Tái sinh

Chương 17

“Cô dâu của ta, sở thích của em cũng khác người thật.” Tiếng nói đó vừa dứt, lập tức sau đó tôi ngẩng đầu dậy, không kiềm được kích động mà thét lớn “AAAAAAhhhhh!!! Đồ biến thái!!!!!” Tôi lúc này ngượng chín mặt, vừa nhìn lại trên người mình chỉ còn có cái khăn bông, liền nhanh tay chộp lấy chiếc mền, quấn quanh người. Còn cái…cái tên biến thái ở bên kia, trong đôi mắt ánh tím lóe lên tia nhìn mê người, vẻ mặt vô cùng dâm đãng nhìn ngắm cái vật nhỏ nhắn trong tay anh ta. Bởi vì trong tay anh ta là cái quần lót hình dâu tây của tôi!!!!! >””” “Cô dâu của ta, em đang làm gì thế?” anh ta nhìn về phía tôi, trong tay không ngừng quay quay cái vật hình tam giác đó, nhíu mày nhìn tôi “Đương nhiên là tự bảo vệ rồi.” Tôi nắm chặt cái chăn, gào lên“Cái đồ biến thái nhà anh, đêm hôm anh mò vào phòng tôi làm gì? “Đêm hôm?” anh ta nhíu mày nhìn tôi, chính xác là nhìn chằm chằm vào ngực tôi “Cô dâu của ta, bây giờ là buổi sáng, và ta muốn đưa em đi học.” Tôi gào lên “Cái gì mà cô dâu, tôi không là gì của anh hết.” Nắm chặt chiếc mền, ta gằn giọng “Bây giờ anh đi ra, hay là để tôi gọi người lên.” “Cô dâu của ta, em có gọi người lên vẫn thế.” Anh ta mỉm cười từ từ tiến đến gần tôi, chiếc quần nhỏ đã được đưa về chỗ cũ…có điều, bây giờ đâu phải thời gian để lo cho chiếc quần dâu tây đó??? >”” Chết tiệt…!! Vốn chỉ định hù dọa anh ta thôi, không ngờ lại bị hù lại như thế này >”” “Chết đi đồ biến thái, đừng đến gần tôi.” Tôi chộp lấy mọi thứ trong tầm tay, không thương tiếc ném về phía anh ta. Đồ chết tiệt! Đồ chết tiệt!! Chết đi đồ chết tiệt!!! “Cô dâu của ta, đừng chống…” câu nói của anh ta bị đứt khoãng, trong thời gian đó, chiếc mũi của tôi đồng thời nghe được mùi máu. Phải, mùi máu không lẫn vào đâu được…mùi máu đặc trưng chỉ có anh ta mới có. Mùi máu in sâu vào tiềm thức của tôi…mùi máu có hương vị quyến rũ…mùi máu khống chế cả đầu óc của tôi… Không được!! Phải khống chế ngay bây giờ! Không thể để bản tính thèm khát đó khống chế lấy tôi!! Lúc này tôi mới nhìn thấy anh ta, một bên má bị một vật gì đó cứa vào, trên khuôn mặt điêu khắc như tượng tạc xuất hiện một vết trầy màu đỏ. Mùi máu lan tỏa ngày càng thưa dần, nhưng từng tế bào trong cơ thể tôi vẫn phản ứng, mặc dù trong lòng tôi ngàn lần kháng cự.