Đến lúc Từ Cửu Chiếu lui trở lại mới phát giác, khó hiểu tại sao cậu muốn lùi bước chứ? Tương Hãn chính là ỷ vào cậu là người hiền lành nên sẽ vô pháp kháng cự ánh mắt này của hắn nên mới dùng cách này, Từ Cửu Chiếu kiên trì nói rằng: “Tôi không có nói xạo để an ủi anh đâu.” Tương Hãn nháy mắt mấy cái, cuối cùng không dùng nhãn thần có lực sát thương cường đại nhìn cậu nữa, hắn cẩn thận ngồi thẳng người: “Cậu thật cảm thấy như vậy chứ? Không cảm thấy chán ghét sao, không nghĩ là tôi xen vào việc của người khác, xâm phạm việc riêng tư của cậu sao?” Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên: “Thế nào là xen vào việc của người khác?” Xâm phạm việc riêng tư là cái gì? Cậu nói: “Dù sao tôi cũng không cảm thấy chán ghét, hơn nữa đúng lúc tôi cũng thiếu một người để quản những chuyện vụn vặt này, anh như vậy còn giúp tôi chuyên tâm nghiên cứu học tập đó chứ.” Tuy cậu nói đùa, nhưng ý tứ trong lời nói trên cũng là ý nghĩ chân thật trong lòng cậu. Xử lý sự tình các loại, nhất là mấy chuyện vặt này, thực sự là lãng phí thời gian, lại cứ lặp đi lặp lại nhàm chán, khiến cho người ta cảm thấy phiền toái nhưng bắt buộc phải làm. Từ Cửu Chiếu là một người có khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ. Đã làm việc thì phải làm cho tốt, tuy rằng cậu không thích làm những chuyện này, thế nhưng cậu không làm thì cậu sẽ sống trong đống rác, nên cậu không thể không làm. Trước đây, Từ Cửu Chiếu cũng làm không ít loại việc khô khan này: chỉnh lý đồ đạc, tắm cho Xuyến Xuyến (chắc là tên con vật nuôi nào đó). Về sau được thăng cấp thành diêu sư nên cậu có đồ đệ và thủ hạ để sai sử, những chuyện này đều vứt cho người khác đi làm. Tuy rằng lười biếng cũng không tốt, thế nhưng cậu quả thực hy vọng ngay tức khắc liền xuất hiện một người đến quản lý tất cả mọi việc sinh hoạt cho cậu. Tương Hãn săn sóc rất chu đáo, cậu thấy nghi hoặc vì sao đối phương làm như vậy thôi, không có nghĩ đối phương có ý đồ xấu, ngược lại chuyện này là quả thực rất hợp tâm ý của cậu. Bất quá đối phương là người quản lí Bác Cổ Hiên, cả ngày bề bộn nhiều việc. Xét về thân phận và quan hệ của hai người, Từ Cửu Chiếu cũng không có biện pháp khiến cho đối phương hạ mình đến quản lý cuộc sống của cậu được. Chờ sau này có tiền, cậu mời một người phụ tá chuyên giúp việc sinh hoạt là được rồi, Từ Cửu Chiếu nghĩ như vậy. Tương Hãn nghe Từ Cửu Chiếu nói đùa, liền cười theo cậu, tâm tình đang đi vào ngõ cụt của hắn cũng trở lại bình thường. Vừa rồi hắn có phần nghĩ hơi quá, Từ Cửu Chiếu chắc không phải là ý đó, là do hắn thần hồn nát thần tính thôi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tương Hãn liền giải thích với Từ Cửu Chiếu: “Tuổi của cậu so với tôi nhỏ hơn, cậu lại là đệ tử bế môn của Trâu lão, ông nội tôi cùng Trâu lão lại là bạn tri kỉ, về tình về lý tôi dĩ nhiên phải chiếu cố cậu. Huống chi tính tình của cậu cũng rất hợp khẩu vị của tôi, cho nên … chúng ta làm bạn vong niên nhé?”(bạn thân không kể tuổi tác) Chỉ cần Tương Hãn nói rõ lí do là Từ Cửu Chiếu có thể yên tâm. Từ Cửu Chiếu không hiểu rõ lắm tác phong xử sự của người hiện đại, cũng chỉ có thể cho rằng Tương Hãn là một người trượng nghĩa. Vào thời của cậu, loại tình huống này cũng không phải là không có, giống như kiểu mới quen đã thân, ý hợp tâm đầu gì gì đó. Thậm chí còn khoa trương tặng bạc, tặng nhà cửa, tặng thê thiếp… Nghĩ như vậy, Tương Hãn cũng không tính là khác người đi. Từ Cửu Chiếu suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng an định lại, cậu cười một tiếng: “Được chứ, vậy chúng ta liền làm bạn bè ngang hàng.” Vốn là hai người không ngang vai vế, cậu là đệ tử của Trâu Hành Tân, Tương Hãn là cháu của Tương Vệ Quốc, nên không cùng thế hệ. Nhưng trước đó hai người ai cũng không phân chia bối phận này ra. Bây giờ nói là cùng vai phải lứa luận giao, ý tứ căn bản chính là bình đẳng luận giao, Từ Cửu Chiếu bỏ xuống thân phận người nghèo xuất thân từ viện mồ côi, Tương Hãn cũng bỏ đi thân phận cao sang, có sự nghiệp thành công. Tuy rằng hai người không để ý đến thân phận, thế nhưng sau khi thẳng thắn nói ra thì nói chuyện với nhau cảm thấy thoải mái hơn. Tóm lại, hai người trò chuyện với nhau thật vui, đồng thời ăn một bữa thật ngon, sau đó thật cao hứng trở về. Hai người đi ăn cơm sớm, cũng không uống rượu nên ăn rất nhanh, khi về nhà chỉ mới 7 giờ. Trong lầu chỉ có Tương Vệ Quốc và Trâu Hành Tân đang ngồi ở trong phòng khách xem tin thời sự, người giúp việc đang thu dọn bàn ăn, Lưu Tân Hoa thì không thấy bóng dáng đâu cả. Từ Cửu Chiếu kỳ quái hỏi: “Thưa thầy, Lưu sư huynh tối nay không có tới ạ?” Mấy ngày nay Lưu Tân Hoa tuy rằng ở khách sạn, nhưng mỗi ngày đều tới đây làm bạn với Trâu Hành Tân, sau khi cùng nhau dùng xong cơm tối, liền phụng bồi ông xem tin tức rồi mới trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Trâu Hành Tân nhìn bộ dáng mới của cậu, nói: “Nhị sư huynh của con nó trở về Bắc Kinh rồi, chuyện công tác nó không phân thân ra được. Bên này triển lãm liên kết cũng đã kết thúc, không cần để nó tới phụng bồi ta làm lỡ công việc. Quần áo mới rất hợp với con, kiểu tóc cũng gọn gàng. Không tệ!” “Nhị sư huynh… ” Tương Hãn nuốt xuống tiếu ý đang dâng lên. Trâu Hành Tân dĩ nhiên hiểu hắn vì sao lại vui vẻ, liếc mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc nói rằng: “Tân Hoa là lão nhị trong các sư huynh đệ, không phải là nhị sư huynh.” Mặc dù đại đồ đệ đã mất, Trâu Hành Tân cũng không vì vậy mà cải biến thứ bậc. Ông biết bởi vì 《 Tây Du Ký 》, nên khi vừa nhắc tới nhị sư huynh mọi người liền nghĩ đến Trư Bát Giới tham ăn háo sắc kia nên thấy buồn cười. Coi như là như vậy, nhưng nhị sư huynh chính là nhị sư huynh, cũng không có thể vì vậy mà trống đi một nhị sư huynh, trở thành Tam sư huynh được. Vẫn là tiểu đệ tử của mình tốt hơn, vẻ mặt bình tĩnh, không lọt thanh sắc. Trâu Hành Tân âm thầm kiêu ngạo, lại căn bản không biết rằng Từ Cửu Chiếu không rõ buồn cười ở chỗ nào. “A.” Từ Cửu Chiếu tỏ ý đã hiểu, cậu giơ cái túi trong tay lên ý bảo: Con muốn đi lên cất đồ đạc a. Trâu Hành Tân ừ một tiếng: “Đi đi, cất xong rồi đi xuống đây, thầy có lời muốn nói với con.” Tương Hãn muốn giúp cậu cầm lên, Từ Cửu Chiếu từ chối, đã để cho người ta xách giùm nửa ngày, buổi tối còn để cho người ta đưa trở về, đây cũng quá phiền người khác rồi. Tương Hãn đành phải thôi, ngồi ở một bên xem tin tức. Chờ Từ Cửu Chiếu xuống, Tương Hãn ngoắc ngoắc: “Cửu Chiếu, ngồi bên này nè, chỗ này mát mẻ hơn.” Người già thường yếu người, chịu không được máy lạnh lâu, cho nên khi Tương Vệ Quốc ở phòng khách, ông không mở máy điều hòa, chỉ mở quạt máy thôi. Nhưng ở đây có cây xanh tạo bóng mát, nên buổi tối không quá nóng. Từ Cửu Chiếu ngồi xuống bên cạnh Tương Hãn, Trâu Hành Tân nói rằng: “Ngày hôm nay có người liên hệ với thầy nói muốn phỏng vấn con, thầy từ chối rồi. Con cũng không nên mất hứng, thầy làm như vậy là suy nghĩ cho con thôi.” Nói xong, Trâu Hành Tân chờ phản ứng của cậu. Từ Cửu Chiếu sửng sốt: “Báo nào muốn phỏng vấn ạ?” Tương Vệ Quốc đoán: “Chắc là phóng viên của tạp chí 《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》đi?” Trâu Hành Tân gật đầu: “Không sai, chính là tạp chí đó. Toàn bộ quá trình triển lãm liên kết đều do tạp chí này đưa tin, cho phỏng vấn người đạt giải thưởng dĩ nhiên là phóng viên của tạp chí này. Đương nhiên còn có một ít tạp chí khác, ta đều từ chối hết.” Từ Cửu Chiếu một chút cũng không có chấn động, không có vui vẻ, cũng không tức giận. Cậu chỉ đơn thuần tỏ vẻ “con đã biết chuyện này”, nhàn nhạt “Dạ” một tiếng, cũng không nói thêm gì khác. Điều này làm cho Trâu Hành Tân không thể bình tĩnh được nữa, đứa bé này tố chất tâm lý thật tốt quá, lại cực kì chín chắn. Từ Cửu Chiếu không hiểu được sức mạnh của phương tiện truyền thông hiện đại, thậm chí còn không biết truyền thông là cái gì. Tiếng tăm được nâng cao, cũng sẽ chỉ làm cho “nhân tuần thủ cựu” (người không có sáng tạo, không có phát triển gì), chỉ có kẻ bảo thủ mới cảm thấy danh tiếng được truyền miệng là phi thường. Tương Hãn không giữ được bình tĩnh như Từ Cửu Chiếu – người được đưa vào phạm vi bảo vệ của hắn, hắn trầm giọng nói: “Không được phỏng vấn đưa tin, việc này đối với thanh danh của người mới vào nghề có trở ngại gì không ạ?” Trâu Hành Tân thấy rốt cục cũng có người nhận ra ý của ông, nói rằng: “Không có, không phỏng vấn không có nghĩa là không được đưa tin. Dù sao tin tức tác phẩm đạt giải vàng được một phú thương ra giá cao mua đi vẫn có giá trị. Triển lãm liên kết sẽ không bỏ qua cơ hội tuyên truyền này. Nhưng mà khi đưa tin chỉ sẽ xuất hiện tên Cửu Chiếu và tác phẩm thôi, không có thông tin cũng như hình ảnh của tiểu Từ. Dù sao nó bây giờ còn chưa có nhiều thành tựu, căn cơ bất ổn, tác phẩm cũng ít, trình độ cũng vừa tầm.” Lời này là giải thích cho Từ Cửu Chiếu, Trâu Hành Tân coi như là dụng tâm lương khổ, dù sao Từ Cửu Chiếu xuất phát so với người cùng nghề cũng quá thành công rồi, trên thế giới này người ghen tị không phải số ít, nhưng không đáng để lo. Cái Trâu Hành Tân lo là Từ Cửu Chiếu bị “phủng sát” (quá nhiều lời khen ngợi sẽ dẫn đến sự tự mãn, trì trệ, thậm chí tụt về phía sau và thất bại), chỉ có danh tiếng phù phiếm, không có thực lực và tác phẩm chống đỡ, một mai gặp phải đả kích, té xuống còn muốn đứng lên lại, so với trước đây còn trắc trở hơn gấp trăm lần. Tương Vệ Quốc cũng ủng hộ cách làm của bạn mình, cũng hiểu được tâm tư của ông. Ông nghiêm túc phân tích thiệt hơn cho hai tiểu bối, Tương Hãn lúc này mới có thể tâm bình khí hòa. Từ Cửu Chiếu cảm kích Trâu Hành Tân vì cậu nhọc lòng như thế, cậu chân thành nói rằng: “Thầy, để cho người phí tâm rồi.” Trâu Hành Tân trong lòng nóng lên, nhịn không được lộ ra nụ cười. Ông là vì tiểu đồ đệ suy nghĩ, chỉ sợ không được người hiểu cho, còn bị oán giận. Trâu Hành Tân chậm thanh nói rằng: “Con cũng không cần lo lắng, chờ sang năm con thành niên, hai thầy trò ta cùng nhau tham gia triển lãm liên kết, lúc đó chính thức cho con tạo dựng danh tiếng.” Tương Vệ Quốc kinh ngạc trừng mắt: “Ngươi muốn xuất sơn sao?” Bởi vì sức khỏe Trâu Hành Tân không tốt, nhiều năm qua không hề động tay, thậm chí mọi người đều nói, rất có thể ông sẽ không sáng tạo thêm tác phẩm nào mới nữa. Hiện tại vì bảo vệ đệ tử bế môn, Trâu Hành Tân dự định sẽ cho ra tân tác phẩm, có thể thấy được ông rất yêu mến Từ Cửu Chiếu. Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu cảm động sâu sắc: “Thưa thầy, đệ tử có tài đức gì chứ? Người không cần vất vả như vậy.” Trâu Hành Tân vừa cười vừa nói: “Con nếu nhận ta làm thầy, đương nhiên thầy sẽ phụ trách tới cùng, cũng không phụ lòng Cao lão đệ nhịn đau bỏ thứ yêu thích nhường lại cho thầy. Hơn nữa lấy thiên phú của con, sớm muộn cũng sẽ thành danh, thầy chỉ là rút ngắn quá trình làm cho nó tới sớm hơn mà thôi.” “Thầy… ” Từ Cửu Chiếu mũi chua xót, Trâu Hành Tân ơn nặng như núi, làm cho cậu sinh ra một loại cảm xúc tôn kính ông như cha mẹ vậy. Như vậy mới là lương sư, mới là người thầy đáng giá để cậu kính yêu, một lòng nghe theo người. Vị “ân” sư trước kia không bằng một phần mười Trâu Hành Tân. Từ Cửu Chiếu cảm động và tôn kính ông, Trâu Hành Tân đều nhìn ở trong mắt, trong lòng vui mừng. Trong lúc đó tình cảm hai thầy trò liền tiến thêm một bước sâu hơn. Trâu Hành Tân nói rằng: “Nếu như vậy, chúng ta chuẩn bị trở về trấn Phong Diêu, chuẩn bị tác phẩm tham gia triển lãm năm sau, con cũng không nên buông lỏng, lần này thầy sẽ nghiêm nghị dạy dỗ con.” Lời hứa Trâu Hành Tân đáng giá nghìn vàng, nếu đã đáp ứng Từ Cửu Chiếu trong lúc cậu còn hợp đồng sẽ dạy học ở Trịnh Châu, thì nhất định sẽ tuân thủ ước định. Hơn nữa ông cũng đáp ứng dạy tiểu diêu sư Phùng Trung Bảo rồi. Từ Cửu Chiếu rùng mình, nghiêm nghị gật đầu: “Cẩn tuân theo chỉ thị của thầy.” Cậu có thói quen trau chuốt câu chữ, lâu dần thành nét riêng của mình, ba người nghe mãi cũng quen. Tương Hãn vì Từ Cửu Chiếu gặp được lương sư mà vui vẻ thay cậu, lại vì cậu sắp rời đi mà cảm thấy không vui. Cất giấu nỗi buồn trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Từ Cửu Chiếu không tha. Mắt thấy hai người quyết định ngày rời đi, lúc này Tương Vệ Quốc mở miệng nói rằng: “Đừng vội. Ngày mai có một người trong giới sưu tầm mở hội giao lưu, thập phần khó có được, không bằng các ngươi đi với ta khai mở nhãn giới. Nhất định đến lúc đó có không ít tác phẩm nghệ thuật trân phẩm được bày ra, nhìn nhiều cũng tốt cho tiểu Từ, giúp nó tích góp thêm tư liệu nghệ thuật a.” Trâu Hành Tân hơi bất ngờ nhìn ông, sau lại nhìn Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng được.” Tương Hãn liền vui vẻ, trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho gia gia của mình, hô “ông làm tốt lắm!”