Thế là cả buổi học hôm đó tôi vinh dự được nghỉ học không phép, và sau khi khám xong, ông bác sĩ bảo rằng “Có thể xuất viện” thì lúc ấy Thanh Nam mới nhìn tôi với vẻ mặt của người hối lỗi. Tôi nguýt dài một hơi rồi bực bội bước ra xe.
-Này… này… làm gì thế? Giận tôi thật à? – Thanh Nam chạy theo tôi.
-Hỏi thừa! cậu có biết hôm nay tôi phải làm một bài kiểm tra hay không?
-Nhưng… nhưng …mà…
-Nhưng nhị gì nữa? – Tôi bực mình.
-Tại…tại…tôi lo cho cậu mà…
Bước chân tôi khựng lại, mặt tôi nóng bừng lên và đỏ gay. Tôi ú ớ không thể nói thêm được điều gì. Đúng thật là có bực mình thật, nhưng mà sau khi nghe câu nói giết người ấy được phát ra từ một người có vẻ đẹp giết người ấy thì… tôi đã là nạn nhân.
-Hôm nay Thanh Phong cũng xuất viện, cậu đợi anh ấy luôn nhé? – Thanh Nam chần chừ hồi lâu rồi nói.
Ừ, đúng nhỉ? Tôi quên mất là hôm nay Thanh Phong xuất viện. Hôm qua Thanh Phong nói thế cơ mà? Nhắc lại chuyện hôm qua, tôi sực nhớ ra rằng hôm qua Thanh Phong đã giao cho tôi một việc làm rất ư là điên khùng nhưng cuối cùng tôi chợt nhận ra, việc ấy không điên khùng gì mấy. Không lẽ những lời đó Thanh Phong nói là sự thật? Không lẽ Thanh Phong muốn…muốn cưới tôi?
Ái chà, ông bà ta nói rất đúng “Nhàn cư vi bất thiện”. Hễ tôi “nhàn cư” thì đầu óc lại suy nghĩ lung tung beng. Đúng thật là… Hà Vy à, sao mày có thể tin những gì được phát ra từ cái miệng sát gái kia? Nếu mày tin thì đúng thật mày là một con khờ.
-Có đi không?
Nãy giờ Thanh Nam thấy tôi cứ đứng như trời tròng ở đó, không kiên nhẫn được nên hối thúc.
-Ờ tùy cậu, dù sao cũng bỏ mất 1 buổi học cộng với một bài kiểm tra. Tháng này coi như không còn hạng để đứng nữa – Tôi than vãn.
-Yên tâm đi, để tôi nói với cô chủ nhiệm cho cậu được kiểm tra lại. Cậu thật là… đứng đầu lớp hoài mà không chán à? – Thanh Nam trêu.
*----*----*----*---*
- Này này, có thấy ai trong quán bar đó không? – Tôi khều khều Thanh Phong, Thanh Nam đang lái xe cũng ngoái đầu nhìn theo.
- Hạnh Như – Cả hai đều đồng thanh.
Trong quán bar, một cô gái ăn mặt mát mẻ đang mải mê với chai rượu còn sót lại, lảo đảo đứng trước quán bar ngoắc ngoắc đón taxi. Thanh Nam dừng xe đột ngột, rồi… chạy tiếp.
Ôi trời, cái con người này bị đứt dây thần kinh cảm xúc cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.
-Thanh Nam, cậu không cho Hạnh Như đi nhờ được à? – Tôi bức xúc.
-Không liên quan đến tôi, cũng chẳng liên quan đến cậu – Thanh Nam lạnh lùng.
Tôi ngô nghê cái mặt đến nỗi Thanh Phong ngồi cạnh bên cũng phải phì cười.
-Cười cái gì mà cười? không thấy Hạnh Như say xỉn vậy sao? Con gái giờ này mà đi lang thang như vậy nguy hiểm lắm biết không?
-Hà Vy, có khi nào cậu suy nghĩ cho bản thân mình không vậy? – Thanh Nam lạnh lùng nói.
-Tôi….
-Làm sao tôi biết được Hạnh Như có giở thủ đoạn gì nữa hay không? – Thanh Phong tiếp lời.
-Hai người…. dừng xe! – Tôi bức xúc ra lệnh.
-Sao thế? – Thanh Nam ngạc nhiên.
-Tôi bảo dừng xe có nghe không? – Tôi như tức điên lên.
….KÍT….
Chiếc xe dừng lại đột ngột. Tôi bực bội bước xuống xe.
-Hai người về trước đi, lát nữa tôi về sau!
Nói rồi tôi bước lại quán bar ban nãy. Trời đã nhá nhem tối, một mình Hạnh Như ngoài đường như vậy thật không ổn chút nào. Tôi chạy trong vô thức đến gần Hạnh Như, lay lay cậu ấy:
-Này, để tôi đón taxi cho cậu được chứ?
-Mày…mày…mày là con nào? Mày…mày… - Hạnh Như xỉa xói vào mặt tôi, lảo đảo như đứng không vững.
-Tôi là Hà Vy nè! Hạnh Như nhận ra tôi không?
-À thì ra là mày…Hà Vy.. ha ha …Trương Hà Vy chứ gì? Tao nói cho mày biết, mày đổi họ đi là vừa, mày phải là.. Giang Hà Vy… ha ha ha..
Tôi ngây người ra trước lời nói của Hạnh Như, thật sự không hiểu cậu ấy đang nói lung tung cái gì. Nhưng tôi cũng vẫy vẫy taxi để đưa Hạnh Như về nhà trước, những chuyện đấy chắc là trong cơn say nên Hạnh Như ăn nói lung tung vậy thôi.
-Lên xe!
Một chiếc xe đen quen thuộc đang lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn người trong xe, chần chừ một hồi cũng đỡ Hạnh Như vào trong.
-Ha ha ha… Anh Thanh Nam…anh Thanh Nam phải không?
Hạnh Như ngồi gần Thanh Phong, còn tôi thì ngồi phía trên với Thanh Nam. Hạnh Như đã say đến mức đó rồi mà còn nhận ra được người ta nữa à?
-Mấy người đưa tôi đi đâu đó? Đừng… đừng… đừng đưa tôi về nhà… đó không phải là nhà tôi….
-Hạnh Như, em đang nói cái gì vậy hả? – Thanh Phong ngồi kế bên ngạc nhiên hỏi.
-Anh Nam, anh Nam ơi, con Hà Vy, nó cướp mẹ của em, nó cướp ba của em…Anh Nam ơi…
Thanh Nam vừa lái xe vừa nhìn tôi đầy.. ngơ ngác như con nai tơ. Tôi cũng ngơ ngác không kém:
-Tôi không biết Hạnh Như bị sao nữa, này giờ toàn nói những lời linh tinh.
Hạnh Như ngồi sau cứ liên tục ngọa nguậy:
-Hà Vy, mày thắng rồi, mày thắng tao rồi, rốt cuộc mày là tiểu thư quyền quý, còn tao, chỉ là con gái của bà bán bánh lề đường… mày thắng thật rồi…
Tôi ngơ ngác, cả Thanh Nam và Thanh Phong cùng ngơ ngác
CON GHÉT MẸ
-Chắc tại Hạnh Như say quá nên nói sảng vậy mà!
Tôi cố dùng lời lẽ và nụ cười của mình để tránh cái nhìn đầy thắc mắc của 4 con mắt vô duyên kia đang dán chặt vào mình.
-Nhưng mà tại sao Hạnh Như lại nói như vậy chứ? – Thanh Phong thắc mắc - Người ta nói lời nói lúc say rượu là lời nói thật lòng nhất đó.
-Ơ… thế à??
Tôi cũng ngạc nhiên lắm lắm khi Hạnh Như nói toàn những lời lẽ khó hiểu, mà những lời lẽ đó lại có liên quan đến tôi mới chết chứ. Tôi cũng rất muốn đánh cho Hạnh Như tỉnh lại và hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy, tôi rất muốn Hạnh Như giải thích về những gì mà cậu ấy vừa nói. Tại sao lại nói rằng tôi họ Giang? Tại sao lại nói rằng tôi cướp cha mẹ của cậu ấy? Tại sao lại nói rằng tôi là tiểu thư quyền quý? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Đưa Hạnh Như về nhà, cậu ấy đã say mèm, cả người mềm nhũn như cọng bún thiu. Thanh Nam và Thanh Phong cùng dìu Hạnh Như vào trong nhà.
-Hạnh Như, con về rồi à? Trời ạ, sao lại say mèm thế này?
Dì Ngọc trong nhà vừa mới thấy Hạnh Như bước vào đã lật đật chạy ra, lo lắng hỏi.
-Dạ, tụi con thấy Hạnh Như say rượu ở dọc đường nên đưa cậu ấy về ạ! – Tôi lễ phép nói.
-Cám ơn tụi con nhé! – Dì Ngọc mỉm cười nhìn chúng tôi rồi nói vọng vào nhà – Dì Năm, phụ tôi đưa con Hạnh Như vào phòng.
-Không cần!!!!
Giọng một người đàn ông trong nhà vang lên, tôi đoán chắc là cha của Hạnh Như, cũng chính là ông Quốc Nam – chủ tịch tập đoàn Nhật Long.
-Kìa ông! Con bé đã say xỉn thế này, để cho nó nghỉ ngơi – Dì Ngọc mềm mỏng nói.
-Không có nghỉ ngơi gì hết! con gái con đứa gì mà mới bấy nhiêu tuổi đầu đã tập tành uống rượu, rồi dần dần vác cái bụng bầu về nhà, lúc ấy thì biết thế nào đây hả? – Ông Quốc Nam nghiêm khắc.
-Ông! Có bạn bè con Hạnh Như, ông ăn nói gì kỳ cục vậy?
-Tôi cứ nói đấy! Bà lúc nào cũng nuông chiều con bé, rồi sau này nó được nước lấn tới cho bà hay.
-Kìa ông….
Tôi, Thanh Nam và Thanh Phong chỉ biết im lặng nhìn nhau. Tôi không ngờ rằng gia đình Hạnh Như lại có gia giáo như vậy, nhất là ông Quốc Nam, nhìn ông ấy thành đạt là thế, ấy thế mà nghiêm khắc với con cái thì không ai bằng.
-Tôi đã nói rồi, 1 lần nữa tôi mà thấy con Hạnh Như như thế này, tôi sẽ từ nó luôn!
Nói rồi ông Quốc Nam bực mình bước vào trong nhà.
-Mẹ….mẹ…ổng mới nói gì vậy? ổng muốn từ con hả? ha ha ha mắc cười quá – Hạnh Như ngọa nguậy – Vốn dĩ con có phải là con ruột của ổng đâu mà…
-Hạnh Như!!! – Dì Ngọc quát lớn.
-Con…đi ngủ…
Nói rồi Hạnh Như lảo đảo bước vào phòng mình.
-Trời ạ, chồng với con, chắc tôi chết mât thôi! – Dì Ngọc ngồi xuống ghế, xoa xoa hai bên thái dương.
-Dì… không có gì đâu dì à, chắc Hạnh Như say quá nên nói bừa đây mà – Thanh Nam an ủi dì Ngọc.
-Không! Không phải nói bừa đâu con à! – Dì Ngọc chọt nhìn qua tôi – Hà Vy, dì có chuyện muốn nói với con.
Tôi tròn mắt nhìn dì Ngọc, nhìn sang Thanh Phong và Thanh Nam, linh cảm như có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Dì Ngọc bước vào trong phòng, tôi chần chừ 1 lúc rồi cũng lặng lẽ theo sau.
Bước vào phòng của dì, dì Ngọc nén tiếng thở dài:
-Con nói cho dì biết, lúc trước con được sinh ra ở đâu?
-Dạ…để con nhớ lại đã…
Tôi cố nhớ lại xem mình đã được sinh ra ở đâu, chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi nên tôi không nhớ rõ cho lắm, hình như là…
-Là bệnh viện Từ Dũ phải không? – Dì Ngọc lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
-Dạ… đúng đúng dì ạ… nhưng mà, sao dì lại biết? – Tôi ngây ngô.
-Lúc trước dì cũng sinh con Hạnh Như ở đó.
-Vậy à?
-Đúng vậy, có một điều chắc con chưa biết. Hôm con ở bệnh viện khi dì thấy sợi dây chuyền đó của con, dì có chút ngạc nhiên, nhưng hôm nay, dì đã tìm lại bệnh viện đó, tìm lại cô y tá đã đỡ đẻ cho dì, thì dì đã biết 1 chuyện….
-Là chuyện gì vậy dì?
-Lúc ấy, dì và bà Nguyễn Mai Hương, tức là mẹ của con, đã ở chung 1 phòng. Hai đứa bé chào đời cách nhau có vài phút. Lúc ấy,vì Hạnh Như bẩm sinh đã mắc bệnh tim nên chính bà Mai Hương đã hết nước năn nỉ ỉ ôi cô y tá hay tráo đổi 2 đứa bé. Cô y tá ấy kể rằng, lúc ấy bà Mai Hương đã khóc gần như sưng húp cả mắt, gia đình bà Mai Hương nghèo, lại vừa mới chịu tang ông nhà, nên với tình trạng bệnh tim bẩm sinh của Hạnh Như, bà không thể nào lo nỗi. Vì thế…
-Vì thế, cô y tá đã tráo đổi con với Hạnh Như? Vì thế con không phải là con ruột của mẹ mình?
-Đúng vậy.
Dì Ngọc chậm rãi nói. Tôi cứ đứng yên đấy như người chết rồi. Thì ra những gì Hạnh Như nói là sự thật, thì ra Hạnh Như không hề nói sảng nói bừa, thì ra…
-Nếu nói như vậy… con là con ruột của dì? – Tôi như không tin vào tai mình.
-Đúng vậy…. – Dì Ngọc buồn bã nói.
-Không! Không!không thể nào!!!! – Tôi nói gần như hét lên – Không thể thế được, chẳng lẽ, mẹ con đã lừa con suốt 16 năm qua sao???
-…….
-Con không tin đâu,chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây!
-Hà Vy à, con nghe mẹ nói…
-Không, con không muốn nghe, con không muốn nghe!!!!!!
Nói rồi tôi bịt chăt hai tai, như người vô thức tôi chạy ngay ra ngoài. Nước mắt tôi cứ thế, lã chã rơi…
-Hà Vy!Hà Vy!
Co tiếng gọi với theo, nhưng tai tôi như ù đi, không nghe được gì cả. Tôi cứ thế, mải miết chạy. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp mẹ, tôi chỉ muốn hỏi rõ mẹ mình rằng, chuyện này là như thế nào? chẳng lẽ mẹ đã lừa dối tôi suốt 16 năm qua? Chẳng lẽ….
Bỗng dưng, tôi có cảm giác như mình bị vấp một cục đá mà ngã ngay xuống đất, cứ tưởng mình sẽ bị dập mặt ngay lúc đó, không ngờ lúc ấy có một bàn tay đỡ cho tôi không bị ngã.
-Hà Vy! Chạy đi đâu mà vội vàng thế hả?
Tôi ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt mình, mắt tôi như mờ đi, tai tôi như không nghe được gì nữa, nước mắt tôi cứ lã chã rơi, tôi cứ khóc, khóc ngon lành.
Bỗng, có 1 vòng tay ôm chặt lấy tôi, một hơi ấm lan tỏa khắp người tôi. Tôi ngơ ngác định đẩy người đó ra nhưng dường như tôi ốm yếu quá, không thể kháng cự lại vòng tay ấm áp mãnh liệt đó.
-Hà Vy, nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?
-Hức…hức… - Tôi khóc thét lên – Tôi buồn quá, buồn quá…
Thanh Nam buông tôi ra, hai tay còn giữ hai vai tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi…sợ hãi đến nỗi khóc to hơn.
-Có chuyện gì thì nói cho tôi biết được không? Cậu đừng khóc như thế nữa, tôi đau lòng lắm…
-Thanh Nam…cậu….
-Đừng nói gì nữa hết – Thanh Nam đưa một ngón tay lên che miệng tôi – Hãy để tôi được làm bờ vai cho cậu mỗi khi cậu gặp chuyện gì đau buồn, có được không?
-Thanh Nam…
Một vòng tay nữa ôm chặt lấy tôi. Tim tôi như ngừng đập trong giây phút ấy, tay chân tôi như rời ra, không phản kháng được gì nữa.
Tôi không biết rằng, ở một góc tối gần đó, có người đã chứng kiến tất cả. Ngay sau lúc ấy, người đó đã biến mất…. có phải chỉ là biến mất trong chốc lát hay mãi mãi người ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi?
*---*---*---*---*---*---*
Tôi và mẹ, hai người đang nói chuyện rất nghiêm túc. Nghiêm túc về chuyện 16 năm về trước. Mẹ chần chừ hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
-Đó là sự thật con à, mẹ không ngờ..mẹ chỉ có thể giấu chuyện đó chỉ vỏn vẹn 16 năm.
-Mẹ! mẹ nói thật chứ? – Tôi như không tin vào tai mình – Mẹ làm ơn nói cho con biết, con là con ruột của mẹ, mẹ nói đi!!!! – Tôi nói gần như hét lên.
-Hà Vy à, con nghe mẹ nói, mẹ có lỗi với con, nếu không phải tại mẹ, bây giờ con đã là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Nhật Long chứ không phải là con bé bán bánh ngoài lề đường đâu. Mẹ xin lỗi…
Tai tôi như ù đi, vậy là những gì tôi không mong muốn lại diễn ra thật nhanh chóng như thế. Tôi lại khóc…
-Lúc mới sinh Hạnh Như ra, mẹ như chết lặng khi biết con bé bị bệnh tim bẩm sinh. Mẹ đã khóc hết nước mắt thế nhưng ông trời không cho phép mẹ có được cuộc sống êm ả như bao người phụ nữ khác. Con biết không, khi ấy ba con mới qua đời được 2 tuần, nhà mình khi ấy nghèo rớt mồng tơi thì làm sao có thể có tiền chạy chữa cho đứa con bị bệnh tim bẩm sinh như thế chứ? mẹ xót lắm, xót khi phải vứt bỏ đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra. Nhưng tất cả vì mẹ nghĩ cho Hạnh Như, cho tương lai của con bé thôi con à, được sinh ra trong một gia đình giàu có như thế cũng có thể cứu sống được con bé…
-Vậy….mẹ nói đi, sao mẹ lại lừa con suốt 16 năm qua? – Tôi khóc nấc lên.
-Hà Vy, tuy con không phải con ruột của mẹ, nhưng từ lâu mẹ đã xem con như con ruột của mình rồi. Mẹ không nói bởi vì mẹ không muốn khi con biết được cha mẹ ruột của mình rồi,con sẽ bỏ mẹ mà đi. Mẹ sợ lắm… mẹ sợ ngày đó đến lắm… nhưng mà… hôm nay có lẽ là ngày mà mẹ sợ nhất trong đời. Gia đình bên đó rất có thiện cảm với con, con hãy quay về đó đi, con sẽ được sống hạnh phúc, con sẽ được ăn ngon mặc đẹp, con sẽ không phải học một buổi mà buôn gánh bán bưng một buổi,con sẽ không phải bị bạn bè trêu chọc nữa….
-Mẹ!!!!!!! – Tôi hét lên, nước mắt cứ không ngừng rơi – Mẹ đừng nói nữa, con…con…con ghét mẹ!!!!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
15 chương
47 chương
29 chương
12 chương
140 chương
196 chương