“DUY”
-Con đã bỏ đám cưới hả Duy- bác ấy hỏi tôi một cách từ tốn
-Dạ, con đã bỏ đám cưới- tôi trả lời thẳng
-Con điên àh,…con phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm chứ- Bác ấy quác lên
-Con sẽ chịu trách nhiệm nhưng đó là ngày trước bây giờ con ko thể mất thêm bất cứ thứ gì nữa- tôi trả lời
-Ko…bác ko để con ở cạnh Thiên đâu- bác ấy trả lời
-Con biết nhưng con sẽ làm cho bác chấp nhận con – tôi trả lời với tất cả lòng quyết tâm
-Bác ko hiểu , bác rất bất ngờ khi thấy thiệp đám cưới của con và Hà- Mẹ Thiên hỏi
-Dạ, vì hai bên gia đình cần hợp tác…đám cưới để làm chỉ làm ổn khoản tiền mà hai gia đình đang cần trong việc kinh doanh, với lại Hà cũng muốn và lúc đó con cũng chả có suy nghĩ gì nhiều-Tôi trả lời thành thật…ko giấu bất cứ thứ gì
- Nhưng dù sao thì con cũng đã có vợ nên…- Mẹ thiên nói những lời nói mà tôi thật sự ko muốn nghe
-Giấy kết hôn chưa kí, đêm tân chưa có…con hoàn toàn chưa có vợ- Tôi trả lời, tôi ko thể để mất Thiên nữa
-Con …nhưng mà Thiên đã có bạn trai rồi –Bác ấy lại nói lại cố tình làm giảm quyết tâm của tôi
-Con sẽ giành lại Thiên từ tay cậu ấy…-vâng tôi sẽ làm vậy
-Tụi trẻ bây giờ…mấy đứa muốn làm gì thì làm bác mệt lắm rồi, hôm nay hãy ở đây trời mưa con lớm lắm, để bác làm lấy cái mềm cho con ngủ đi sáng mai rồi tính- bác ấy nói bác trai chắc hạnh phúc lắm vì có đc người nhưng vậy
Tôi nói rồi nhìn ra cửa, vẫn nhưng mấy năm trước tôi ở đây để bảo vệ họ
………
“-alo, Vũ hả (giọng của Duyên, lo lắng u buồn”
-Ừ sao thế!!!!
-Bik Thiên đang ở đâu ko? (lo lắng)
-Ở nhà cô ấy (điềm tĩnh trả lời)
-Thiệt ko? (Duyên lại hỏi, đa nghi)
-Thiệt, lát nữa Vũ vào nhà Thiên nè (nhox vẫn điềm nhiên trả lời)
-Vậy lát ghé nhà rước Duyên đi với
-…. ( nhox bik là Duy đang ở Thiên…nên)
-nè có nghe ko?
-Ko thik
-Tại sao?
-…..
-Nè
-Duyên muốn đi thì tự đi, Vũ ko rảnh
-Tít..tít”
Nhox thớ dài rồi quay về phía ông quản gia…
-chúng ta đi thui lẹ lên kẻo mẹ tôi dậy giờ
………
-Anh đi ra khỏi nhà Thiên dùm- Giọng của hắn tôi nghe lờ mờ vậy
Cố nhấc cái người nặng trĩu lên tôi bước ra khỏi phòng
-Sao thế?- tôi ngã xuống hắn và Duy liền chạy lại một phản xạ tự nhiên
Nhưng hắn nhanh tay hơn và đẩy Duy ra khỏi hình như vậy…
-Chị vào trong nghĩ đi, người nóng thế này- hắn nói trong khi Duy chỉ đứng lên và nhìn trong im lặng
-Tôi về nha Thiên…- Duy nói- Giao cô ấy cho cậu
-Ừ…tối qua cám ơn Duy nhiều- tôi trả lời Duy
-….-im lặng hắn ko nói gì cả
Có bóng Duyên từ ngoài nhà vào, dáng vẻ rất gấp. Cả ba chúng tôi đều biết sắp có chuyện xảy ra
Hắn lắc đầu…
-Em đưa chị vào phòng, đừng ở đây- hắn nói
-Ko, nhà chị mà với lại chĩ cũng có chuyện muốn nói với Duyên- tôi trả lời
Duyên bước vào nhà, nhìn tôi rồi quay sang nhìn Duy gương mặt lộ rõ tức giận
-Bà đến kiếm tui hả? có chuyện gì thế- tôi nói rồi đứng dậy mà ko cần hắn giúp
-Bà…- Duyên vừa nói vừa tiến lại tôi
Bốp….cái cái tát thật mạnh và rất đau
-Duyên làm gì vậy?- Duy la lên rồi kéo Duyên lại phía mình- Duyên vừa phải thôi đó
-Chúng ta đi thui- hắn nói rồi kéo tôi về phía hắn
-Bỏ ra chị cần phải nói chuyện- tôi la lên, tôi đang rất tức giận,…mọi việc…ko nói gì cả tôi tiến lại gần Duyên hơn
-Bà có quyền gì mà đánh tui, có quyền gì vào nhà tui rồi làm những hành động kia- tôi nói lớn,
- Cướp chồng của bạn mình rồi nhỡ nhơ với thằng khác thế mà còn dám lên mặt nói chuyện với tôi sao? Cái tát đó là tôi đánh dùm Hà- Duyên nói mỉm mai kinh bỉ
-Ai cướp chồng bạn…là tôi tự đi theo Thiên và Thiên chẳng có lỗi gì cả- Duy nói- về nhà mà nói với Hà câu đó đó, đừng ở đây vênh váo nữa- Duy giận dữ quát
- Đây ko phải là người bạn mà Thiên giới thiệu cho tôi, mình đi thôi kệ đi- hắn kéo mạnh tôi đi
- Đừng có giả vờ nữa…- Duyên cười lớn rồi nước mắt rơi
Tôi tiến lại Duyên, bây giờ hả tôi ko cần bạn ko cần gì cả…trong tôi giờ đang rất tức giận tức vì mình ngu mụi tin và yêu thương những người bạn mà ko bao giờ nghĩ cho mình. Tôi tức…tôi ghét…
- Mấy người tưởng tôi là gì hả? là gì mà muốn đánh thì đánh muốn **** thì ****, cái gì sai thì đổ lên đầu tôi,…tôi coi trọng, quan tâm các người vậy mà nỡ đối xử tàn ác với tôi như thế- tôi nói rồi nhìn Duyên khóc…lạ nhỉ nhìn cô ấy nhưng củng chả cảm thông một chút nào
-Duyên khóc ư? Vẫn còn nước mắt để khóc…còn tôi thì đã cạn mất rồi- tôi nói gương mặt đanh lại ko một chút cảm xúc
“Reng…reng” (điện thoại Duyên reo lên)
Duyên run rẩy bắt máy…
-Alo
-….
-Mấy người điên rồi…
-….
-Ko…ko thể, ko thể
Tôi im lặng, ko gian trở nên tỉnh lặng chỉ có tiếng thất thần của Duyên
Cốp …cái điện thoại trên tay rơi xuống
-Các người…tại các người,Hà tự tử rồi…- Duyên té xuống, ngất đi trong tiếng khóc
Tôi bất động ko nói đc tiếng nào nữa… Hắn chạy đến và ôm chặt tôi…tôi ko biết chuyện gì sẽ xãy ra nữa
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
27 chương
20 chương
3 chương
51 chương
1 chương