Hứa Nặc cảm thấy y mấy ngày nay thực sự là,【giống——】Hao Thiên Khuyên(*)!
(*)Hao Thiên Khuyển: Hao Thiên Khuyển vốn là chó kéo xe của nay thuộc sở hữu của Nhị lang thần, con chó này phò trợ cho Nhị lang thần diệt yêu trừ ma. Hao Thiên Khuyển chính là một trong những pháp bảo nổi tiếng của Nhị lang thần và là nỗi hãi hùng của biết bao yêu ma quỷ quái.. Con này ở trong phim Bảo liên đăng, Tây du ký, Bát tiên,... nói chung là luôn đi kèm với Nhị lang thần.
Tại sao không ai nói cho y biết chủ quản của cuộc tuyển tú là y?! (mỉm cười.jpg)
Người của Phượng Nghi cung mấy ngày nay rất thê thảm, bởi vì tâm tình nương nương nhìn có vẻ không tốt lắm, cái gì hả? Ngươi nói nương nương đang cười? Ha ha, ngươi chẳng lẽ không cảm giác được trong nụ cười mang hàn khí sao?
A Ly nội tâm đau khổ, công tử mấy ngày nay càng thích khi dễ người khác!
Hứa Nặc cũng không rảnh mà quản xem bọn họ đang bàn tán cái khỉ gió gì, y đặc biệt đặc biệt hoài niệm những năm tháng trước đây, nếu nói khi trước chuyện tuyển tú có thể bị mình bóp chết, đem hết thảy phiền toái bóp chết từ trong trứng nước! Cũng không đến nỗi làm mình mệt mỏi! Thành! Cẩu!(*)
(*)ý là khiến ẻm mệt như con tó ấy
Nhưng mà Hứa Nặc hiện tại chỉ có thể giấu đi tâm tình xem một đống tranh vẽ mỹ nhân xếp thành núi trước mặt, trong lòng vô cùng muốn phát điên!
Trong mắt của người mắc bệnh đui mù như Hứa Nặc mà xem xét thì, khuôn người cổ đại toàn là một bộ giống nhau! (▼ヘ▼#)
"Công tử, có muốn uống một chút trà lạnh không ạ?"
Ngay khi Hứa Nặc vò đầu bứt tai hận không thể lật bàn thì A Ly đem nước trà tới, Hứa Nặc lập tức cảm thấy A Ly như thế này thật tri kỷ, thật là khiến người cảm động! Mình nhất định phải thưởng cho nàng danh hiệu công nhân tốt hàng năm! Cái gì? Đợi một lát, mình lại vừa nói cái quỷ gì vậy?
"Ừ, đặt ở đây đi."
A Ly đặt khay trà xuống, đi đến trước bàn cũng nhìn nhìn tranh vẽ mỹ nhân.
"Sao nào? A Ly cảm thấy cô nương nào đẹp?" Hứa Nặc thấy A Ly nhìn chăm chú như thế lên tiếng hỏi.
"Dạ?" A Ly nghe xong nghiêm túc suy nghĩ một phen. "Công tử, nô tỳ cảm thấy các nàng không ai nhìn đẹp bằng công tử!"
A Ly nghiêm túc nói những lời này với Hứa Nặc.
Hứa Nặc mặt cứng đờ.
"A Ly, ta là nam nhân, không nên so sánh tướng mạo đẹp xấu với những người này, ngươi có thể khoa trương nói ta là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phong lưu, nhưng không thể nói ta đẹp!"
Hứa Nặc cho rằng đây chính là tính nguyên tắc của vấn đề, không thể nhượng bộ.
"Thế nhưng là..."
A Ly còn muốn phản bác lại bị Hứa Nặc cắt ngang.
"Được rồi được rồi, ta hiểu ý của ngươi, nhưng mà không được dùng từ dùng câu bậy bạ. Ngươi lui xuống đi, ta xem lại một chút."
"Vâng, vậy nô tỳ cáo lui."
"Ừ."
Hứa Nặc bày trên mặt ghế lần lượt nhìn lại từng cái, bất quá mới chọn được ba hình, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, giảo hoạt nở nụ cười.
Buổi tối, Tiểu Lan lại tới Phượng Nghi cung, đám cung nhân đối với chuyện này tập mãi thành thói quen, dù sao hoàng thượng đối với nương nương cũng được coi là sủng ái mà.
Chờ Hứa Nặc ăn cơm chiều xong, Thẩm Dập Luân liền bị túm đến thư phòng, sau đó, mười bức họa nhân được treo lên trước mặt.
Thẩm Dập Luân còn chưa kịp phản ứng.
"Đây là?"
"Hề hề, đây là danh sách những nữ nhân xuất sắc nhất, ngươi xem một chút xem có gì không thích hợp không? Có gì thì nói ta sửa lại." Hứa Nặc cười tủm tỉm.
Thẩm Dập Luân kinh ngạc nhìn tốc độ nhanh kinh khủng của Hứa Nặc, nhưng mà đợi hắn nhìn kỹ một chút phát hiện ra vấn đề.
"Y phục của các nàng, đều là màu vàng sao?" Thẩm Dập Luân nghi hoặc.
"Há, thật không? Có thể là trùng hợp thôi." Hứa Nặc chột dạ nhìn trái nhìn phải nhưng lại không nhìn Thẩm Dập Luân.
"Ồ, thật không? Ta cũng không nhận ra đây là trùng hợp." Thẩm Dập Luân cố ý nghiêm mặt trêu Hứa Nặc.
"Thực xin lỗi mà." Hứa Nặc hơi bị Thẩm Dập Luân hù, nói chuyện đều có chút cẩn thận hơn. "Ta thật sự nhìn không ra các nàng có gì khác nhau, vì vậy ta liền theo màu sắc chọn ra, sau đó, đem những người mặc quần áo đồng màu như vậy cho ngươi lựa. Thế nhưng chuyện này cũng không thể oán ta mà! Ngươi cũng không biết trong phủ nội vụ đưa tới bao nhiêu bức họa, ta xem con mắt đều mù luôn rồi! Còn không chỉ có chừng này, những kỹ nghệ cũng bắt ta từng cái một xem qua, ta thật sự bận đến sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Nói đến câu cuối cùng, Hứa Nặc có chút ủy khuất.
(Làm nũng ~)
Thẩm Dập Luân không nghĩ tới lại như thế, nhìn kỹ quả nhiên trong mắt Hứa Nặc tràn đầy tơ máu, nhìn y càng thêm đau lòng.
"Thật xin lỗi, ta không biết."
Nói những này có thể cảm thấy chưa đủ, lại đem những bức họa kia cuộn lại, hướng ra bên ngoài quát lớn:
"Trương Hòa!"
Trương Hòa vội vàng chạy vào.
"Có nô tài!"
Đem những cái này đều mang đi đi, Thẩm Dập Luân vốn định nói như thế, nhưng nghĩ đến đây đều là thành quả của Hứa Nặc, liền không đành lòng.
"Đem những cái này đến phủ nội vụ, để bọn họ chiếu theo những cái này mà lập danh sách."
"Vâng."
"Đúng rồi, lại nói với phủ nội vụ một câu, làm tốt bổn phận của phận, nếu không vị trí này cho người khác cũng không sao." Thẩm Dập Luân một bụng tức giận với phủ nội vụ, cho nên ngữ khí cũng rất nặng.
"Nô tài đi ngay ạ."
Trương Hòa lập tức thu dọn lui xuống.
"Như vậy cũng được sao?" Hứa Nặc không hiểu mà có chút áy náy. "Ta chỉ là tùy tiện chọn người, có phải đối với ngươi không tốt lắm?"
Hứa Nặc cũng không phát biểu nhận xét sau lưng Thẩm Dập Luân, bởi vi y nói đều đúng, phủ nội vụ đúng là đang khi dễ mình, bất quá họ có hoàng thượng làm chỗ dựa, cho nên không sao hết.
Thẩm Dập Luân đối với y trấn an mà cười một cái:
"Đừng lo lắng, đám lão nhân kia tinh khôn lắm, cũng không vì chuyện nhỏ này mà náo loạn nổi dậy."
"Ừm." Hứa Nặc chỗ hiểu chỗ không.
"Oáp oáp ~~~" Hứa Nặc không tự chủ ngáo một cái thật lớn, chuyện này vừa kết thúc buồn ngủ liền ập đến, mắt đã nhanh chóng mở không nổi nữa.
"Mệt thì ngủ ngay đi, đừng cố gắng làm gì." Thẩm Dập Luân thấy thế càng thêm đau lòng, nghĩ đến lời mình vừa nói là quá nhẹ rồi.
"Ừm, ta đi ngủ trước đây." Nói xong lại ngáp một cái.
"Ừ, đi đi."
Đưa Hứa Nặc về, Thẩm Dập Luân lại gọi người đem tấu chương đến đây để phê duyệt. Bất tri bất giác đã đến nửa đêm. Thẩm Dập Luân đi đến bên giường, mượn ánh trăng mờ ảo nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nặc, thật sự là càng nhìn càng thích, càng nhìn càng làm người ta yêu đến tận trong tâm khảm.
Thẩm Dập Luân cúi đầu xuống, lần thứ nhất hôn môi Hứa Nặc, người của mình cũng nên đóng dấu mới đúng.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
33 chương
69 chương
20 chương