Rất lâu rất lâu sau đó, khi tôi và Thanh Phong đang xúng xính trong tiệm áo cưới thì cũng là lúc Thanh Nam và Hạnh Như đang trong một tiệm áo cưới khác. Mặc xong chiếc áo cưới, tôi lấm lét nhìn xung quanh, xấu hổ không dám bước ra. Thanh Phong thấy thế vội giục: - Em có ra không? Em không ra là anh xông thẳng vào đó đó! - Này này… - Tôi sợ hãi – Từ từ chứ! Tôi ngại ngùng bước ra. Thanh Phong nhìn tôi một lượt từ trên xuống rồi buột miệng: - Xấu quá, thay bộ khác đi! Tôi xấu hổ bước vào trong, trong bụng lẩm bẩm những từ ngữ không được tốt lành cho lắm. Cái con người ấy chỉ biết chê người ta là giỏi, có giỏi thì mặc vào đi, xem có đẹp hơn ai không? Tôi ấm ức vớ đại cái áo khác vùng vằng bước vào trong. Thanh Phong khẽ mỉm cười: - Có tiến bộ, lại còn biết lẩm bẩm **** chồng _ *-0-* Vớ chiếc áo thứ mười mấy tôi cũng không nhớ được vào trong phòng thay đồ, nói vọng ra: - Cái này anh mà không đồng ý thì thôi em không cưới nữa! - Em dám sao? – Thanh Phong thách thức – Xem ai lỗ T_T - Anh dám thách em sao? – Tôi vênh vênh cái mặt. - Có tiến bộ, ít ra phản ứng cũng có nhanh nhẹn chút chút – Thanh Phong lật lật tờ báo, lẩm bẩm 1 mình. - *$^$ #! #! Lễ cưới diễn ra trong bầu không khí hết sức…buồn cười. Gọi là lễ cưới .. kép cũng được, mà gọi là …tập thể cũng được. Theo như môn Anh Văn tôi đã được học, khi một vật nào đó có số lượng từ 2 trở lên cũng được gọi là số nhiều. Như vậy thì một lễ cưới gồm có 2 cô dâu và 2 chú rể, cha mẹ đình hai bên có những… 5 người ^^. Như vậy có được gọi là “số nhiều” hay không nhỉ? Trước khi đám, tôi còn vụng về nói nhỏ với Thanh Phong: - Nhỡ đâu người ta bỏ nhầm thiệp thì sao nhỉ? Thanh Phong cốc nhẹ vào đầu tôi: - Khùng quá đi, tính toán gì mà dữ vậy? Hèn chi anh bồi bổ mãi mà vẫn chả lên được kí lô nào! Mà có nhầm thì cũng vào nhà anh thôi, có đi tiền ra ngoài đâu mà em sợ :-)) - Ơ… *_*_* Hôm nay Thanh Phong và Thanh Nam giống nhau y hệt. Không những về nét mặt mà còn cả về hình dáng, điệu bộ, cử chỉ và cả quần áo. Tôi ngớ ngẩn đến nỗi không phân biệt được đâu là chồng mình, đâu là chồng… người ta. Bó tay chấm cơm! Tôi hỏi nhỏ Thanh Phong: - Nhỡ đâu em nhận nhầm anh với Thanh Nam thì sao? Kết quả của câu nói ngây thơ vô số tội ấy là một cái cốc nữa của Thanh Phong vào đầu tôi: - Đồ vịt con ngốc! Cả chồng mình cũng không nhận ra thì đáng bị đánh lắm! Ơ hay, chứ cả hai là anh em sinh đôi đã đành, lại còn ăn mặc và điệu bộ giống nhau, thì cả ông trời cũng không biết ai là anh, ai là em nữa, huống hồ chi là tôi chứ? Tôi ấm a ấm ức nhưng tâm sự này không dám ngỏ cùng ai. Rốt cuộc rồi có làm phu nhân của Thanh Phong thì cũng không thể thay đổi được sự thật và một chân lý: Giai cấp vô sản luôn luôn bị đàn áp #_# *---*---*---*---*---* Cuối cùng thì lễ cưới cũng diễn ra “suông sẽ”, nói là “suông sẽ” bởi vì nếu trừ đi mấy lần tôi khoác vai nhầm và mấy lần bị Thanh Phong cốc mạnh vào đầu thì tất cả mọi việc đều suông sẽ. Lúc Thanh Phong đang trong nhà tắm, tôi chợt nhớ lại câu nói trước kia của Hạnh Như, tôi ngô nghê hỏi Thanh Phong: - Anh! Hạnh Như lại bảo với em rằng em mà lấy anh là sẽ “lời ra” đấy! Thế là thế nào? Tiếng nước đang tuôn xối xả bỗng dưng khựng lại, không khí im ắng hẳn. Thanh Phong nói vọng ra: - Thế mà cũng không hiểu à? Chậm tiêu hóa thế? - Ơ! Chuyện đấy và chuyện tiêu hóa liên quan gì nhỉ? - Ôi trời ạ! Thanh Phong buột miệng nói xong câu đó rồi không thèm để ý đến phản ứng của tôi như thế nào, tiếp tục công việc của mình. - Này, nói em nghe đi chứ? – Tôi giục. Lát sau Thanh Phong trong nhà tắm bước ra, tay lau lau mớ tóc đang ướt nhèm của mình. Thấy tôi đang ngồi ngây ra đó như một con ngố, Thanh Phong cười cười gọi tôi: - Vịt con, suy nghĩ gì đấy? - Sao… Hạnh Như lại nói như vậy nhỉ? – Tôi lẩm bẩm. Thanh Phong nghe tôi lẩm bẩm 1 mình thì bỗng bật cười khanh khách. - Cười gì chứ? - Trời ạ, không ngờ anh lại có con vợ ngốc thế không biết? - Này này, anh nói gì vậy hả? Muốn gì đây? – Tôi nổi khùng. - Thôi thôi anh không đùa nữa, này, nói anh nghe, Hạnh Như nói nếu em lấy anh sẽ “lời ra” cái gì? - Ờ… thì.. cả một đội bóng… - Tôi ngây thơ trả lời. Thanh Phong bật cười thành tiếng, giọng cười khiến tôi phát bực: - Cười gì chứ? - Sao em có thể… cả 1 đội bóng chứ? =.= - Thanh Phong ôm bụng cười ngặt nghẽo – Nhiều nhất cũng chỉ là hai năm ba đứa thôi. Ha ha Tôi ngây người ra trong chốc lát, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó. Tôi chợt đỏ mặt vội nhào đến đánh vào người Thanh Phong: - Anh …. Anh nói bậy… anh nói bậy… - Này này sao lại đánh anh – Thanh Phong đưa tay ra đỡ - Tại Hạnh Như nói vậy cơ mà… Ôi trời, Giang Hạnh Như!!! Hức hức… đúng là tôi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe mà… $_$ Thấy tôi ngô nghê, Thanh Phong chợt nhìn tôi: - Vịt con, anh nói vậy thôi, chứ em muốn bao nhiêu cũng được – Rồi lại cười… ranh mãnh. - Phan, Thanh, Phong! anh muốn chết hả? Tôi lại nhào đến đánh Thanh Phong, nhưng tôi vẫn chưa đạt được mục đích của mình thì Thanh Phong ôm chặt tôi vào lòng, thủ thỉ: - Vịt con, anh mong đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Nói rồi tôi như ngủ mê trong nụ hôn ngọt ngào của Thanh Phong. Nhưng… chưa cảm nhận được vị ngọt nụ hôn đó thì Thanh Phong đã vô duyên thức tỉnh tôi: - Bã xã, hình như có người nói anh “không mần ăn được gì” thì phải? Tôi đơ người ra, đơn giản chỉ để nhớ lại.. ai đã từng nói câu đó. À, là ông bác sĩ, ơ hay, sao Thanh Phong lại hỏi thế? - Ờ đúng rồi, rồi sao? - Thì hôm nay anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh không phải như người ta đồn đâu - Ơ… OH MY GOD! Sao không nghe tôi có ý kiến ý cò gì hết vậy? không dân chủ, đúng là không hề có dân chủ 1 chút nào hết. Chả nhẽ đến suốt cuộc đời tôi cũng sẽ phải bị đàn áp như thế này sao? Amen! Cứu con… hức hức… - Thế em muốn mình có con trai hay con gái? - Em…ơ..em…muốn… - Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ – Sinh đôi nhé? Thanh Phong bật cười, véo mũi tôi thật đau: - Em muốn anh em tụi nó lại giành bạn gái với nhau à? - Ơ… Tôi bức xúc, rất rất bức xúc, sao lại moi móc chuyện cũ mà nói vậy nhỉ? Tôi đang mải mể trong dòng suy nghĩ mang đậm chất ấm ức của mình thì môi tôi lại bị hoạt động bởi một lực của đôi môi khác tác động vào. Còn những chuyện gì tiếp tiếp sau đó nữa, có trời mới biết