Bàn tay tôi đang mải mê lướt trên bàn phím. Tôi đang mần mà và nặn hết chất xám ra để hoàn thành dự án tiếp theo cho tập đoàn Long Phụng. Trời phú cho tôi có một đầu óc không được linh hoạt và không hề có một chút chất xám nào, ấy thế mà trớ trêu thay tôi lại là con gái độc nhất của tâp đoàn Nhật Long và lại là con dâu trưởng của tập đoàn Long Phụng. Cuộc đời tôi lại gắn liền với mấy cái đồ án với những con số chằn chịt dễ khiến người ta phát điên lên và không hề có lối ra này. Nhấp một ngụm café, tôi khẽ ngáp một cái rồi mệt mỏi vung vai. Liếc nhìn đồng hồ trên tường, tôi chợt giật mình, đã gần 10h đêm. Nếu tính chính xác thì ngày hôm nay tôi đã làm việc 10 tiếng/ ngày rồi còn gì. Tôi mệt mỏi tắt laptop rồi lên giường. Thanh Phong vẫn chưa về, chính xác là vậy. Dạo này hai anh em họ đã liên kết với nhau để phụ giúp mẹ quản lý công ty và tôi lại thấy Thanh Phong bù đầu bù cổ. Lạ thật, hai cái đầu với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng đến thế mà vẫn không giải quyết được, chả bù cho tôi, một chút IQ cũng không có #_# Ây za thiệt là đau lòng quá đi. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng tôi vẫn nhất quyết không ngủ, tôi dự định sẽ đợi chồng về và cùng nhau ăn cơm tối. Đã lâu rồi không thấy Thanh Phong vui vẻ, không thấy Thanh Phong cười nhiều với mình nữa. Đã có lúc tôi tự hỏi bản than, có khi nào anh ý có người con gái khác ở ngoài không? Đó không phải là do tôi đa nghi, nhưng bạn thử nghĩ xem, đã 27, 28 xấp xỉ 30 rồi mà dáng người vẫn phong độ, gương mặt vẫn đẹp trai đến hút hồn thì thử hỏi có cô nào mà không mê? Huống hồ chi tôi chỉ là một vịt con xấu xí… Nghĩ đến đó, tôi chợt cảm thấy chạnh lòng. Mặc dù Thanh Phong nói thích tôi là thế, yêu tôi là thế, nhưng thật sự thì tôi vẫn cảm thấy sợ. Dù gì trước kia chồng mình cũng từng nổi tiếng khắp trường vì cái tài sát gái mà. Không biết Thanh Phong có ra ngoài “sát” cô gái nào hay không nữa… Điện thoại reo, đưa tay vân vê trên màn hình cảm ứng, tôi lo lắng nghe máy. - Ông xã, giờ này anh chưa về nữa? có chuyện gì à? - Vịt con, hôm nay anh đi ăn đám đầy tháng con trai của thằng bạn, có lẽ anh về hơi trễ đấy, em buồn ngủ thì ngủ trước nhé! - Anh… Dạ thôi, em đợi anh về… ngủ trước em không yên tâm một chút nào hết. Tôi buồn bã trả lời rồi cúp máy. Có thật là đám đầy tháng con trai của bạn không? Có tin được không? Dù gì tôi vẫn lì lợm mà ngồi đợi Thanh Phong về. Tôi lo lắng lắm nên giờ có ngủ cũng không ngủ được. Chưa đây 5 phút sau, có tiếng chuông cửa. Là Thanh Phong. - Sao nhanh thế? Em cứ tưởng cũng khoảng nửa tiếng nữa anh mới về chứ? Không thèm trả lời tôi, Thanh Phong đợi tôi mở cửa xong rồi nắm tay tôi vào nhà. - Bã xã, em nói em đợi anh, anh lo quá nên từ giã về trước… Nói rồi Thanh Phong chợt ôm chặt tôi vào lòng. Đã lâu lắm rồi tôi đã không cảm nhận được cái ôm ấm cúng đó, đã lâu lắm rồi tôi đã quên mất những lời ngọt ngào của Thanh Phong. Đến giờ thì cảm xúc trong tôi như vỡ òa ra.. như từng nhịp sóng. - Anh có nói thật không? – Tôi thủ thỉ. - Thật chứ! Vịt con không tin anh à? - Sao dạo này em cứ thấy anh đi sớm về khuya ấy nhỉ? - À, không có gì đâu, là chuyện công ty thôi. Thanh Phong vội đặt lên môi tôi một nụ hôn, một nụ hôn nồng nàn và vô cùng ngọt ngào. Tôi còn chưa kịp thời thích ứng thì Thanh Phong chợt nói: - Bã xã, thằng bạn của anh nó kết hôn sau tụi mình đấy, sao tụi nó có con sớm vậy nhỉ? - Hắc! – Tôi giật mình – Cái đó sao em biết được? Anh đi mà hỏi vợ chồng họ á! - Thế sao tụi mình vẫn chưa có con nhỉ? – Thanh Phong tiếp tục lấn áp. - Cái đó… em đâu biết đâu! – Tôi ngượng ngùng xấu hổ lí nhí. - Anh muốn mình có con cơ, không cần cả một đội bóng đâu, khoảng nửa đội bóng là được rồi. - Anh… anh đòi hỏi quá đấy – Tôi véo mũi Thanh Phong – Ông xã, cho em được ôm anh ngủ nhé? Đã lâu rồi anh bỏ em bơ vơ một mình thế đấy, em cũng biết ghen đó nha. Thanh Phong bật cười khanh khách, đưa nhẹ bàn tay lên má tôi rồi hôn chụt vào đó: - Bà xã, anh yêu em, anh yêu vịt con của anh, có biết hay không hả? - Thế, anh từ bỏ danh hiệu “sát gái” rồi à? O_O – Tôi trêu. - Sát gái hoài mệt rồi, bây giờ anh chỉ muốn sát … vợ thôi