Bóng dáng quen thuộc đang ngày càng tiến lại dần. Tôi còn đang chưa kịp thích ứng với những gì vừa xảy ra thì bóng dáng ấy nhào đến tôi, và tiếp sau đó là… một vòng tay ấm áp… - Vịt con, anh yêu em, đừng bỏ anh đi có được không hả? Cảm xúc trong tôi vỡ òa như một con sóng đang vỡ ra khi bước chân ra biển lớn. Tôi thật không ngờ, Thanh Phong vẫn còn quan tâm đến tôi, vẫn còn nhớ đến tôi và vẫn còn…. yêu tôi. - Thanh Phong…. - Đừng nói gì nữa hết, anh chỉ cần em biết anh yêu em, thế là đủ. - Phong à… - Anh sẽ buồn lắm khi em đi đấy Hà Vy! Em có thể… vì anh mà ở lại không? - …. - Em…em… - Tôi ấp úng, lần đầu tiên thay đổi cách xưng hô với Thanh Phong, tôi vẫn còn chưa được tự nhiên cho lắm – Còn ba mẹ….họ muốn em đi…. Thanh Phong bỏ tôi ra rồi khoác vai tôi bước đến chỗ ba mẹ tôi đang đứng đấy, họ vẫn chưa về và chắc có lẽ họ đã chứng kiến được cái cảnh hay ho đó, tôi xấu hổ cúi gầm mặt xuống. Thanh Phong đi lại trước mặt ba mẹ tôi trong khi họ còn trong ngỡ ngàng, cậu ấy cúi đầu thật lễ phép rồi nói: - Con chào 3 bác, con xin phép 3 bác cho Hà Vy được ở lại. Tôi ngơ như con nai tơ. - Tại sao? – Mẹ tôi nhìn Thanh Phong với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm. - Bởi vì… con yêu Hà Vy, con không thể nào sống mà không có Hà Vy! Con cầu xin bác… Ánh mắt thành khẩn của Thanh Phong khiến mẹ tôi không dùng điệu bộ cương quyết nữa. Nhưng mẹ vẫn giữ nguyên lập trường của mình: - Cậu có biết nói lý không hả? Cậu đã từng chê gia đình tôi nghèo đến nỗi ăn trộm không thèm vào còn gì? Sao đùng một cái, cậu lại thay đổi thái độ với tôi như thế? - Con… Thanh Phong gãi gãi đầu, sao lúc này.. tôi nhận thấy cậu ấy dễ thương đến vậy cơ chứ? - Con… con xin lỗi…mẹ… - Ơ hay! Con gái tôi tôi nuôi suốt 18 năm trời, bây giờ cậu muốn bắt đi đâu thì bắt à? Tôi đã đồng ý chưa mà cậu lại tùy tiện xưng hô như vậy hả? – Mẹ tôi vẫn không chịu buông tha. Ôi trời ạ, sắp có chiến tranh thế giới thứ 3 rồi à? - Dạ… Thanh Phong lúng túng gãi gãi đầu. Điệu bộ này khiến tôi muốn phì cười nhưng không dám. Không biết mẹ có suy nghĩ giống tôi không mà mẹ quay mặt sang chỗ khác, ra chiều như không quan tâm, buột miệng nói: - Dù sao cậu cũng cứu con gái tôi 1 mạng, muốn làm gì thì làm đi! Ôi trời, có phải mẹ tôi không đây? Tôi mừng rỡ chạy đến ôm chặt mẹ: - Mẹ ơi, con cám ơn mẹ, con cám ơn mẹ nhiều lắm! Ba, mẹ, con cám ơn mọi người nhiều lắm… - Cái con nhỏ này…. Thanh Phong hạnh phúc đến nỗi ôm tôi quay mồng mồng trước bàn dân thiên hạ đang nhin mình một cách nhiệt tình. Tôi xấu hổ vỗ vỗ vai Thanh Phong: - Nè, đừng làm vậy, người ta nhìn kìa… - Người ta nhìn thì mặc người ta! Người ta đang ganh tị với mình đấy. Ôi Vịt con ơi, anh hạnh phúc quá…. Thanh Phong bỏ tôi xuống rồi ôm tôi thật chặt, thủ thỉ: - Vịt con… THEO ANH VỀ NHÉ! - Ơ hay, em có đồng ý hồi nào đâu nhỉ? - Em không đồng ý thì…. - Á Á Á Á!!!! Thanh Phong nhấc bổng tôi lên trước ánh mắt dòm ngó của không biết bao nhiêu người. Tôi xấu hổ nép vào lòng Thanh Phong. Thanh Phong cúi đầu thật lễ phép với mẹ tôi: - Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn tháng này Hà Vy sẽ lên tận 5 kg! - Nè cái cậu kia, cậu mà ức hiếp con gái tôi như trước kia nữa thì cậu chuẩn bị vào bệnh viện 1 lần nữa nhé! =.= - Mẹ tôi lên tiếng hâm dọa. - Dạ! Con đã vào đấy tận 2 lần rồi, ngán rồi mẹ ạ! – Thanh Phong cười dí dỏm. Cảm giác trong tôi bây giờ… rất lạ… Một chút yêu thương thoáng qua trong đời... Hạnh phúc… chỉ đơn giản là thế… chỉ đơn giản là được sống với người mình yêu… đến suốt cuộc đời…