Tái sinh
Chương 27
Không có chuyện gì xảy ra cả!!!
Vào lúc tôi tưởng chừng như mình sắp mất hi vọng thì một tia sáng từ chiếc hộp thủy tinh đó xuất hiện, một vùng sáng màu bạc, hệt như vùng sáng trong giấc mơ của tôi. “Rắc” chiếc hộp đó nứt một đường, từ bên trong ánh sáng bảy màu, một chú mèo Ba Tư màu trắng với phần lông cổ và đuôi màu nâu đen. Đôi mắt màu xanh biển nhìn chăm chăm kẻ thù trước mặt.
“Cô bé, vào những lúc quyết định thì đừng chạy trốn.” Hắn ta nhìn chú mèo, cười chế giễu. “Một con mèo không giúp ích gì đâu.”
Ông tưởng tôi bị điên sao?!?! Tôi còn chả biết nữa là!! Lúc đó tôi chỉ mong nó là một thứ gì đó có thể bảo vệ tôi, một chú mèo Ba Tư thì làm gì chứ hả?!?!
Chú mèo dường như không đồng ý với ý kiến của tôi, nó lập tức nhảy về phía gã ma cà rồng. Không biết nó đã làm gì, nhưng chú mèo với bộ lông trắng mướt đó ngạo nghễ quay lại chỗ của tôi, gương to đôi mắt màu xanh biển nhìn tôi không chớp.
Mùi máu lại vọng đến…nhưng lần này không phải là mùi máu cám dỗ, là mùi máu khiến tôi buồn nôn. Cố nén cảm giác khó chịu đó lại, quả nhiên gã ma cà rồng đó đã bị thương.
“Một…một linh thần. Cô…” rồi phá lên cười một cách điên dại “Haha, bảo vật, đúng là bảo vật. Ta không thể nào bỏ qua cô em được.”
Nói rồi gã lại búng tay, toàn thân tôi liền đau như bị hàng ngàn sợi dây cước siết lại. Cả người nóng lên như bị hàng ngàn ngọn đuốc thiêu cháy. Tôi khuỵu xuống, yếu ớt chống hai tay tránh để bản thân trở nên quá thảm hại, từ khóe miệng tôi chảy ra một hàng máu. Chú mèo trước mặt tôi đột nhiên mất đi vẻ tự tin như lúc đầu, nó nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi khó khăn mỉm cười:
“Tôi không sao đâu, xử lí hắn đi, có được không??”
Ngược lại với những gì tôi mong đợi, chú mèo Ba Tư nhìn tôi đầy khó xử.
“Haha, cô em thật quá ngây thơ.” Hắn ta lại cười, giọng cười chế giễu “Ngay cả điều đơn giản nhất mà cũng không biết. Linh thần hoạt động dựa vào thể trạng của chủ nhân, cô em bây giờ đang trúng độc, chẳng lẽ lại không tiếc cái mạng của mình sao?”
Tôi mở to hai mắt, nhìn chú mèo như đang muốn kiểm chứng. Nhưng cái cách đôi mắt xanh như đại dương của nó nhìn tôi, tôi biết hắn đã nói sự thật.
“Bây giờ thì…” hắn búng tay, lại hàng ngàn sợi dây đầy gai từ mặt đất đâm lên. Tôi nhắm mắt, hoàn toàn suy sụp. Nhưng những điều tưởng chừng như đến lại không xảy ra. Tôi mở mắt, chú mèo không biết từ lúc nào mà đã tạo thành một cái kết giới nhỏ, bao phủ lấy cả người tôi. Những sợi dây gai vươn đến kết giới đều bị ngăn lại
“Thật cố chấp. Để ta xem ngươi chống cự được bao lâu.” Gã ta nhếch môi, những sợi dây càng tấn công mạnh thêm, dường như kết giới này sắp không chịu được. Bốn cái chân nhỏ run run nhưng vẫn giữ bản thân đứng vững, nó…nó đang cố gắng bảo vệ tôi.
@
Xì, lì thật.” Gã ta lầm bầm nguyền rủa, rút từ trong túi áo ra một con dao, phóng về phía chú mèo tội nghiệp.
Trước khi kịp nhận ra, cơ thể tôi đã có phản ứng trước, đó là nhảy khỏi kết giới, ôm chầm lấy chú mèo ấy. Con dao đó…cơ thể của tôi vẫn có thể chịu được, nhưng chú mèo này không thể.
Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt điêu khắc hoàn mĩ, một vẻ đẹp vượt xa khỏi sự miệu tả của từ ngữ…Ryan!! Cứu tôi với, tôi thực sự rất sợ!!!
“Đến đây thôi.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Tôi được một vòng tay ấm áp ôm lấy. Cái cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, bởi vị sự ấm áp này là một sự xa lạ đối với tôi, cũng bởi vì sự ấm áp này quen thuộc. Là mùi máu quen thuộc…
“Ryan…” tôi đờ đẫn nhìn chàng trai đang ôm mình trước mặt, yếu ớt gọi, nước mắt đột nhiên chảy ra
“Cô dâu của ta, đừng khóc. Nếu em khóc, trái tim ta sẽ rỉ máu.”
“Con mèo…con mèo…” tôi vội đẩy anh ta, lo lắng nhìn chú mèo Ba tư nằm trong lòng mình. Con mèo nằm yên lành trong lòng tôi, lúc này tôi mới yên tâm thở phào.
“Ồ, thêm một dòng thuần nữa à? Thật quá tốt.”
“Hừ, ta đã nhân từ cho ngươi một con đường sống. Nhưng xem ra tự ngươi đã đạp đổ cái cơ hội đó.” Ryan từ từ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng như tia đông lạnh quét qua người gã ma cà rồng kia, trong đôi mắt những vòng xoáy màu đen chậm chạp di chuyển nhưng lại chất chứa bao nhiêu giận dữ. Đôi mắt tím thoáng tia tàn nhẫn. “Xem ra ngươi cũng có gan nhỉ? Dám động vào cô dâu của ta.”
“Haha, bớt nói nhảm đi. Hôm nay ta nhất định phải hút máu con bé đó. Nó là…”
“Cercle de destructif.” Ryan thấp giọng đọc một loại ấn chú, từ trong không trung xuất hiện một cái quả cầu lớn màu đỏ sẫm, bao phủ lấy gã ma cà rồng đó, từ từ nhốt lấy gã như một tù nhân.
“Vite!” quả cầu đó như làm theo lời của anh ta, bên trong quả cầu xuất hiện những sợi cước mảnh, siếc chặt lấy da thịt gã. Từng bộ phận trên cơ thể đều bị thương, hơn nữa máu không ngừng chảy ra từ các vết thương. Dường như bên trong quả cầu có một ống hút, tất cả máu đều tập trung hết sang một quả cầu khác.
“Máu…máu của ta…khả năng này của ngươi, Bourb…”
“Detruite.” Ryan dứt lời, không thèm nhìn gã ma cà rồng xấu số kia lấy một cái, xoay người, nhìn tôi chăm chú.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên.
“Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn?” tôi tò mò hỏi
@
Biến mất!” đáy mắt anh ta lóe lên tia nhìn tàn nhẫn và đầy tức giận. Sau đó, những vòng xoáy màu đen dần biến thành những vòng xoáy màu tím nhạt, đôi mắt khôi phục vẻ dịu dàng, nhìn tôi “Cô dâu của ta, hắn ta đáng bị như thế! Hù dọa em, tấn công em, làm em bị thương, chưa kể đến việc có ý định hút máu em. Những kẻ dám động đến em ta đều xóa sổ tất cả bọn chúng.”
“Tại sao?” tôi cúi gằm mặt, lí nhí hỏi. Việc anh ta xuất hiện ở đây, vào thời khắc tôi cần anh ta nhất, anh ta đã xuất hiện. Đối với một cô gái mà nói, có một chàng trai sẵn sàng bảo vệ cô ta khỏi bất kì hiểm nguy nào là một điều rất cảm động. Tất nhiên, điều đó chỉ cảm động nếu anh ta yêu cô gái đó thôi.
“Vì ta yêu em.” Ryan cúi đầu, thì thầm vào tai tôi, đồng thời tôi thấy trán mình nóng ran
Tôi ngượng chín người, không biết phải nói gì. Tôi không dám chắc mình có yêu anh ta hay không? Bởi vì sự thật thì tôi chỉ mới gặp anh ta chỉ vài lần, chưa kể việc biết anh ta chỉ có vài ngày, để nó yêu thì thật sự là quá khó!! Nhưng cảm giác rung động trong tim như thế này là thế nào??
Đột nhiên, chú mèo Ba Tư trong lòng tôi nhảy phốc xuống đất, chạy đến chỗ quả cầu, dùng miệng ngoạm lấy một thứ gì đó, xong lại chạy đến trước mặt tôi, nhả thứ đó ra.
“Thứ này là gì??”
“Meow…” nó nhìn tôi đầy đắc ý, rồi nhảy phốc lên vai Ryan, lười biếng liếm chân “Meow….meowwww…”
Là một bông hồng…một bông hồng màu máu…bông hồng đỏ tươi màu máu…
Bông hồng như ấn chú giữa trán cô bé…
“Thịch………thịch……..thịch…….”
Tôi đau đớn ôm lấy tim mình, cả người ngả về phía trước. Một bàn tay vững chải đỡ lấy tôi, bên tai là giọng nói quan tâm của anh
“Cô dâu của ta, em không sao chứ?”
Tôi phẩy tay “Tôi không sao…”
“Méowww…” chú mèo trắng trên vai Ryan kêu lên không hài lòng.
“Xem ra chất độc dần phát tán rồi.” Ryan lẩm bẩm rồi bỗng trời đất trở nên đảo lộn, vì Ryan đang cúi người bế bổng tôi.
Tôi vùng vẫy “Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống, thả xuống mau.”
“Nếu em còn vùng vẫy, ta sẽ hôn em.” Ryan liếc nhìn tôi, không phản ứng, chậm chạp bế tôi từng bước, từng bước trầm ổn khỏi khu rừng, lạnh lùng đe dọa.
Tôi lập tức im bặt.
Dường như chất độc kia đã phát tán tác dụng, tôi dần cảm thấy cả người như yếu đi, ngay cả động đậy tay chân cũng không còn sức. Hai mắt dần díp lại, cảm giác buồn ngủ xông đến.
Anh ta muốn làm gì thì tùy, dù sao anh ta cũng có ân cứu mạng tôi. Tựa đầu vào lồng ngực vững chải, tôi yên bình nhắm mắt.
@
-----Cánh cửa phòng hiệu trưởng bật mở. Hành lang sâu hun hút vẫn đánh lừa ảo giác của người nhìn thấy nó…
“Cô Emily, em ấy…”
“Tôi biết.” Emily, đứa trẻ bất tử ngồi trên chiếc bàn làm việc, chầm chậm gật đầu, như thể tất cả những việc đã xảy ra đều là hiển nhiên
“Meow…” con mèo trên vai Ryan khẽ kêu một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của Emily
“Có thể chữa trị không?” người phát ra giọng nói gấp gáp đó không ai khác ngoài Ryan Bourbon. Hắn ta bế một cô gái trẻ với làn da trắng mỏng và mái tóc hạt dẻ mờ nhạt, có dấu hiện của màu bạch kim. Thần sắc cô gái không tốt lắm với những vết thương ở khắp người, tiếng thở dốc nặng nề.
“Đừng hỏi những thứ vô bổ như vậy, Bourbon?” Emily nhíu mày, thằng nhóc này, đừng có hỏi một thứ đơn giản như vậy chứ? “Đặt con bé vào đây, em đi trích máu đi.” Nói rồi Emily ra lệnh cho người thư kí đỡ cô gái tên Celine đó xuống chiếc ghế, còn mình thì đặt trước mặt Ryan một li nước, chầm chậm giễu cợt “Tôi vẫn không hiểu sao em lại chần chừ…” đoạn vuốt ve chú mèo Ba tư với bộ lông mịn màu trắng như tuyết. “Tôi nghĩ em đã biết thủ phạm rồi chứ.”
Ryan im lặng. Hắn đã bị cô hiệu trưởng đoán trúng.
“Tôi sẽ không nói chuyện này với Celine. Tôi thật sự hi vọng em có thể bảo vệ con bé, đừng tổn thương nó.” Bàn tay đang vuốt ve chú mèo bỗng siết chặt, khiến chú mèo Ba Tư không hài lòng kêu một tiếng. Trong đôi mắt Emily lóa lên những tia tình cảm phức tạp
“Nhất định.” Hắn gật đầu, chắc chắn, trong đôi mắt tím cũng lóe lên những tia phức tạp không kém.-----
<
Tôi nhìn xung quanh. Nơi đây là một cái nhà giam, nhưng lại không thấy giam bất cứ một thứ gì. Bỗng một tiếng đột vang lên sau lưng tôi, tiếng dây xích khua rộn rã. Phía sau tôi là một cách cửa phòng giam bằng sắt, trên cánh cửa là những sợi dây xích to màu đen đã rỉ, bị khóa lại bởi một cái ổ khóa màu đồng, bên trên ở khóa là một ấn chú hoa hồng.
Celine tiến từng bước về phía phòng giam, đôi mắt màu xám bạc lóe lên tia nhìn kiên định, bàn tay chạm nhẹ lên ổ khóa màu đồng, lập tức “rắc” một tiếng nhỏ, chiếc ổ cũ kĩ rơi xuống đất, những sợi xích cũng theo đó mà rơi xuống đất. Con bé đẩy cánh cửa nặng trịch, trước mặt là khoảng không tối đen như mực, tôi nghe thấy tiếng con bé thở đều đặn, giọng nói thánh thót như tiếng chuông nhà thờ
“Là ngươi đã gọi ta đúng không?”
Đáp lại cô bé là sự yên tĩnh của bóng đêm. Tôi tò mò tiến lại gần, nhưng chỉ dám đứng ở cạnh cửa.
Celine buông chú thỏ bông trắng sạch sẽ xuống đất, ánh mắt hướng về phía sâu thẳm của phòng giam, giọng nói dịu dàng như tiếng suổi chảy róc rách
“Không cần phải sợ hãi, ngươi đã gọi ta mà?”
Cũng giống như lần trước, yên lặng đến rợn người. Một giây sau, một tiếng gầm gừ nhẹ xuất phát từ phía góc phòng. Đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng lóe sáng trong màn đêm, rồi một thân hình từ từ xuất hiện từ trong bóng tối, chầm chậm đến trước mặt Celine, ngẩng đôi mắt xanh màu ngọc nhìn cô bé
“Cô nghe ta gọi?”
“Phải.” Cô bé bình tĩnh gật đầu, rồi sau lại kinh ngạc lùi hai bước “Ngươi…ngươi nói?”
“Cô tưởng ta chỉ là một con mèo bình thường?” nó ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh thẫm khẽ sáng lên đầy cao ngạo “Nếu vậy thì bọn họ không cần nhốt ta ở đây đâu?”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
81 chương
165 chương
19 chương
70 chương
127 chương