Tại sao tôi lại là vợ anh
Chương 13 : dấu vết của sự sợ hãi
" RẦM . . . RẦM . . . RẦM . . . "
Tiếng bước càng ngày càng rõ, chẳng mấy chốc thì một đoàn người đã lên đến tầng 2. Cô đang đeo balo trên vai, tay chân luống cuống chả biết làm gì, theo phản xạ có điều kiện thì cô cần tay Thiên Hương, nhảy ra ngoài của sổ
" Xoảng . . . Xoảng . . . Xoảng . . . "
Tiếng kính vỡ làm mấy tên vệ sĩ hoảng hốt đứng ra chắn cho chủ nhân của mình. Khánh Thiên đứng hếch môi cười, trông đầu suy nghĩ :
- " Gan em càng ngày càng lớn rồi đó. Để xem em trốn được bao lâu, anh không trị được em, anh không còn là Bạch Khánh Thiên này nữa ! "
Anh nhìn những mảnh kính, thấy những giọt máu hồng của cô. Cô trong lúc nhảy không cẩn thận bị những mảnh thủy tinh cứa vào chân, thấy vậy Thiên Hương lo lắm
Cô và Thiên Hương chạy mãi chạy mãi, do chân bị thương những giọt máu cứ chảy cứ chảy không ngừng để lại một đường dẫn anh đến với cô. Khi chạy đến cạnh một dòng suối nhỏ, cô liền ngồi bịch xuống, thổi hổn hển. Thiên Hương lấy một cái khăn tay thấm mồ hôi cho cô ( mọi người biết vì sao Thiên Hương không chảy một giọt mồ hôi nào không ? Vì cô là một vận động viên điền kinh đó )
- Nếu em mệt mình nghĩ tí nhé ! Dù gì cũng chạy xa họ rồi mà, nha
Cô không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Một lúc bỗng cô giật mình nói
- Hôm nay là ngày chị k . . . kết hôn đó
Thiên Hương run nảy cả mình. Trong đầu cô chỉ nghĩ về hình phạt của Khánh Thiên thôi, là đã sợ rồi. Mấy lần trước cô chỉ trốn được có 3-4 tiếng, nhưng lần lên tới tận 2 ngày. Nếu mà anh mà bắt được thì không chỉ bị mằng còn thêm cả việc bị ác ma đem ra thịt nữa
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
72 chương
110 chương
10 chương
62 chương
32 chương