Tái Sinh Chi Từ

Chương 126

Gọi điện thoại cho Hồ giáo sư, ông nói hơn một giờ trước đã cùng Từ Cửu Chiếu tách ra, cuối cùng thấy Tề Yên và cậu cùng một chỗ. Sau đó Tương Hãn hỏi số điện thoại của Tề Yên, gọi điện thoại cũng tắt máy. Tương Hãn càng không dám nghĩ Từ Cửu Chiếu bây giờ ra sao, có phải đã rơi vào trong tay Trịnh Khải Long rồi không, có bị ăn khổ và thương tổn gì không. “Tớ muốn đi tìm em ấy!” Tương Hãn nghiến răng, vừa nói liền xông ra ngoài. Lưu Duệ kéo hắn lại, gầm nhẹ: “Cậu muốn đi đâu tìm hả?! Cậu biết em ấy ở nơi nào không? Điện thoại di động lại bị tắt, cho dù dùng hệ thống định vị cũng không có cách nào tìm được.” Tương Hãn bị hắn túm lảo đảo một cái: “….. Cậu buông ra, tớ có thể tìm được em ấy.” Lưu Duệ hồ nghi nhìn Tương Hãn. Tương Hãn lấy điện thoại di động mở ra một phần mềm, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trên cổ con mèo nhà tớ có một hệ thống định vị, khi bị hoả hoạn đã bị cháy hỏng, sau này lại đặt làm một cái khác. Cái cũ kia tớ không có quăng đi, chỉ lấy con chip ra. Tớ nhất thời vui đùa… liền đem nó bỏ vào điện thoại của em ấy….” Lưu Duệ nhất thời không nói gì, Ni Mã im lặng nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: “Biến thái!!” Tương Hãn giải thích: “Tớ chỉ là lúc chơi trốn tìm với em ấy làm chút kĩ xảo thôi, thế nào lại biến thái chứ?!” Ngày đó hai người dùng thắng bại quyết định tư thế cơ thể gì gì đó, nhưng hắn vẫn không nên nói ra chuyện này đi nhỉ. Lưu Duệ cười lạnh một tiếng: “Cậu đừng nói là sau này bởi vì quên mất nên không có tháo ra đi?!!” Tương Hãn nhất thời nói không ra lời. Quả thực sau này hắn không có hủy đi, bởi vì nhìn điểm nhỏ đại biểu Từ Cửu Chiếu ở trên bản đồ mini nhích tới nhích lui, làm cho hắn cảm thấy “Thật là đáng yêu, thật manh, giống như người đang ở trong lòng bàn tay hắn vậy”, sau đó nội tâm sẽ sản sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, cho nên loại này bị người nói là biến thái cũng không sai. Hắn quả quyết cầm điện thoại nhấc chân đi: “Cậu báo cảnh sát đi! Nói đã biết manh mối của đào phạm Trịnh Khải Long!” Hắn không biết Tề Yên làm sao dính đến Trịnh Khải Long, nhưng mà Trịnh Khải Long vượt ngục, Từ Cửu Chiếu mất tích, hai chuyện này tuyệt đối có liên quan. Lưu Duệ một mặt lấy điện thoại di động ra, một mặt quát: “Vậy cậu cũng không cần tự mình đi a!” Tương Hãn nói: “Tớ không chờ được!” Ni mã đuổi kịp hắn: “Để tớ đi cùng cho, còn cậu gọi điện thoại đi!” Từ Cửu Chiếu cảm giác mông lung có người ở trước mặt chuyển động, nhưng mà tay chân cậu như nhũn ra, ý thức choáng váng, cũng không có cách nào thanh tỉnh được. Cậu không biết đã hôn mê bao lâu, cũng không biết lúc nào tỉnh lại. Cậu mở mắt, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, gây ra một trận choáng váng khiến cậu buồn nôn. Nhắm mắt lại chờ đợt quay cuồng này qua đi, lúc này Từ Cửu Chiếu mới phát hiện cậu đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ. Cậu nhớ lại, chỉ nhớ rõ bản thân kiên trì cự tuyệt Tề Yên lái xe đưa về, xoay người dự định ngồi ở trong xe chờ rồi gọi điện thoại kêu người khác tới lái thay, lại không nghĩ rằng phía sau Tề Yên kêu cậu một tiếng. Lúc cậu quay đầu lại, không biết Tề Yên lấy cái gì phun vào cậu. Từ Cửu Chiếu mím môi thật chặt, thận trọng bò dậy, cậu dùng tay vịn “bức tường ” bên cạnh. Xúc cảm lạnh lẽo, ánh sáng lại hơi yếu, cậu phát hiện căn bản đây không phải là tường, mà là vỏ container. Đây là nơi nào? “Tách” một tiếng, một ngọn đèn xuất hiện. Bị tia sáng này kích thích, ánh mắt của Từ Cửu Chiếu đau nhói, cậu giơ tay lên ngăn trở ánh sáng trước mắt, chợt nghe thấy một thanh âm mang theo âm hàn: “Từ tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.” Con ngươi Từ Cửu Chiếu co rút lại, cậu thả tay xuống, thanh âm căng thẳng: “Tại sao là ông?! Trịnh Khải Long?” Trịnh Khải Long mặc một cái áo khoác mỏng, tay đút vào túi, bên trong mặc áo sơmi màu sáng, trên cổ có khăn choàng hoa lệ. Ngoại trừ có một chút gầy gò ra, thì toàn thân hắn vẫn khí phái giống như cũ. Trịnh Khải Long vểnh khóe môi, thanh âm trơn mềm như là độc xà khiến người ta sợ run: “Muốn cùng cậu đơn độc ở chung một chút thật không dễ dàng. Gặp Từ tiên sinh thực sự quá khó khăn, hơn nữa bên người còn có một con chó điên gây trở ngại.” Tương Hãn bị người nói thành như vậy, nhất thời Từ Cửu Chiếu khó chịu cau mày. Thấy gương mặt cậu bài xích chán ghét, Trịnh Khải Long nhướng mày, hắn thong thả ung dung nói: “Cậu không cần phải … chống cự tôi như thế, nếu như cậu biết để gặp được cậu tôi phải nhẫn nại bao lâu, bỏ ra bao nhiêu, cậu sẽ hiểu tôi không cố ý làm hại cậu đâu.” Hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Chí ít tạm thời thì sẽ không, nếu như cậu chịu phối hợp với tôi.” Từ Cửu Chiếu từ từ lui về phía sau, dựa thật sát vào container, trước mắt là nguồn sáng mãnh liệt, khiến cậu không cách nào thấy rõ phía sau Trịnh Khải Long có cửa hay không, cũng không có cách nào xác định được đường trốn chạy. “Tôi vẫn không hiểu vì sao ông lại muốn bắt cóc tôi?” Từ Cửu Chiếu hỏi. Trịnh Khải Long kinh ngạc nói: “Sao có thể nói là bắt cóc chứ? Tôi có trói cậu sao?” Đùa bỡn như thế tựa hồ khiến hắn cảm thấy thú vị, hắn lộ ra nụ cười khiến người ta không thoải mái: “Nếu như không phải là có Tương Hãn từ bên trong làm khó dễ, chúng ta đã sớm gặp nhau. Nếu không phải lần kia bị người khác quấy rầy, nói không chừng lúc này tôi đã đạt thành mong muốn, mà cậu cũng công thành danh toại…” Ánh mắt hắn nhìn vào khoảng không không tồn tại, tựa hồ là đang sa vào ảo tưởng tốt đẹp . Sau đó khóe miệng hắn hơi buông xuống, âm trầm nói: “Nhưng bây giờ, quỹ đạo càng ngày càng bị lệch, tôi đành phải tự tay đem cậu trở về đúng vị trí.” Từ Cửu Chiếu bị hắn làm mơ hồ: “Tôi không hiểu.” Trịnh Khải Long đi tới gần cậu, nhìn Từ Cửu Chiếu giống như là đang thưởng thức đồ vật vậy. “Từ tiên sinh ở phương diện khảo cổ có năng lực xuất chúng. Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận, cậu làm đồ sứ cũng rất tài giỏi. Nhưng mà… cậu làm sao có thể quên ước muốn ban đầu của cậu chứ?” Trịnh Khải Long trách cứ nói. Từ Cửu Chiếu nháy nháy mắt, rốt cuộc cậu có ước nguyện gì không nhớ rõ sao? Làm cho Trịnh Khải Long đuổi theo không tha nhiều năm như vậy?! “Tôi nghe nói đại não của cậu bị thương, có thể không nhớ rõ một số việc. Tôi đã cho rằng sẽ không ảnh hưởng toàn cục, không nghĩ tới ngay cả tâm nguyện của mình mà cậu cũng có thể quên.” Trịnh Khải Long tiếc nuối nói, “Lẽ nào trên thế giới này cũng chỉ có một mình tôi nhớ kỹ đã từng có một thiếu niên có nguyện vọng là muốn làm người đầu tiên phát hiện Sài Diêu, sau đó được lịch sử khắc ghi sao?” Đầu Từ Cửu Chiếu lập tức ầm ầm, trái tim điên cuồng nhảy lên. Đây không phải là lời cậu nói. Không, có lẽ đây đúng là Từ Cửu Chiếu đã nói, nhưng mà cũng là “người trước kia”! Thanh âm Từ Cửu Chiếu khô khốc nói: “Trước đây chúng ta đã gặp qua sao?!” Trịnh Khải Long đứng ở trước mặt cậu, hai con mắt không chút tình cảm nào nhìn cậu: “Không, chúng ta trước kia chưa từng thấy qua. Những lời này, là lúc Dương Cửu Dương đem mảnh sứ kia bán cho tôi đã kể lại, tuy rằng hắn cười nhạo cậu và tôi cũng có chí nguyện to lớn như cậu nên có chút không vui thôi.” Hắn từ trong túi xuất ra một hộp vuông bằng nhung tơ màu lam, hắn mở ra, đem hộp đưa tới trước mặt đối phương. “Cậu sẽ không ngay cả cái này cũng không nhớ rõ đi?” Từ Cửu Chiếu rũ mắt xuống nhìn vào cái hộp, là một mảnh sứ! Trên quốc lộ, một chiếc xe đang bay như tên bắn. “Cậu có thể chậm một chút không hả?!!” Ni Mã kêu to, “Cậu không biết chúng ta hiện tại thuộc về say rượu lái xe sao? Một khi bị bắt được là bị xử phạt đó!” “Hiện tại thuộc về tình huống khẩn cấp, cảnh sát sẽ tha thứ cho tớ!” Hai mắt Tương Hãn chăm chú nhìn chằm chằm phía trước. Ni Mã nắm thật chặt tay vịn: “Vậy cậu cũng phải chậm một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đây không phải là làm lỡ thời gian sao? Đụng vào người cũng không tốt a!” Tương Hãn hít sâu một hơi nói: “Cậu yên tâm, vào giờ này không có người đâu. Hơn nữa tớ đã xem rồi. Cậu nhìn điện thoại di động thử đi! Bọn họ không có di chuyển qua nơi khác phải không?!” “Không có, còn đang ở kho hàng bến tàu.” Ni Mã cúi đầu nhìn điện thoại di động, nói rất khẳng định, “Cậu nói xem, Trịnh Khải Long đi bến tàu làm gì?” “Hắn nhất định là muốn xuất ngoại chạy trốn! Mỗi buổi tối đều có tàu hàng rời cảng, chỉ cần hắn trốn trong container, lên tàu thuỷ ra vùng biển quốc tế là chạy thoát!” Tương Hãn cắn răng nghiến lợi nói, “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương [1], không nghĩ tới hắn gần chết đến nơi lại vẫn có thể phản kích, không hổ là mafia!” [1] Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. Trong lòng lại lo âu Từ Cửu Chiếu, khiến đại não Tương Hãn có điểm hỗn loạn, hắn lại mở điện thoại ra, đột nhiên nói: “Cậu mở danh bạ, có một cái tên có đánh dấu sao. Cậu gọi điện nói cho hắn biết vị trí của Trịnh Khải Long để hắn mau chóng chạy tới!” Ni Mã bấm cú điện thoại kia, đem nội dung Tương Hãn nói lại, bên kia không có người nói chuyện, sau đó liền cúp điện thoại. “Người kia là ai a?” Ni Mã nghi ngờ nói, “Không phải đã báo cảnh sát rồi sao?” “Cảnh sát quá chậm, hơn nữa chờ bọn họ điều động vũ cảnh sẽ tốn thời gian, nói không chừng sẽ trễ.” Trong đầu Tương Hãn có hàng loạt lo nghĩ, hắn mấy lần phá hư chuyện của Trịnh Khải Long, thậm chí đem đối phương đưa vào tù. Lúc này Trịnh Khải Long lại bắt cóc Từ Cửu Chiếu, rốt cuộc muốn làm gì chứ? Kho hàng bến tàu “Đây là mảnh sứ trước đây Dương Cửu Dương bán cho ông.” Từ Cửu Chiếu khẳng định, tuy rằng cậu chưa từng thấy qua, thế nhưng cậu khẳng định chính là cái này. “Không sai, chính là nó.” Trịnh Khải Long tươi cười tán thưởng, hắn dùng ngón tay trân trọng đem mảnh sứ lấy ra, lật nó lên, nói: “Đây chính là mảnh sứ Dương Cửu Dương từ trong tay cậu cướp đi, rồi đẩy cậu xuống hố phía dưới, làm hại não bộ cậu bị thương.” Từ Cửu Chiếu che đậy hoài nghi nhìn hắn, hắn rõ ràng cũng biết chuyện Phong Diêu bị khai quật, sao còn có thể quý trọng mảnh sứ như vậy? Cái này không bình thường. Trịnh Khải Long đem mảnh sứ đưa cho cậu nói: “Tôi muốn tìm chỗ đã khai quật được mảnh sứ này, tôi nghĩ cậu cũng biết chỗ đó ở đâu đi?” Từ Cửu Chiếu đem mảnh sứ nhận trong tay, xúc cảm ôn nhuận lại hơi lạnh, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, bình tĩnh nhìn mảnh sứ trong tay. Chất men của nó thanh nộn tiên thúy, như tắm qua trời mưa quang. Nó ở dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống, tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Nếu như nó còn là một đồ sứ hoàn chỉnh, như vậy nhất định không phụ tiếng tăm vang lừng “Sáng như gương, mỏng như giấy, tiếng như khánh”. “Sài Diêu?” Từ Cửu Chiếu không thể tin được ánh mắt của mình. Tuy rằng giống hệt sứ Phong Diêu, bất quá vẫn có khác biệt rất nhỏ, hơn nữa cậu có thể khẳng định như vậy, vì mảnh sứ cậu cầm trong tay không có truyền đến bất kì tình cảm ấm áp nào. Đây mới thực là mảnh sứ Sài Diêu! “Đúng vậy, chính là Sài Diêu.” Ánh mắt Trịnh Khải Long nhu tình như nước, nhìn mảnh sứ trong tay Từ Cửu Chiếu như nhìn người yêu của mình. Hắn đem đường nhìn chuyển qua trên mặt Từ Cửu Chiếu, ôn nhu thâm tình trở nên lạnh lẽo, rõ ràng đang cười, lại kinh khủng giống như ác quỷ ăn thịt người. “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu ở nơi nào phát hiện ra nó không?” Trong nháy mắt Từ Cửu Chiếu hoàn toàn nói không ra lời. Cậu thật không ngờ, hoàn toàn thật không ngờ! Cậu bắt đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên té trên mặt đất, cậu bắt đầu hồi tưởng lại bút ký và sách vở được cẩn thận giữ gìn ở trong rương, cậu nhớ tới Dương Cửu Dương nói người thiếu niên kia rất cố chấp và hồn nhiên. Nội tâm Từ Cửu Chiếu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từng đợt xấu hổ dâng lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Cũng bởi vì phát hiện ra di chỉ Phong Diêu, cậu liền độc đoán nhận định phát hiện của đối phương là sai lầm. Liền bỏ qua tư liệu và sách vở uyên bác của Thường Cửu lưu lại, liền bỏ quên nỗ lực của người thiếu niên kia. Đương nhiên cho rằng câu “Mình tìm được rồi” của đối phương là chỉ di chỉ Phong Diêu bên trong Văn Vận, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới một khả năng khác. Cậu đã suy nghĩ như vậy! “Cậu” chăm chỉ, nghiêm túc, nỗ lực, có thiên phú, sao lại không thể phát hiện di chỉ Sài Diêu chân chính chứ?! “Ha ha ha…” Từ Cửu Chiếu bật cười, cười vì mình tự đại và tự phụ. Cậu che đôi môi run rẩy, vì thiếu niên bất hạnh không thể thực hiện nguyện vọng liền vô tội chết đi mà thương tiếc. Nếu như cậu ấy còn sống, nhất định đã sớm trở thành học giả phát hiện Sài Diêu mà công thành danh toại phải không?! Nhưng mà, người thiếu niên kia đã sớm chết rồi. Chết cô độc, vô thanh vô tức ở nơi hẻo lánh không có ai. Còn cô hồn dã quỷ như cậu thay cậu ấy sống tiếp lại tràn ngập chấp nhất với việc nung gốm. “Cậu không nhớ sao.” Trịnh Khải Long theo dõi vẻ mặt biến hóa không ngừng của cậu, “Cậu lần lượt phát hiện Sài Diêu, Phong Diêu. Hai cái này đều liên hệ chặt chẽ diêu chỉ, đủ để chứng minh cậu thực sự thích hợp làm một nhà khảo cổ học. Bất quá bây giờ cậu đã làm một đào nghệ gia nổi tiếng, có thể sánh ngang với Picasso. Tôi mặc kệ cậu muốn tiếp tục làm đào nghệ gia hay làm cái gì, nhưng mà, Sài Diêu không thể bị chôn ở dưới đất không thấy ánh mặt trời được!!” Trịnh Khải Long cầm mảnh sứ bỏ vào trong hộp, hắn giương mắt nhìn Từ Cửu Chiếu: “Còn bây giờ! Nói cho tôi biết đi, di chỉ ở nơi nào?” Từ Cửu Chiếu nhìn thần sắc điên cuồng bướng bỉnh của hắn, nội tâm nhịn không được cười khổ. Thế nhưng, cậu thật không biết a…..