Tái sinh

Chương 15

Tái sinh Tôi vừa ngẩng đầu lên, định bụng sẽ mắng cho người đó một tiếng. Đầu vừa ngẩng lên, lời sỉ vả của người ta đã vang đến: “Cô bị mù à?” giọng nam vừa trầm lại vừa tỏ ý khinh miệt Tôi suýt chút nữa trợn tròn mắt lên, đứng dậy mà tát cho hắn một vố. Nhưng xét về khía cạnh khác, ở đây toàn là ma cà rồng, hơn nữa tên này lại có mặt ở Khu Trắng, chứng tỏ hắn là một dòng thuần. Tôi thì không dại gì mà gây chuyện với dòng thuần cả. Trên thực tế, đó chỉ mới là suy nghĩ của tôi. Còn sự thật thì… “Rõ khốn khiếp, anh đụng tôi trước còn không chịu xin lỗi, chưa gì cả là mắng người ta tới tấp như vậy sao?” “Xin lỗi cô?” mắt anh ta trợn lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi “Tôi không so đo với thường dân như cô.” “Thường dân hay quý tộc, phép lịch sự tối thiểu nhất cũng phải biết đỡ người khác dậy.” Tôi hậm hực đứng dậy, xoa xoa cục u trên trán mà máu nóng như dồn lên đến mặt. Liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ “Không ngờ ngay cả chút lịch sự cũng không có.” “Cô…” hắn trợn to đôi mắt đỏ ngầu vằn tia máu, bên trong những vòng xoáy chuyển động dữ dội. Đột nhiên hắn nhíu mày “Con….người??” “Alexis…ngài quên sách…” một cô hầu gái mang cuốn sách từ bên trong chạy ra, hơi ngẩng người trước cảnh tượng trước mắt. Cô gái đó nhìn tôi dò xét một hồi, mới hỏi “Cô có phải là học sinh mới đến phải không? Gì nhỉ….a, cô Celine Royalt.” “Vâng, là tôi.” “A, đúng rồi, ngài Alexis, sách của ngài.” Cô hầu gái đó cung kính đặt cuốn sách vào tay của tên khốn khiếp vừa nãy, xong quay sang tôi “Cô Celine, mời theo em.” “Vâng, cảm ơn.” Tôi nối bước sau cô hầu gái, hừ lạnh với anh ta một tiếng sau đó bước vào trong. Lúc này, dường như đã suy nghĩ thông suốt, tôi mới cảm thấy mình hành động thật lỗ mãng. Tôi dù sao cũng là học sinh mới, tại sao khi không lại đi gây chuyện với dòng thuần như hắn chứ?? Bên trong thật sự là còn hoành tráng hơn tôi tưởng rất nhiều. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới chân mình, ít ra cũng là loại gạch Granite đẹp đẽ, tuy đen tuyền nhưng trong suốt như một thấu kính có thể phản chiếu cả chiều sâu ở bên trong tòa nhà. Tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh. Trần nhà khá cao, là một kiểu xây dựng nổi tiếng của Pháp, khiến cả không gian thoáng chốc trở nên khoáng đãng, đồng thời cũng trống trải vô tận. Ở trước có vẻ như là phòng khách, bên trong đặt rất nhiều chiếc ghế sô-fa màu trắng tương phản với nền đất, tạo cho người khác cảm giác áp lực của kẻ uy quyền. Giữa sảnh là một cái cầu thang lớn, cung cách tạo hình mềm mại nhưng ổn định, tay vịn đều là vàng khối chế tác hình thù kì lạ nhưng lại vô cùng tinh xảo. Phía dưới trải một tấm thảm màu đỏ hoàn toàn được dệt tay bằng tơ lụa. Ngã ba cầu thang dịu dàng tựa vào bức tường vững chải ở phía sau. Trên bức tường đó, treo bức tranh của một người phụ nữ.