Tái sinh
Chương 20
Tôi thở dài, ôm chiếc cặp xuống góc lớp, yên tĩnh nghe giảng. Bỗng một mảnh giấy không biết từ đâu bay đến, rơi xuống một cách chuẩn xác dưới ngòi bút của tôi. Nhíu mày, mở mảnh giấy ra, bên trong là nét chữ con gái mềm mại “”
Tôi ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh. Một cô gái cùng mái tóc màu xanh biển phảng phất nét dịu dàng của đại dương cùng đôi mắt màu đồng ấm áp. Dường như bắt gặp được ánh mắt tôi, cô gái đó ngẩng đầu, giơ hai ngón tay, mỉm cười chân thành.
Tôi nhẹ gật đầu, cười lại theo phép lịch sự. Có một người bạn ma cà rồng?? Cũng đâu phải là điều gì trắc trở.
Giờ nghỉ trưa
Tôi nhìn cái đồng hồ trong tay…11h tối…
Trời ơi!! Tôi muốn phát điên lên mất. Bây giờ mới là 11h, nhưng là 11h đêm. Uầzzzzz, giờ này đáng nhẽ tôi vẫn còn đang say giấc nồng chớ, tại sao lại phải nai lưng ra để học như thế này???
Tôi ôm đầu chán nản!! Trời ơi, cơ bản thì chẳng khác gì những lúc ở trường nữ sinh cả. Mặc dù IQ của tôi không cao, đã từng test thử…ờm, hình như là khoảng 250 chứ mấy…nhưng muốn dùng mấy bài ở đây để làm khó tôi á?? Không dễ đâu…
“Celine này, nếu không phiền, bạn có muốn xuống nhà ăn với mình không?” trước mặt tôi chìa đến một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, vừa hay chủ nhân của đôi bàn tay đó lại chính là cô gái cười với tôi trong giờ học. Bây giờ ngắm lại, thật ra cũng có nét dễ thương. Khuôn mặt hơi nhỏ gọn nhưng mái tóc lại dài và dầy như rong biển, thật khiến người ta dễ chịu giống như từng đợt sóng dịu êm của biển cả. Ánh mắt màu đồng, càng sâu càng vàng sẫm, cuối cùng vô ý bị hút vào.
“Cậu là…Alize?” tôi ngẩng đầu, nhíu mày
“Là Alize Beauharnais.”
Nhà Beauharnais…nghe có vẻ quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi thì phải…
“Đến nhà ăn với mình nhé?”
“Không đi.” Tôi vùi mặt vào hai cánh tay, bắt đầu quá trình tự kỉ suốt thời gian dài
“Cậu không đói à?” cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì “Ít ra cậu cũng phải ăn trưa chứ?”
“Tớ không đói.” Tôi lạnh lùng nói. Bởi vì vậy sau câu nói đó thì bụng tôi bắt đầu sôi lên dữ dội khiến tôi không tránh khỏi đỏ mặt vì bối rối.
“Thấy chưa?” Alize cười đầy thân thiện “Cơ thể cậu không nói dối đâu. Đi nào! Chúng ta đi đến nhà ăn nào!!”
Thế là tôi bị người ta lôi đi!
Con người khi bị ép đến mức đường cùng của xã hội thì sẽ trở nên khó chịu, cực đoan và gay gắt, sinh ra cảm giác bài trừ tất cả. Nếu dùng những từ ngữ đó để diễn tả tôi bây giờ, thật sự là quá hợp lí!!!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
7 chương
23 chương
91 chương
9 chương
28 chương
36 chương