Sau khi Tô Hàng đi ra bỏ lại Hứa Nặc một mình, ai cũng không biết Hứa Nặc đang suy nghĩ cái gì, dù sao y không lâu sau đó liền đi ra, tuy nhiên y lại nói bị không khí mới mẻ bên ngoài hấp dẫn. Cứ như vậy một đoan thời gian an ổn trôi qua. "Công tử, chúng ta bao giờ mới có thể về vậy?" A Ly tuy rằng cảm thấy nơi này không tệ, nhưng nàng vẫn muốn hồi cung. "Sao vậy? Không thích nơi đây sao?" Hứa Nặc cười hỏi. "Cũng không hẳn vậy." A Ly nghịch nghịch tóc. "Nhưng mà chúng ta không thể ở đây mãi được đâu, dù sao người cũng là hoàng hậu, vẫn là phải hồi cung chứ?" A Ly đơn thuần nên không nghĩ quá nhiều, nhưng nàng sau khi nói xong nhìn sắc mặt Hứa Nặc tâm tình đột nhiên trở nên rất phức rạp, nàng tuy rằng không hiểu toàn bộ, nhưng cũng biết trong đó bao hàm cả bi thương. Nhưng mà, bi thương? Công tử sao loại thương tâm vậy? A Ly có muốn hỏi Hứa Nặc cũng không cho nàng cơ hội. "Loại chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định được." Hứa Nặc thản nhiên nói. A Ly cảm thấy công tử ngày càng kỳ quái, nhất là tù sau khi nói chuyện với Tô công tử kia, cho nên nàng phải tìm mọi biện pháp không để bọn họ ở cùng một chỗ, như vậy công tử sẽ không vui đâu! Tô Hàng bây giờ xác thực hay tới tìm mình, nghĩ tới đây Hứa Nặc cũng rất bất đắc dĩ, y tuy rằng không còn ký ức lúc trước nhưng mà ý thức trách nhiệm của kế hoạch trước kia khắc sâu trong linh hồn khiến y không có biện pháp rời khỏi thời đại này. Dựa theo lời Tô Hàng là y tự nguyện bước vào, vì vậy khảng định sẽ có phương pháp trở về, nhưng trên thực tế y đã mất ký ức căn bản không nhớ được cái gì nữa rồi. Aiz! Thật sự là buồn chết ta mà! Chuyện này được ám vệ báo cáo cho Thẩm Dập Luân xong hắn liền muốn ngay lập tức tới bóp chết tên Tô Hàng kia, trực giác của hắn cho biết Tô Hàng không đơn giản, bởi vì ám vệ trong lúc thám thính không thể nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ! Hơn nữa Hứa Nặc những ngày nay khác thường... Thẩm Dập Luân đã có một cảm giác nguy cơ lớn, tạo cho hắn ảo giác sắp sửa mất đi Hứa Nặc! Không! Không thể! Dù có phải dùng thủ đoạn gì hắn cũng phải đem Hứa Nặc buộc bên người! Hắn không thể mất đi y! Ai dám ngăn cản hắn sẽ diệt trừ kẻ đó! Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ rồi... Hứa Nặc như có điều suy nghĩ nhìn về phía chén canh trên bàn. Ba ngày sau, toàn thành chấn kinh! Đương kim thánh thượng bị dị tộc ám sát, bị thương rất nặng, thủ lĩnh cấm quân bắt sống thích khách tại chỗ, sau khi thẩm vấn đã bắt được gian tế, trong đó không thể thiếu các vị trọng thần. Dân chúng vì tin tức này mà sôi sục rất lâu, còn Hứa Nặc rất lo lắng cho Thẩm Dập Luân, thật sự bị trọng thương sao? Đáng tiếc không ai trả lời y cả. Xế chiều hôm đó Th liền chỉ huy người thu dọn đồ đạc chuẩn bị hồi cung. Tô Hàng thừa dịp lúc này đi tìm Hứa Nặc. Hắn ta đã phát hiể ra, nhưng ngày này bọn người kia cố ý lại như vô ý tách hắn ta và hn ra, xem ra Thẩm Dập Luân đã biết cái gì đó, ngược lại Tô Hàng chẳng sợ, bởi vì hắn ta mỗi lần đều sẽ có biện pháp an toàn, bất quá vẫn phải nhanh chóng khôi phục trí nhớ cho Hứa Nặc. "Tiểu Nặc, ngươi phải trở về cung mất rồi, những gì muốn nói ta đều đã nói hết, ngươi nhất định phải nhanh nhớ ra, bọn họ cũng không chờ được lâu đâu." "Ta sẽ cố hết sức." Hứa Nặc thấp giọng nói. Quả nhiên bọn họ không thể nói vài lời đã bị cắt ngang. "Nương nương, đã có thể rời đi." Trương Hòa tới đưa Hứa Nặc rời khỏi. Tô Hàng biết sau này muốn gặp Hứa Nặc càng khó, bởi vậy càng thêm lo lắng. Mà Hứa Nặc bây giờ lo lắng hơn vì thương thế của Thẩm Dập Luân, cũng không biết hắn có đỡ hơn chút nào chưa. Cứ như vậy vội vã trở về hoàng cung, Hứa Nặc chưa kịp thay quần áo đã trực tiếp tới tẩm cung của Thẩm Dập Luân. "Thẩm Dập Luân, ngươi không sao chứ!" Hứa Nặc vừa vào liền kêu tên Thẩm Dập Luân. Kết quả sau khi đi vào mới phát hiện Thẩm Dập Luân khỏe mạnh ngồi trước bàn xử lý công vụ... "Tiểu Nặc, sao ngươi về nhanh vậy, ta còn tưởng phải chờ ngươi lâu hơn nữa." Thẩm Dập Luân cười hướng y đi tới, căn bản nhìn không ra một chút bộ dạng khi bị thương. "Sao lại cúi đầu? Chẳng lẽ ta quá soái sao?" Thẩm Dập Luân thấy Hứa Nặc không nhìn mình liền cố ý đùa giỡn y. "Thẩm Dập Luân." Hứa Nặc thanh âm rất thấp, nếu chú ý nghe có thể thấy thanh âm có chút run rẩy. "Ngươi sau này có thể không đùa nhàm chán như vậy được không? Ngươi có biết ngươi như vậy rất nhiều người sẽ thương tâm không! Như vậy chơi rất vui hả?!" Tiếng Hứa Nặc càng lúc càng lớn, đến cuối cùng như là rống lên. Thẩm Dập Luân cuối cùng phát hiện không đúng, hắn giơ tay nắm cằm nâng mặt Hứa Nặc lên, lúc này mới nhìn rõ mắt Hứa Nặc đã đỏ lên, nước mắt vẫn ứ đọng trong hốc mắt, trực rơi xuống. "Thực xin lỗi." Thẩm Dập Luân nói. "Thực sự rất xin lỗi, nhưng mà, ta rất vui, thật sự." Thẩm Dập Luân không để ý Hứa Nặc sau khi nghe xong trợn to hai mắt bắt đầu giãy giụa, tự mình nói tiếp. "Ta vui bởi vì ngươi lo lắng cho ta, ngươi có thể lo lắng cho ta khiến ta rất vui, rất vui vẻ." Thẩm Dập Luân thâm tình nhìn Hứa Nặc, trong mắt bao hàm tình ý tựa hồ yếu dật xuất lai(*), Hứa Nặc cũng sa vào trong đôi mắt này của Thẩm Dập Luân, quên mất hết thảy phản kháng. (*)yếu dật xuất lai: nhất định phải bày ra, đại khái vậy. Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc tựa trong ngực mình ánh mắt càng ngày càng mờ mịt, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa rồi, đã từng rất muốn chăm chú đem y khảm vào trong ngực! Vĩnh viễn không buông ra! Thế là Thẩm Dập Luân không du dự nữa, hôn lên đôi môi đã nhiều lần hắn ao ước. Thẩm Dập Luân hôn thập phần bá đạo cùng hữu lực, lại nóng như lửa đốt, Hứa Nặc kìm lòng không đậu càng ngày càng trầm luân, đến cuối cùng mới bắt đầu yếu ớt đáp lại. Thấy được người nào đó đáp lại càng thêm kích thích, liền đem Hứa Nặc hôn đến toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể rúc vào trong ngực Thẩm Dập Luân. Đến lúc được buông ra Hứa Nặc theo bản năng hít từng ngụm từng ngụm không khí mới lạ.