỉnh cầu.” Hoàng thượng cười như không cười, nói: “Ồ? Hoàng nhi cứ nói, đừng ngại.” Triệu Sâm lại thi lễ, sau đó bắt đầu ôm quyền nói: “Phụ hoàng, sáu năm trước, sau khi nhi thần đánh bại Mục Đán trở về dự tiệc mừng, người đã đính hôn cho hoàng nhi với thiên kim thừa tướng, hôm nay nhi thần lại một lần nữa đánh bại Mục Đán, Mạnh tiểu thư cũng đã cập kê rồi, nhi thần muốn thỉnh cầu phụ hoàng một thánh chỉ, cho phép nhi thần được kết hôn với Mạnh tiểu thư.” Nói thế nào đây, sau khi Triệu Ân nghe xong lời này vốn đang thở phào nhẹ nhõm thì lại lập tức nín thở, ánh mắt lặng lẽ quan sát Mạnh thừa tướng, chỉ thấy vẻ mặt Mạnh thừa tướng không có chút biến hóa nào, biểu hiện như đã sớm đoán được toàn bộ, sợ là đã từng tính toán cùng với Triệu Sâm rồi, thừa tướng đại nhân này, có lẽ đã sớm đứng ở phe Triệu Sâm. Thật đáng tiếc, tuy vậy cũng nằm trong dự liệu, nếu thật sự là như thế, hắn cũng có biện pháp… Hoàng thượng nghe Triệu Sâm nói xong, ông cười cười, sau đó nói: “Cái này có gì đâu, quả thật cũng nên xử lý chuyện chung thân của con rồi, hai hoàng huynh cùng lắm chỉ lớn hơn con một tuổi thế mà trong phủ đã ngập tràn thê thiếp rồi, con cũng phải nhanh chóng lên thôi.” Triệu Sâm còn chưa nói gì, hai mắt Ninh tướng quân tỏa sáng, giống như đã nghe được tin tức tốt, Mạnh thừa tướng nhìn thấy ánh mắt của ông ta, lập tức có một dự cảm không lành. Dự cảm này đã được chứng thực vào tiệc ăn mừng. Hoàng thượng đã tự mình hạ chỉ, để Mạnh Uyển và Triệu Sâm kết hôn, Mạnh Uyển lại còn là đích nữ của thừa tướng, cho nên tiệc ăn mừng này tất nhiên nàng sẽ đến. Ngoài ra có một người khác nữa cũng đến, đó là Ninh Khê – con gái của Ninh tướng quân. Ninh tướng quân cực kỳ yêu thương đứa con gái này, ngàn theo trăm thuận, lần trước bởi vì con gái suýt chết nên ông ta không cho Mạnh thừa tướng chút mặt mũi nào, trực tiếp xử tử Lâm thị, tuy vậy việc đó Mạnh thừa tướng cũng không cần ông ta nể tình, rõ ràng ông cầu còn không được. Thời gian dường như rất trùng hợp với sáu năm trước, khi đó Mạnh Uyển mới chỉ 8 tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất biết chọn đối tượng, chiếm lấy nhi tử có tiền đồ nhất của Hoàng thượng, thật sự là khiến cho người ta đỏ mắt ghen tị suốt sáu năm trời. Ngồi ở sau lưng phụ thân, Mạnh Uyển nhã nhặn uống rượu, rượu này có hương thơm tinh khiết lại ngọt, không giống rượu lắm, ngược lại giống nước trái cây, càng uống nàng càng thấy kỳ lạ, không khỏi liếc mắt nhìn chén rượu của phụ thân, màu không giống nhau, có gì đó không đúng. “Mạnh tiểu thư, để nô tỳ giúp người rót đầy.” Thấy Mạnh Uyển uống xong, cung nữ lập tức rót đầy giúp nàng, Mạnh Uyển lấy tay che chén, từ chối. “Hình như rượu này khác với rượu mọi người uống?” Nàng dường như lơ đãng hỏi nhưng ánh mắt lại sắc bén, có mấy phần giống Triệu Sâm khiến cung nữ hoảng sợ. “Mạnh tiểu thư thứ tội, rượu này đúng là không giống với rượu mọi người uống.” Cung nữ quỳ xuống, nói, “Đây không phải rượu, là nước trái cây, Đoan Vương điện hạ sai nô tì đổi giúp người đấy ạ, Vương gia nói người không thể uống rượu.” Mạnh Uyển giật mình. Hóa ra là hắn. Nghĩ cũng thấy đúng, Lâm quý phi vừa mới mất con, lại bị Hoàng hậu đả kích nên sức lực đã sớm tổn thương, đương nhiên sẽ không động tay động chân vào bữa tiệc, khiến người ta nắm được thóp của bà ta, do gần đây nàng hay nghi ngờ quá nhiều nên có chút cẩn thận quá mức rồi. “Đứng lên đi, không sao.” Mạnh Uyển dịu dàng nói. Cung nữ thở phào một cái, bắt đầu giúp nàng rót nước trái cây, lúc này mới nín thở lui qua một bên. Mạnh Uyển nhìn chén nước trái cây, không kìm lòng được nhìn Triệu Sâm ngồi ở chỗ đối diện, lại phát hiện hắn đang nhìn sang bên này, dường như còn thấy toàn bộ quá trình nàng nói chuyện với cung nữ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, vui vẻ không thôi. Mạnh Uyển có chút xấu hổ, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm, không nhìn loạn nữa, giờ phút này chuyện cần đến cũng đã đến. Toàn bộ sôi trào, bởi vì Ninh tướng quân lên tiếng, nói ra một câu khiến tâm tình của mọi người tương đối phức tạp. “Hoàng thượng, hôm nay là đại hỉ, có lẽ nên vui mừng gấp bội chứ?” Ninh tướng quân cười nói. Hoàng thượng buông bình rượu, nói: “Ninh ái khanh có đề nghị gì hay sao?” Ninh tướng quân chắp tay nói: “Ngược lại là chuyện không đáng giá nhắc tới.” Hoàng thượng dường như có chút hứng thú, mỉm cười: “Nói trẫm nghe xem.” Ninh tướng quân nhìn ra phía sau, Ninh tiểu thư Ninh Khê vừa thẹn thùng vừa chờ mong nhìn phụ thân, thật là làm cho Ninh tướng quân hết cách. “Hoàng thượng cũng biết, trong nhà mạt tướng có một nữ nhi, hôm nay cũng đã đến tuổi lập gia đình.” Mạnh Uyển nghe thế đã thấy có cảm giác không tốt, nàng nhìn về phía phụ thân, Mạnh thừa tướng cũng thấy, lắc đầu ý bảo nàng yên tâm, đừng vội. Thật sự không phải nàng tự mình đa tình, cho rằng Đoan Vương điện hạ khiến người ta phải yêu mến, nhưng sự thật là từ khi Triệu Sâm tự mình bắt Lâm thị, “báo thù” giúp Ninh Khê thì nàng ta vẫn luôn muốn cảm tạ hắn thật tốt, dường như giống hệt bản thân mình lúc mới trùng sinh, thay đổi phương pháp để tiếp cận Triệu Sâm. Biết rõ không phải tin tức của nàng linh hoạt, mà là chuyện này đã sớm truyền khắp kinh thành rồi, đến Võ An Hầu phủ, lão phu phân còn nhắc nàng phải cẩn thận một chút, lúc đó nàng cảm thấy chắc chắn Triệu Sâm sẽ xử lý ổn thỏa, hơn nữa Ninh tướng quân sẽ chấp nhận việc con gái mình làm tiểu thiếp sao? Cho nên nàng luôn yên tâm, chưa từng để trong lòng, nào biết hôm nay lại xảy chuyện xấu này, thật sự quá chủ quan rồi. “Ninh tướng quân.” Trước khi Ninh tướng quân định nói tiếp, Triệu Sâm đã chen miệng vào, đứng lên nói: “Ninh tướng quân nói đúng, hôm nay là đại hỉ, có lẽ nên vui mừng gấp bội chứ? Phụ hoàng, nhi thần suy nghĩ rồi lại muốn cầu phụ hoàng một thánh chỉ nữa, không biết phụ hoàng…” Hoàng thượng bất đắc dĩ cười nói: “Sâm nhi còn có chuyện gì sao? Ngược lại không biết là việc của ai, lại khiến con hao tâm tổn trí đến vậy.” “Làm sao phụ hoàng lại biết không phải chuyện của nhi thần vậy?” Triệu Sâm hỏi, lại không cần câu trả lời, nói thẳng, “Nhi thần muốn thay Tứ đệ tăng số lượng người trong nhà.” Thụy Vương đang liên tục biến bản thân thành phông nền mờ nhạt đột nhiên bị kéo vào, hình như có chút phản ứng không kịp, nhìn Triệu Sâm một lúc vẫn không có phản ứng gì. Triệu Sâm tiếp tục nói: “Tuy Tứ đệ chỉ kém nhi thần hai tuổi nhưng đã sớm trưởng thành từ lâu, hiện tại ngày kết hôn của nhi thần đã đến gần, cũng nên vì Tứ đệ mà lo liệu cho tốt rồi.” Hoàng thượng nghe hắn nói xong, nhất thời im lặng, ngược lại Từ thái úy khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đoan Vương điện hạ và Thụy Vương điện hạ quả thật là huynh đệ tình thâm.” Lời này lọt vào tai mọi người khiến tất cả đều không cùng chung một suy nghĩ. Không ổn, Ninh tướng quân không quá vừa lòng, Ninh tiểu thư càng không cần nói, gần như nhịn không được muốn đứng lên kéo câu chuyện sang hướng khác, dù không nói về chuyện này cũng được, bằng không nàng ta sẽ phá hủy. Đáng tiếc, Hoàng thượng đã mở miệng, muốn đổi đề tài sợ là không được rồi. “Vậy Sâm nhi cho rằng, thiên kim nhà ai sẽ phù hợp?” Hoàng thượng rõ ràng biết ý đồ của Triệu Sâm khi nói đến chuyện này, nhưng vẫn thuận theo ý của hắn, sắc mặt Ninh tướng quân và Ninh tiểu thư trắng bệch, biết rõ chuyện này không thể sửa lại được nữa. “Nhi thần vừa mới nghe thấy Ninh tướng quân nói, nữ nhi nhà tướng quân cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, không biết tướng quân có vừa lòng vừa ý Tứ đệ của ta không?” Triệu Sâm cười hỏi. Ninh Trú lạnh lẽo không nói một lời, Ninh Khê đã bắt đầu rơi lệ. Thụy Vương Triệu Thành nhìn cảnh tượng như vậy, nở nụ cười tự giễu. “Thật ra Tam hoàng huynh không cần hao tâm tổn trí vì đệ như vậy.” Triệu Thành vất vả đứng lên, nói, “Ta tự biết thân thể tàn tật, không xứng với thiên kim tướng quân, không cần phải ép buộc.” Hoàng thượng cảm thấy lời nói này không lọt tai chút nào, tuy Tứ nhi thân thể tàn tật là sự thật. Nhưng suy cho cùng hắn vẫn là hoàng tử, đường đường là hoàng tử, làm gì có chuyện không xứng với nữ nhi tướng quân hả? “Thành nhi vì sao phải nói vậy?” Hoàng thượng bình tĩnh nói, “Sâm nhi nói đúng, con gái của Ninh tướng quân cũng coi như hợp lòng trẫm, Ninh tướng quân hẳn cũng cảm thấy vừa lòng.” Ông kéo dài giọng, ý tứ hàm xúc, “Tứ nhi của trẫm, phương diện nào cũng rất ưu tú, không có người nào thích hợp với Ninh tiểu thư hơn Tứ nhi.” Lời này vừa nói ra, trong thiên hạ ngoại trừ Thụy Vương, chỉ sợ không người nào dám lấy Ninh Khê rồi, số phận của Ninh Khê vậy là ván đã đóng thuyền. Nàng ta ngỡ ngàng ngồi ở chỗ của mình, cắn môi không biết phản ứng như nào, Ninh tướng quân trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Hoàng thượng anh minh, điều mạt tướng muốn nói chính là ý này.” Lúc này nét mặt của Hoàng thượng mới lộ ra sự vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Như vậy là tốt rồi, hôm nay do trẫm làm chủ, tứ hôn cho Thành nhi và Ninh tiểu thư, sau khi Sâm nhi thành hôn xong, các con cũng thành hôn luôn đi.” Vì thế, trò cười ngày hôm nay đã kết thúc như vậy đấy. Đối với chuyện Triệu Sâm muốn ngăn cản việc nạp thiếp mà lấy cớ, Triệu Thành cũng không có phản ứng đặc biệt gì, vẫn mặt không đổi sắc ngồi ở đó uống rượu, cũng chưa từng quan tâm Ninh tiểu thư được tứ hôn với hắn có phản ứng như thế nào. Mạnh Uyển thấy hắn như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nàng bước vào nội cung gặp Hoàng hậu, đi ngang qua Quan Sư cung gặp phải cung nữ nọ bị đánh. Thụy Vương vì cứu cung nữ đó, dù đôi chân không tiện đi đứng vẫn cố chạy nhanh dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng vẫn không kịp, cuối cùng cung nữ kia vẫn qua đời. Tuy vậy, người vì một cung nữ mà làm như vậy, hẳn là người có tấm lòng cực kỳ lương thiện. Thật ra, Ninh tiểu thư chỉ là nhất thời khó chịu, sau một khoảng thời gian dài nàng ta sẽ biết, việc nàng ta bị ép gả, là duyên số mà nhiều thiếu nữ có cầu cũng không được. Ngày cuối cùng của tháng Tám, chính là thời điểm Triệu Sâm và Mạnh Uyển kết hôn. Một ngày này, Thái úy đương triều và Ngự sử đại phu đương triều, hai vị quan nhất phẩm làm người đón dâu, mười dặm phố tràn ngập sắc đỏ, từ phủ Thừa tướng kéo đến tận Đoan Vương phủ, ngày thường đoạn đường này cũng không tính là xa. Nhưng vào lúc này, lại có cảm giác rất xa xôi. Trong phòng, Mạnh Uyển mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên ghế, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống hai vai, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai đồng tử linh động như nước, khí chất vừa diễm lệ lại không lỗ mãng, cao quý lại vô cùng tao nhã, đẹp đẽ vô cùng, khiến người ta phải hãi hùng. Nàng không có mẫu thân, người đến chải đầu cho nàng là Võ An Hầu phu thân, lão phu nhân liên tục giúp nàng chải mái tóc đen mềm mại kia, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm chúc phúc, ánh mắt ngược lại chua xót không thôi. “Hôm nay, Uyển nha đầu cũng phải lập gia đình rồi, mẫu thân của con ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ yên nghỉ.” Lão phu nhân lải nhải mãi không ngừng, khiến cho tâm tình có chút yếu ớt của Mạnh Uyển càng thêm yếu ớt hơn. “Khóc cái gì, nữ tử nào mà chẳng có ngày như thế này, tổ mẫu của con năm đó xuất giá thế mà lại không có khí thế như con đâu.” Lão phu nhân bận bịu chuyển chủ đề. Mạnh Uyển lau nước mắt, nói: “Khí thế?” “Đương nhiên rồi.” Lão phu nhân cười nói, nói, “Được quan nhất phẩm đón dâu, đích thân Kiến An trưởng công chúa ở vương phủ chờ, những người tham dự hôn lễ cũng đều là người có máu mặt trong triều, lại còn có quan tứ phẩm đều đứng thành hàng, con nói xem, có khí thế không?” Manh Uyển ngượng ngùng nói: “Các vương gia đón dâu, hình như đều như vậy cả mà…” “Chính xác là như thế, nhưng mà…” Lão phu dịu dàng nói vào tai nàng, “Đoan Vương, lại không giống như vậy.” Mạnh Uyển nghe vậy, có chút ngây ngốc, việc kết hôn ầm ĩ như vậy nàng cũng không nghĩ nhiều, đợi lão phu nhân đội mũ phượng lên cho nàng, đội ngũ đón dâu cũng đã đến nơi, tâm tình nàng có chút lo lắng bắt đầu lên đường. Đoan Vương phủ, Triệu Sâm mặc hỉ phục đỏ thẫm, kim quan buộc lên, môi mỏng tràn ngập ý cười, mỗi một hành động đều thể hiện tài mạo vô song, phong thần như ngọc, trích tiên phàm trần cũng không sánh bằng. Kiến An trưởng công chúa thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, bộ dạng giống như hận không thể mọc cánh bay đến phủ thừa tướng vậy, không khỏi cười nói: “Mới thế đã không chờ được rồi sao? Để cho các tân khách nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?” Triệu Sâm dường như có chút xúc động, hạ giọng nói: “Cô cô, người không biết đâu, ngày hôm nay, ta đã đợi quá lâu, quá lâu rồi.” Kiếp trước, đính ước với nàng từ năm nàng 8 tuổi, hắn luôn luôn đợi nàng của kiếp này đủ 15 tuổi, con đường đó dài dằng dặc vô cùng, không một lời trách móc, chỉ có một tấm lòng son, chưa bao giờ đổi thay. Lúc đội ngũ đón dâu tiến đến cửa vương phủ, Triệu Sâm đã đứng chờ ở đó từ lâu. Hỉ nương được Triệu Sâm sắp xếp bước lên vén màn kiệu, trông thấy Mạnh Uyển ở trong kiệu, trái tim hắn đập thình thịch như thể muốn nhảy ra ngoài. “Uyển Uyển…” Hắn không kìm được lòng gọi một tiếng, Mạnh Uyển nghe thấy, thân thể khẽ run lên, muốn nói gì đó, rồi lại không nói nên lời, cũng may hỉ nương đã nhanh chóng sắp xếp cho hai người các bước tiếp theo, hắn và nàng cùng nắm đoạn lụa đỏ, cùng nhau bước vào Đoan Vương phủ, từ nay về sau, vợ chồng ân ái, tình cảm còn vững chắc hơn cả vàng, trên đời này sẽ không ai có thể tách họ ra. Mạnh thừa tướng nhìn con gái đi vào cùng Triệu Sâm, thật ra cũng có chút hoảng hốt. Mười mấy năm trước, lúc Mạnh phu nhân vừa mang thai nàng, hai người đã suy nghĩ, nếu là con trai thì nên dạy dỗ như thế nào, nếu là con gái thì nên yêu thương như thế nào. Hôm nay con gái đã lập gia đình, nhưng người vợ ở bên cạnh ông cùng nghiên cứu thảo luận những điều này đã sớm rời đi vài chục năm. Thời gian là một thứ đáng sợ, ngay từ đầu, mỗi lần nghĩ đến vợ, ông luôn đau lòng vô cùng, nhưng hôm nay nghĩ đến vợ mình, ông đã không đau nữa, chỉ cảm thấy rất thoải mái. Con người sống trên đời, sớm muộn gì cũng bụi về với bụi, đất về với đất, hai người họ chỉ là chia tách nhau quá sớm mà thôi, ông tin tưởng, bà sẽ đứng ở cầu Nại Hà đợi ông, bọn họ sẽ gặp lại nhau, ở một chỗ khác. Trong chính điện của Đoan Vương phủ, Mạnh Uyển và Triệu Sâm bái thiên địa, lúc nàng xoay người thì trông thấy đôi giày khảm vàng của hắn, kiếp trước nàng đã phụ bạc nam nhân này, ở kiếp này rốt cuộc cũng tu thành chính quả, tuy đã muộn một chút, nhưng hy vọng còn có thể đền bù cho hắn, không chỉ vì áy náy, càng là vì… yêu. Bái xong, Mạnh Uyển rời khỏi chính điện, Triệu Sâm theo quy tắc ở lại tiếp khách, hắn lo lắng nàng chưa ăn gì, đã sớm sắp xếp người ở đằng kia chờ, Mạnh Uyển vừa vào phòng, nhóm hỉ nương đã xong xuôi, Kiều An trưởng công chúa và Võ An Hầu phu nhân cũng đi vào theo, theo các nàng đến còn có vài vị phu nhân mà Mạnh Uyển không quá quen thuộc, tuy gặp mặt không nhiều nhưng nàng lại biết, những người này hoặc là nhất phẩm cáo mệnh, hoặc là công chúa hoàng gia, kiếp trước nàng và Tô Ký Trần chỉ lo chạy trốn, cái gọi là nghi thức, chẳng qua chỉ là qua loa tìm một cái miếu thờ sau đó bái thiên địa rồi kết hôn. Ngẫm lại những việc đó, thật ra cũng coi như là báo ứng, dùng sự thương hại của mình hại người khác, lựa chọn sai đường, cuối cùng bản thân phải gánh chịu hậu quả xấu. “Nha đầu, đói bụng không, ăn chút đồ đi.” Võ An Hầu phu nhân kín đáo đưa cho nàng một miếng bánh ngọt, Mạnh Uyển dưới khoăn voăn thấy tay của tổ mẫu, mang theo nếp nhăn nhưng lại thân thiết vô cùng. “Cảm ơn tổ mẫu.” Mạnh Uyển nhận bánh ngọt, cái miệng nhỏ vừa ăn vừa phải tránh không đụng vào rèm châu của mũ phượng. Kiều An trưởng công chúa cười nói: “Hầu phu nhân không cần lo lắng, cháu ta đã sớm nói với ta rồi. Nó lo lắng vương phi của mình sẽ đói bụng nên đã cho chuẩn bị đồ ở phòng bếp rồi, để ta giúp vương phi của nó no bụng nào.” Lão phu nhân khẽ cười: “Thật sao? Lão thân cũng không dám giấu, nha đầu có thể thoải mái ăn là được rồi.” Kiều An trưởng công chúa cười nhắc nhở: “Tuy vậy Hầu phu nhân, nên thay đổi xưng hô rồi.” Lão phu nhân nói: “Xem ta này, nhất thời vui mừng nên quên mất, hôm nay phải gọi là Đoan Vương phi mới đúng.” Các vị phu nhân cũng trêu đùa Mạnh Uyển, nàng chỉ thẹn thùng nghe nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc, hôn sự có nhiều người chúc phúc như vậy, thật sự rất hạnh phúc. Hiền Vương phủ bây giờ là cái dạng gì đây? Chu Tinh và Triệu Ân đi tham dự hôn lễ của Triệu Sâm, Mạnh Nhu ở trong phủ dưỡng thai, nghe thấy hạ nhân miêu tả khung cảnh kết hôn của Mạnh Uyển, nhớ tới bộ dạng Triệu Sâm, không khỏi đau xót, hận ý cũng ngày càng sâu. Hạ nhân thấy bộ dạng nàng ta như vậy càng hoảng sợ, lui qua một bên không dám nói nữa, Mạnh Nhu chợt thấy đau bụng, lập tức cau mày: “Nhanh, truyền thái y!”