Tại sao tôi lại yêu em...vịt con xấu xí!!!

Chương 22 : Sợi dây chuyền định mệnh

-Ơ… con…xin…lỗi… Tôi lí nhí xin lỗi dì khi thấy mình vừa khơi gợi lại một nỗi đau mà dì không muốn nhắc đến. Thật sự tôi không ngờ rằng sợi dây chuyền của tôi đã gợi lên một quá khứ của dì. Theo như lời dì kể, thì ra sợi dây chuyền ấy chính là kỷ vật mà ông Quốc Nam – chồng dì Ngọc – tặng cho dì khi hai người còn đang yêu nhau, lúc ấy dì Ngọc chỉ 18 tuôi. Dì quý nó như quý sinh mạng của mình, dì yêu nó như yêu một người tahan trong gia đình vậy. Và những khi hai người xa cách hay gặp trở ngại trong tình yêu, dì luôn mang nó ra và nhìn ngắm, thấy nó dì sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ về ông Quốc Nam hơn. Và chẳng biết từ lúc nào, sợi dây chuyền ấy đã trở thành vật bất ly thân của dì. Cho đến khi dì trở dạ và sinh đứa con gái đầu lòng của mình, sợi dây chuyền ấy đã bị mất ngay sau đó và cho đến tận bây giờ vẫn không tìm thấy được. Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, tươi cười với tôi: -Xin lỗi con, tại dì xúc động quá nên…. -Dạ không, tại con đã vô tình nhắc đến… - Tôi lí nhí. -Con.. có thể cho dì mượn sợi dây chuyền này không? – Dì Ngọc nhìn tôi với ánh mắt như van lơn. Tất nhiên, với một người không biết từ chối người khác như tôi, thì chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe theo lời dì Ngọc. Vả lại, cho dù tôi có nhẫn tâm đến mấy, vô tình đến mấy, cũng không thể từ chối yêu cầu này trong khi dì đang đau khổ như vậy. Tôi lẳng lặng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và tươi cười đưa cho dì. Dì Ngọc đón nhận sợi dây chuyền và lẳng lặng lật ra phía sau mặt dây chuyền. Rồi mặt dì Ngọc bỗng dưng tái mét đi, môi run lập bập: -Con…nói… cho dì biết…ai là người cho con sợi dây chuyền này? -Da là mẹ con ạ. Tôi vội trả lời và cảm thấy có điều gì đó bất an khi dì Ngọc có phản ứng mạnh như thế. -Mẹ con…tên gì? – Dì Ngọc lắp bắp. -Dạ là Mai Hương ạ. -Cái tên không có chút ấn tượng gì với dì cả - Dì Ngọc thở dài, không giấu được sự thất vọng của mình. -Chắc… chỉ là trùng hợp thôi dì… - Tôi cố an ủi. -Không phải là trùng hợp, mặt sau của sợi dây chuyền này có khắc tên của dì và cha Hạnh Như, không thể là trùng hợp được…. Dì Ngọc ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn xa xăm. Tôi thật không thể hiểu dì đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi lúc đôi vai dì run lên khe khẽ và những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thấy cảnh đó mà không tránh khỏi đau lòng, sóng mũi tôi bắt đầu cay cay, tôi cảm nhận được, có một giọt nước mắt vô tình rơi xuống… -Mẹ, Hà Vy, hai người đã nói gì mà buồn thiu thế? Hạnh Như từ ngoài cửa đi vào, tươi cười nhìn tôi. Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, mỉm cười như gượng ép: -Con đã đến rồi à? Thế thằng Thanh Nam đâu? -Dạ, Thanh Nam còn ở trong phòng Thanh Phong, nãy giờ tụi con qua thăm Thanh Phong ạ! -Thằng Phong bị bệnh gì mà phải thăm? – Dì Ngọc ngạc nhiên. -Mẹ, mẹ không biết đâu, sau khi Thanh Phong phát hiện ra Hà Vy bị đâm ở tay và mất rất nhiều máu, cậu ấy đã không màn đến mình còn bao nhiêu máu trong người, đã hiến hết cho Hà Vy đấy mẹ à – Hạnh Như nói giọng như đang ngưỡng mộ. Chỉ có tôi như con ngốc ngồi trơ ra đây như thể không hiểu Hạnh Như đang nói gì. Trời ạ, tôi ước gì mình bị ù tai hoặc bị điếc cũng được, để không phải nghe những lời nói khiến người ta dễ bị đau tim đó. Tôi lắp bắp: -Có… thật không Hạnh Như? -Thật! – Hạnh Như gật đầu chắc nịt. -Sao…sao…lại…như…thế.? – Tôi ngẩn người ra. -Ôi dào vậy mà cậu không hiểu à? Thật là ngưỡng mộ cậu quá đi! – Hạnh Như cười trêu. -…….. -Này, sao cứ để một mình thằng Phong cho máu thế? Tội thằng bé… - Dì Ngọc bồi hồi. -Da, con cũng có thử máu, nhưng con nhóm máu A nên không thể, còn Thanh Phong và Thanh Nam đều nhóm máu O, nhưng Thanh Nam vì đang yếu nên bác sĩ không cho… thế là… - Hạnh Như vui vẻ giải thích. -Con… con nói gì? Con nhóm máu A? – Dì Ngọc như không tin vào tai mình. Hạnh Như ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao mẹ mình lại có phản ứng như thế. -Có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, để mẹ đi hỏi bác sĩ! Nói rồi dì Ngọc bước vội ra cửa. Cả tôi và Hạnh Như ngơ ngác nhìn nhau như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. ** -Hạnh Như, chuyện hồi này cậu nói có thật không? – Tôi gượng gạo hỏi. -Chuyện gì cơ? – Hạnh Như vô tư. -Thì chuyện… Thanh Phong hiến máu cho tôi đó… - Tôi ngập ngừng. Giời ạ, để hỏi câu này, tôi đã dằn vặt giữa lương tâm và lý trí. Lương tâm thôi thúc tôi phải làm điều gì đó cho Thanh Phong, vì Thanh Phong đã liều mạng để cứu tôi. Còn lý trí lại mach bảo tôi rằng, không được, không được, không được tiếp tục làm phiền Thanh Phong nữa. Tôi không cho phép bản thân mình tiếp tục ảnh hưởng đến tương lai của hai người ấy. Chẳng phải vì tôi mà họ bỏ dở việc di du học của mình sao? Vì thế cho nên, tôi không được, không được xuất hiện trước mặt họ nữa… -À, ra thế, chuyện đó có thật đấy Hà Vy à, cậu không biết đâu, lúc Thanh Phong phát hiện ra cậu và tôi đang nằm lì trong nhà kho, cậu ấy đã đập văng cánh cửa, rồi khi thấy tay cậu đang chảy rất nhiều máu, cậu ấy lo lắng đến nỗi chạy xe cứ như tay đua vậy á – Hạnh Như vừa nói vừa cười chủm chỉm – Hâm mộ cậu thật đấy Hà Vy à! Tôi nghe mà cứ như lùng bùng lỗ tai. Làm sao đây? Thì ra tất cả là sự thật, Thanh Phong đã hiến máu cho tôi, đó là sự thật… Thanh Phong đã lo lắng cho tôi, đó là sự thật. Tôi bàng hoàng, khẽ giật mình một cái, rồi lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung. -Mà này, lúc bị Huyền Trân bắt, cậu làm sao mà báo cảnh sát được? – Tôi cố lảng sang chuyện khác, làm ra vẻ mặt thắc măc vô tội mà hỏi Hạnh Như. -Thì lúc ấy cha mẹ tôi phát hiện ra tôi đã mất tích nên cho người đi tìm. Còn tôi, lúc bị bắt đã cố ý điện thoại cho Thanh Phong, nên những gì Huyền Trân nói với tụi mình đã được Thanh Phong nghe thấy, đó là lý do tại sao mà Thanh Phong và Thanh Nam lại xuất hiện đúng lúc như thế. Tôi ngơ ngác nghe Hạnh Như nói rồi ngây người ra trong giây lát. Đến khi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi mới lên tiếng: -Cậu.. thông minh thật đấy! -Hì hì, cậu quá khen! – Hạnh Như cười tít mắt. -Thế, còn Huyền Trân thì sao rồi? -Nó hả? chắc bị tống vào tù rồi, trời, cậu lo cho nó làm gì, nó đã làm cậu bị thương mà cậu con lo cho nó làm gì? Nói thật nhé, nếu Thanh Phong mà không đến kịp thời, tôi còn sợ cậu sẽ không còn máu để sống nữa đó. -Ơ… thế à…. Tôi lí nhí rồi thôi không thể nói thêm điều gì được nữa, ừ thì Thanh Phong đã cứu tôi 1 mạng, ừ thì Huyền Trân đã bị bắt, ừ thì Hạnh Như không còn ghen ghét với tôi nữa. Như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Sao tôi lại có cảm giác khó chịu như thế này chứ? Nói chẳng ngoa, tôi lo cho Huyền Trân lắm, một đứa con gái mới bước vào lớp 10 đã bị dính phải vụ án cố tình gây thương tích, thì sau này cậu ấy biết thế nào đây? Đành rằng tôi phải công nhận, có nhiều lúc bản thân tôi có ghen ghét Huyền Trân, nhưng không phải vì thế mà tôi có thể nhẫn tâm nhìn Huyền Trân bị bắt. Tôi suy nghĩ thế nhưng không dám nói ra, sợ lại bị Hạnh Như và người ngoài nói rằng tôi dở hơi thì chết mất. CON YÊU MẸ - Sao lại có thể như thế? Sao lại có thể như thế? Sao lại như thế chứ? Nghe có tiếng ai ngoài cửa phòng, tôi và Hạnh Như trố mắt nhìn ra. Cánh cửa phòng chợt mở, dì Ngọc đang thiểu não bước vào, lê lết từng bước chân khó nhọc đến chỗ tôi và Hạnh Như đang ngồi. - Mẹ! – Hạnh Như chạy đến dìu dì Ngọc vào – Mẹ sao vậy? - À, mẹ không sao – Dì Ngọc đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương – Bác sĩ đã kiểm tra rất rất kỹ rồi… con thuộc nhóm máu A… - Đúng rồi mà mẹ, có chuyện gì sao? – Hạnh Như lo lắng. - Nhưng mà…nhưng mà… cả mẹ và cha con… đều mang nhóm máu B… Cả phòng bệnh bao trùm một bầu không khí im lặng, im lặng đến đáng sợ. Cả 3 người đều cố gắng nén tiếng thở dài vào sâu trong lòng. Hạnh Như như không thể im lặng hơn được nữa, Hạnh Như hét lên: - Mẹ! Thế này là sao? Mẹ nói con biết đi? Thế này là sao???? - Con…. Dì Ngọc không nói được lời gì nữa. Nỗi đau đớn dằn vặt dì không cho phép dì giải thích bất cứ điều gì hết. Tôi chỉ biết lẳng lặng ngồi đó, im lặng và cố gắng không làm ồn. Hai mẹ con họ đang có vấn để với nhau. Tôi học không tệ môn sinh học cho lắm, hên tôi hiểu được, nếu cả cha và mẹ Hạnh Như đều mang nhóm máu B, thì Hạnh Như chỉ có thể mang một trong hai nhóm máu: B hoặc O. Tôi mường tượng được chuyện gì đang xảy ra nên không dám lên tiếng. Không khí trong phòng căn thẳng đến nghẹt thở. - Tại sao? Mẹ nói đi? Con là con rơi sao? – Hạnh Như hét lên, mắt bắt đầu đỏ hoe. - Không…không – Dì Ngọc xua tay – Mẹ cũng không biết sao lại như vậy nữa… - Mẹ… thì ra… thì ra con không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với cha mẹ…thì ra.. con chỉ là một đứa con rơi không hơn không kém… thì ra…. Hạnh Như không thể nói được hết câu đã bật lên tiếng khóc nức nở. - Hạnh Như à… con đừng như vậy mà…. – Dì Ngọc nói trong tiếng khóc. - Con có thể làm gì được khi biết mình và cha mẹ đang từng sống dưới 1 mái nhà suốt 16 năm qua lại chẳng có quan hệ máu mủ gì với nhau? Con có thể làm gì được hả mẹ? mẹ nói con biết đi!! Có tiếng bước chân chạy vội ra ngoài, có tiếng một người mẹ đang khóc nức nở, và có cả tiếng thở dài lặng lẽ của tôi. Mới nãy thôi, không khí trong phòng còn vui vẻ, còn yên bình, tại sao bây giờ lại như thế? Mới khi này Hạnh Như còn cười nói vui vẻ với tôi, tại sao bây giờ, cậu ấy lại khóc nức nở? Tôi bàng hoàng như chưa thích ứng được với những chuyện đang xảy ra. Trong phòng bệnh của tôi lúc này, chỉ còn tôi và người mẹ đang đau khổ dằn vặt. ** Tôi bước những bước chân thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng. Mở cánh cửa phòng cũng thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức người con trai đang nằm yên trong đó. Dưới những tia nắng hiếm hoi của buổi chiều, của hoàng hôn, người con trai ấy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp mê hồn. Mái tóc màu đen bóng cộng với đôi mắt cùng hai hàng lông mi cụp xuống trông Thanh Phong không khác gì một vị hoàng tử trong truyện cổ tích. Tôi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thanh Phong, rồi nhẹ nhàng mỉm cười: - Thanh Phong, cậu đáng yêu thật đấy! - Thật không? Tôi hoảng hồn, cứ ngỡ là…ma, đang định hét lên rằng trong bệnh viện có ma thì Thanh Phong chợt ngồi bât dậy, mim cười nhìn tôi: - Tôi nghe hết rồi nhé! Cậu khen tôi, hà hà - Này! Đang yếu mà cười kinh thế? – Tôi đỏ mặt, quay đi chỗ khác. - Cậu lo cho tôi à? - Thanh Phong vẫn không chịu bỏ qua cho tôi. - Cậu mất nhiều máu đến nỗi di căn sang căn bệnh hoang tưởng à? - Cậu bảo tôi bị hoang tưởng à? To gan nhỉ? – Thanh Phong nghiến răng – Có ai mà ăn nói với ân nhân của mình như vậy không hả? Nghe nhắn đến hai chữ “ân nhân”, tôi chợt nhớ ra chuyện Thanh Phong đã vì tôi mà mất nhiều máu đến thế, nên tôi đành thôi không đôi co với cậu ấy nữa. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: - Thế cho hỏi ân nhân đây cần gì ạ? Tôi sẽ cố hết sức mình để trả ơn cho cậu. Thanh Phong chợt mỉm cười. Một nụ cười thật… đểu: - Không phải là cố hết sức cậu để trả ơn tôi, mà là cho dù có quá sức cậu cũng phải làm, biết chưa? – Thanh Phong vặn vẹo tôi. - Này, cậu có thấy là cậu quá đáng lắm không? – Tôi bực bội. - Tôi cứ quá đáng đây, làm gì tôi nào? – Thanh Phong nghênh nghênh – Tôi chỉ cậu nhé, cậu chạy ra đầu con đường này, rồi quẹo phải, rồi quẹo trái, rồi đi thằng, gặp một người phụ nữ đứng ở góc cây, nói với bà ấy rằng, tôi yêu con gái bà ấy và muốn cưới con gái bà ấy làm vợ, nếu bà ấy đồng ý thì cậu đã trả hết ơn cho tôi rồi đấy! - Cậu bị điên à? – Tôi ngây ngô hỏi. - Cậu nói nhiều quá đấy, có đi không thì bảo? – Thanh Phong quát, gớm đã yếu như vậy mà có thể quát lớn như thế được à? Tôi ngơ ngác trong giây lát, tên này dở hơi lại thêm cứ khùng khùng điên điên thế nào ấy. tôi nhìn nét mặt cười đểu của Thanh Phong mà cúi đầu lẩm bẩm “Tên Thanh Phong này bị điên thật rồi” - Nè, muốn chết hả gì? Mới nói gì đấy? - À..không..không.. – Tôi xua xua tay rồi bước vội ra – Được rồi, tôi đi ngay bây giờ. - Này…. – Thanh Phong gọi với theo. - Gì? - Nếu thấy khỏe rồi thì không cần quay lại bệnhviện nữa! Sáng mai tôi xuất viện rồi! - Ừ biết rồi – Tôi trả lời rồi ngoảnh mặt đi thẳng. Sao hôm nay tôi thấy mình có một cảm giác khó chịu, rất rất khó chịu. Đã đồng ý làm theo lời của Thanh Phong rồi mà tôi cứ cảm thấy không phục thế nào ấy. Chẳng phải Thanh Phong bảo rằng thích tôi sao? Sao cuối cùng lại kêu tôi làm cái chuyện quái quỷ điên khùng này chứ? Hay là sau khi truyền hết máu, cậu ấy chuyển sang bệnh thiểu năng trí tuệ rồi? Tôi rất không quang minh chính đại mà suy nghĩ như vậy, rồi cũng rảo bước đi. Quẹo phải rồi quẹo trái rồi rồi lại đi thẳng… ôi trời cái tên Thanh Phong này, chắc tôi phải chết mất thôi. Gần đến nơi, sao tôi có một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Hình như tôi đã từng đi qua đây rồi thì phải? trời bắt đầu sụp tối, tôi sợ hãi nhanh chân làm hết nhiệm vụ của mình, tim hình bóng một người phụ nữ đứng dưới gốc cây. Cái tên Thanh Phong này có bị khùng không đây? Tự dưng sao lại có người nào mà rãnh rỗi mà đứng dưới gốc cây chứ? Trừ khi người đó cũng bị thiểu năng trí tuệ giống Thanh Phong, hà hà. Đây rồi, người phụ nữ đang mải mê… dọn dẹp những cái bánh còn lại trong tủ dưới góc cây. Ôi trời ạ, tôi ước gì mình bị cận thị hoặc mù cũng được, chỉ cần tôi không thể nhìn thấy người phụ nữ đó là ai. Nhưng hỡi ôi, ông trời ban cho tôi hai con mắt lành lặn và rất khỏe mạnh, vì thế cho nên, tôi có không muốn nhìn thấy…mẹ tôi cũng không được. OH MY GOD, tôi đã nói rằng tôi cảm thấy nơi này rất quen mà @_@ - Thanh Phong chết bầm, Thanh Phong chết bầm…. Tôi lẩm bẩm rồi bước vội đến gần mẹ: - Mẹ! – Tôi lên tiếng. - Hà Vy, là con sao? Làm mẹ lo quá. Hồi trưa mẹ về mà trong nhà chẳng có ai, mẹ lo lắng quá nhưng không liên lạc với con được, cũng may là có bạn con điện thoại về nhà và nói rằng con đang ở nhà nó học bài. Mẹ bớt lo hơn. Sau này mẹ sẽ để dành tiền mua cho con một chiếc điện thoại di động để có thể liên lạc… - Mẹ!!! Tôi không cầm lòng được, ôm chặt mẹ vào lòng: - Con nhớ mẹ lắm…. con nhớ mẹ lắm…. - Con nhỏ này, lớn đến ngần này mà con nũng nịu với mẹ nữa à? - Hì hì… - Tôi buông mẹ ra – Để con dọn dẹp tiếp mẹ nhé! - Ừ! Người mẹ in sâu trong tâm trí tôi là một người phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó, vừa làm mẹ vừa làm cha, vừa là trụ cột cho gia đình. Tôi yêu mẹ tôi, yêu bằng tất cả những tình cảm mà tôi có. Có lẩn mẹ hỏi tôi rằng, nếu sau này có người đòi đổi mẹ để lấy vàng bạc châu báu, con có đồng ý không? Khi ấy tôi chỉ mới lên 10, tuổi thơ tuy non nớt và chưa hiểu sự đời nhưng lúc ấy tôi đã không ngần ngại mà lắc đầu nguẩy nguậy, kèm theo là cái giọng nũng nịu của trẻ con “Con yêu mẹ nhất ấy!” Sang thứ 2, tôi uể oải xách cặp vào lớp, trên miệng còn ngáp ngắn ngáp dài khiến chảy cả nước mắt. Tình hình là cơn đau từ cánh tay vẫn còn tê buốt nên không ngủ được, lại không dám cọ nguậy vì sợ bị mẹ phát hiện. Thế nên kết qủa là sáng nay tôi dự định sẽ ngủ một giấc thật dài…thật dài…bởi vì hôm nay không có…tiết Địa. -Trương Hà Vy!!!!! Chưa bước vào đến lớp đã nghe một giọng “ái mộ” gọi tên mình, khỏi phải nói tôi cũng biết cái người mà phát ra giọng nói, à không, phải nói là giọng hét mới đúng. Một giọng hét không đụng hàng. Tôi mệt mỏi nhìn Anh Thư: -Này, mới sáng sớm đã dư thừa calo đến thế à? -Mày đừng có đánh trống lảng, nói cho tao biết, mày học hành thế nào mà cứ đứng đầu lớp hoài hoài thế hả? – Anh Thư chống nạnh, nhìn tôi đầy sát khí. -Ơ… này này… - Tôi xua xua tay – Đứng manh động, đừng manh động… cho tao biết, mày nói thế là thế nào? Tao không hiểu? -Mày… cái con mắm này, thế mày đã xem kết quả học tập tháng này chưa? -À.. chưa…. Anh Thư giơ tay định dọa đánh tôi nhưng bỗng dưng tay nó khựng lại, đôi mắt của nó mở to hơn bình thường, đôi môi mấp máy: -Th…anh…N..am…. Theo phản xạ tôi quay ra phía sau mình, cũng là địa điểm mà đôi mắt Anh Thư ngưng hoạt động. Hình ảnh Thanh Nam xuất hiện trước mặt tôi, gương mặt lạnh băng không kém phần… sát khí. Thanh Nam trừng mắt nhìn bộ dang ngô nghê của tôi hồi lâu rồi kéo tay tôi: -Đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cậu! -Này.. đừng…á….á… đau…. Không biết tại số tôi ẩm ương hay tại Thanh Nam bị mất trí nhớ tạm thời mà không biết rằng cánh tay mà cậu ấy đang kéo là cánh tay tôi bị thương. Đau quá nên nước mắt tôi cứ ứa ra. Thanh Nam thấy tôi nước mắt ngắn dài nên cũng hiểu ra được vấn đề. Đã thế cái cậu này không biết nói một lời xin lỗi mà… đổi qua cánh tay bên kia của tôi rồi tiếp tục kéo tôi đi như kéo một chiếc vali vậy. Mà nếu tôi được như chiếc vali cũng đỡ, cũng được người ta nhẹ nhàng mà kéo đi, còn đằng này…. -Này.. đứng lại đi, cậu kéo tôi đi đâu đó? Phan Thanh Nam!!! -Cấm nói nhiều – Thanh Nam lạnh lùng nói. Và thế, tôi bị lôi đi xềnh xệch khắp trường. Oa oa, như thế thì mất mặt Hà Vy này quá rồi. Đến một cái sân rộng không có 1 bóng người, đây là sân cho những người chơi bóng rổ trong trường. Đến lúc này Thanh Nam mới chịu dừng lại. -Nói cho tôi biết, tại sao cậu không nghỉ ngơi trong bệnh viện mà chạy lung tung như thế hả? – Thanh Nam nhìn tôi đầy bực bội. -Ơ hay, tôi đi học chứ có phải đi chơi đâu mà cậu nói là chạy lung tung?chính cậu kéo tôi chạy lung tung nãy giờ đấy chứ? – Tôi sừng cổ cãi lại. -Còn dám cãi bướng nữa à? Vết thương chưa lành mà cứ thích ra ngoài là sao? -Ai nói cậu là chưa lành? – Tôi vừa biện minh cho hành động của mình vừa đưa đưa cánh tay bị thương ra để chứng tỏ là mình đã lành lặn hẳn. Thanh Nam đỡ cánh tay tôi lên, bàn tay của cậu ấy chạm vào cánh tay tôi như một luồng điện xẹt qua. -Đấy, thấy không? – Tôi cười gượng – Đã lành lặn rồi đấy! -Cậu…. – Thanh Nam nhìn tôi – Nói láo! -Láo là láo thế nào? Đã lành rồi này, thấy không? -Không nói nhiều nữa, mau theo tôi vào bệnh viện, nhanh! -Tôi…tôi không đi! – Tôi bướng. -Không nói nhiều! tôi bắt đi! Nói rồi Thanh Nam không thương tiếc mà kéo tôi đi. Tôi ương bướng cố đứng yên một chỗ. Vào trong bệnh viện để làm cái gì trong khi vết thương của tôi đang dần hồi phục? vào để cúng tiền cho bác sĩ à? -Có đi không? – Thanh Nam trừng mắt. -Không! – Tôi kiên quyết. -Vậy thì tôi không dùng lời lẽ với cậu nữa! Nói rồi tôi bỗng cảm thấy mình như được nhấc bổng lên, đến khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã nằm gọn trong vòng tay của Thanh Nam rồi. Tôi hốt hoảng: -Cậu làm cái trò gì vậy hả? Thả tôi ra! Thanh Nam không thèm đáp trả tôi, gương mặt cậu ấy cứ lạnh băng từ nãy đến giờ. Tôi thở dài: -Cậu làm ơn để tôi sống yên ổn trong trường này… cậu thả tôi xuống đi! -Yên tâm đi – Thanh Nam lên tiếng – Xe tôi để ở gần đây, sẽ không ai thấy đâu. -&^%#@@!#! Sao anh em nhà họ Phan này rất thích ức hiếp người khác vậy nhỉ? Vừa đến chiếc xe màu đen bóng loáng nằm ngay trong nhà giữ xe, Thanh Nam quăng tôi xuống cái phịch. Tôi vẫn còn chưa định hình được việc gì đang xảy ra thì chiếc xe đã lăn bánh. Thế là một lần nữa tôi phải bước chân vào cái bệnh viện đó, một lần nữa tôi phải đối diện với cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện và cả một màu trắng xóa rất đáng sợ đó nữa. Oa oa oa tôi khóc không ra nước mắt thật mà…