Ngồi xe ngựa rất nhanh đã đến nhà Ninh Tuyên, Ninh Tuyên cho phép thị vệ cùng vào. Hứa Nặc đi vào phát hiện dây chỉ là một sân nhỏ rất bình thường, hầu như phong cách không khác biệt lắm, nhưng được chủ nhân quản lý vô cùng tốt, sạch sẽ ấm áp.
"A Hàng, ta đã về rồi."
Hứa Nặc vẻ mặt kinh hãi mà quay đầu nhìn gã, ngữ khí ôn nhu như thế là muốn nháo thành cái gì?! Luôn luôn trầm mặc ít nói, ngữ điệu như vậy sao không chấn động được chứ?!
"Ca huynh về rồi?" Một thanh âm mừng rỡ ở trong nhà truyền ra. Hứa Nặc nghe thanh âm trong trẻo này không hiểu sao có chút quen thuộc, tiếp theo một công tử tuấn tú từ bên trong đi ra.
Hứa Nặc trông thấy tướng mạo của cậu ta đột nhiên đầu nhói đau một cái, giống như có cái gì đó từ trong đầu hiện lên rồi lại vụt mất, Hứa Nặc muốn giữ nó ở lại nhưng vì tốc độ quá nhanh mà trượt mất.
Bọn thị vệ vội vàng qua đỡ y nâng đến ngồi vào ghế đá trong nội viện, sau đó có người muốn đi tìm đại phu thì bị Hứa Nặc ngăn lại. Dù sao bây giờ cũng đã hết đau.
Người nào cũng không chú ý đến, tay Tô Hàng rơi run run cử động, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Hứa Nặc cũng nghi ngờ Tô Hàng, bởi vì mấy ngày qua y đều không xuất hiện loại tình huống này, bây giờ trong đầu lại có thật nhiều hình ảnh mơ hồ, này càng làm cho y xác định trí nhớ của mình có chút vấn đề.
(Ta chém, chém, chém! Tại ta không hiểu Ụ.Ụ)
"Ngươi không sao chứ?" Tô Hàng lúc này tiến lên.
"Không sao đâu." Hứa Nặc hướng hắn cười cười, thử đứng lên phát hiện không thành vấn đề, xấu hổ mà nói với Tô Hàng: "Thật có lỗi, khiến ngươi chê cười rồi. Lần đầu gặp mặt, ta là Hứa Nặc, xin chào."
"May quá, ngươi không sao. Tên của ta đại ca ta chắc cũng nói cho ngươi biết rồi ha."
"Đúng vậy, còn chuyện của các ngươi, vì vậy ta muốn tới thăm một chút!" Hứa Nặc dí dỏm hướng Tô Hàng chớp chớp mắt nhìn.
Tô Hàng sau vài giây mới phản ứng hiểu được ý tứ trong lời Hứa Nặc, tức khắc có chút đỏ mặt, vẫn không quên dùng sức mà nhéo Ninh Tuyên một cái.
"Cái này, làm gì có chứ? Chúng ta... cũng không có chuyện gì." Tô Hàng luống cuống phủ nhận.
Ninh Tuyên nghe đến đó có chút ảm đạm. Hứa Nặc nhìn hai người, rõ ràng thể hiện tiết tấu ngươi tình ta nguyện, bất quá nếu muốn để Tô Hàng tiếp nhận Ninh Tuyên vẫn cần tiểu trợ công thiện nghệ như mình đó!
"Tô Hàng." Hứa Nặc đột nhiên nghiêm chỉnh lại, Tô Hàng cùng Ninh Tuyên đều có chút không quen, nhưng vẫn nghe Hứa Nặc nói.
"Tô Hàng ta chưa trải qua những chuyện này, vì vậy ta không thể cảm nhận được hết lo lắng của ngươi, nhưng ta biết lúc nào có thể tranh thủ thì đừng buông bỏ, đừng vì một việc nhỏ không liên quan buông bỏ quyết định quan trọng nhất, ngươi và Ninh Tuyên ở cùng một chỗ không liên quan gì đến người khác, còn trên danh nghĩa là huynh đệ thì cũng có liên quan gì đâu, dù sao các ngươi cũng không có huyết thống, tại sao không lớn gan một lần, tiếp nhận Ninh Tuyên chứ?" Hứa Nặc khó nói được triết lý như thế.
Tô Hàng nghe xong cúi đầu xuống, dùng mũi chân đá lá rụng trên mặt đất.
"Ta, còn cần suy nghĩ."
Nghe được câu này hai mắt Ninh Tuyên đột nhiên sáng lên, kích động ôm lấy Tô Hàng. Tô Hàng cũng không ngăn cản hành động của gã, điều này làm cho Ninh Tuyên có chút chắc chắn hơn, dù sao thì trước đó hắn cũng không thích những cử chỉ thân mật như vầy. Nghĩ tới đây Ninh Tuyên cảm kích nhìn Hứa Nặc.
Hứa Nặc cười híp mắt dùng khẩu hình nói với gã:
"Nhớ kỹ mời ta ăn cơm!"
Ninh Tuyên ra sức gật đầu, chắc chắn rồi, phải mời thật nhiều thật nhiều luôn ấy!
Hứa Nặc xem bọn họ như vậy cũng nghiêm chỉnh không tiếp tục quấy rầy, thời điểm này phải để bọn họ ở chung một chút.
"Hôm nay trời cũng đã khuya lắm rồi, ta đi về trước đây, hôm khác lại tới hỏi thăm."
Hứa Nặc nói làm cho Tô Hàng ý thức được chỗ này còn có những người khác, không khỏi đẩy Ninh Tuyên ra.
"Ở lại ăn bữa cơm đi." Tô Hàng giữ Hứa Nặc lại.
"Không cần." Hứa Nặc khoát tay. "Nếu như hôm nay đã giúp được ngươi, vậy ta đây xin về trước." Hứa Nặc một câu là nói với Ninh Tuyên, nhìn cũng đã nhìn qua, giúp cũng đã giúp rồi, chuyện này mình cũng nên nhanh thôi.
"Vội vậy sao?" Tô Hàng có chút không nỡ, ngay cả Ninh Tuyên cũng nhìn ra được.
"Ừ, không có biện pháo, có người trông ngóng nữa!" Hứa Nặc nửa đùa nửa thật nói.
Tô Hàng cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà vẫn cùng Ninh Tuyên tiễn Hứa Nặc ra đến tận cửa.
"Các ngươi quay về đi, ta đi đây." Hứa Nặc trèo lên xe ngựa nói với bọn họ.
Sau đó, bọn thị vệ liền đưa Hứa Nặc hồi cung. Tô Hàng cứ như vậy mà nhìn xe ngựa Hứa Nặc dần dần từng bước khuất xa.
Ninh Tuyên phát hiện tâm tình Tô Hàng không tốt lắm, quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì sao? Thân thể không thoải mái?"
"Không sao. Chúng ta trở về đi, đúng rồi, huynh đoán đệ hôm nay muốn ăn gì?" Tô Hàng khéo khéo dời chủ đề.
Ninh Tuyên quả nhiên không hỏi nữa, cùng Tô Hàng tiến vào.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
51 chương
87 chương
11 chương
207 chương
6 chương