Giới giải trí luôn luôn là địa phương thực tế nhất, đừng nói ba năm hay hai năm, chính là hai tháng không xuất hiện trong tầm mắt dân chúng, đều sẽ bị quên lãng đi, bị đãi ngộ trở thành người qua đường. Đoạn thời gian Kỷ Sơ hot nhất chính là quay bộ phim *Chung*, bây giờ lại bị nói là vũ công quảng trường, nàng cũng không muốn hưởng thụ sinh hoạt dưới ánh đèn pha nữa, nhưng cảnh còn người mất cũng không biết nên hài lòng hay là thất lạc. Thẩm Nhan Trì nắm điện thoại di động lướt blog, liếc nhìn siêu sao đang "hot" oa ở sô pha trước đây, "Có muốn ta dùng tiền mua cho ngươi chút fans hay không a, quan ái quá khí tam lưu minh tinh, người người trách cứ." Kỷ Sơ lười biếng duỗi người, hừ một tiếng, lặng lẽ sửa lại thuộc tính ôn nhu của lão bản, thủ trưởng ác miệng, giả thiết này cũng quá cũ đi. Trên màn hình di động đều là tin tức cũ trước đây, Thẩm Nhan Trì vẫn mang theo nụ cười, trong mắt không có chút nổi sóng chập trùng, nhưng nội dung trong tin tức lại thoải mái khúc chiết, chính là Kỷ Sơ trước đây qua lại. Tuy rằng đưa tin bát quái không cách nào chạm đến chân tướng, nhưng tâm tư bát khiếu Thẩm Nhan Trì đã từ lâu đem sự tình đoán được bảy tám phần, duy nhất nhìn không thấu chính là cái người gọi Lãnh Hoài An này, lai lịch bối cảnh thần bí như vậy, tác phong thủ đoạn cũng tàn nhẫn gọn gàng, trước đây lại chưa từng nghe nói qua, đúng là kỳ quái. Thẩm Nhan Trì để điện thoại di động xuống, đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Kỷ Sơ, "Không đùa ngươi, đi, ta mang ngươi đi Phúc Mãn Lâu ăn nhất phẩm bánh ngọt cùng vịt bát bảo phỉ thúy." Lại dùng phương thức đối phó kẻ tham ăn dụ ta, Kỷ Sơ mở miệng chuẩn bị khiển trách "Cái kia, ăn ngon không?" [Edit: ¤_¤"] "Có người nói đầu bếp nơi đó trước đây làm Mãn Hán toàn tịch, tay nghề là kinh thành ngự phòng mấy đời truyền xuống, không có quan hệ sẽ̀ không được ăn." Kỷ Sơ như hiểu mà không hiểu ồ một tiếng, không rõ đi theo sát lão bản. Mãi cho đến Phúc Mãn Lâu, mới nhớ bản thân đã quên cái gì, nàng ở trong lòng trấn an chính mình: Điểu vì thực vong, cắn người miệng mềm. Phúc Mãn Lâu không hổ là kinh thành đệ nhất tửu lâu, bên trong trang hoàng đều lộ ra một luồng quý khí. Kỷ Sơ cùng Thẩm Nhan Trì ngồi ở trong phòng nhỏ cổ kính, nói chuyện phiếm mỹ thực Trung Quốc. Trong phòng khách còn đặt một cái TV LCD cực lớn, mở âm nhạc cổ điển, trong màn hình quay lại sáu mươi bốn đạo món ăn Mãn Hán, từng cái từng cái tỉ mỉ giới thiệu, đang giới thiệu đến món ăn thứ ba mươi, màn hình đột nhiên thay đổi, tựa hồ chuyển tới một bộ phim được cài trước. Tiểu cô nương mang món ăn đến cười giải thích: "Lão thái thái của chúng ta là fans trung thành của vị này, mỗi lần có tin tức của nàng nhất định phải mở cho mọi người xem, hai ngươi thông cảm" Hai người vung vung tay ra hiệu không có chuyện gì. Tiểu cô nương bày món ăn tiếp tục nói: "Lão thái thái trước đây là Đại tiểu thư quý tộc thành Bắc Kinh, cực kì mèo khen mèo dài đuôi, không có coi trọng qua người nào, trước đây tiếp kiến mấy vị lãnh đạo đều không coi là chuyện to tát gì, nhưng bị thuyết phục bởi vị Lãnh tiểu thư này, cũng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Kỷ Sơ nhìn tiểu cô nương này nói chuyện thú vị vô cùng, đã nghĩ trêu chọc nàng vài câu, mà khi hình ảnh trên TV vừa hiện ra, khóe miệng nàng có chút cứng lại rồi. Trên TV, nữ nhân khoác long bào màu vàng óng, trên người là khí chất vương giả tự nhiên mà thành, vẫn xinh đẹp không gì tả nổi, vẫn lạnh lùng đến không có tình người, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, mỗi một cái vẻ mặt động tác đều không mang tới bất luận cảm tình gì. Trong lòng Kỷ Sơ khó có thể ngột ngạt một chút tràn ra chua xót cảm, tầm mắt chuyển qua trên sàn nhà, nỗ lực quên đi âm thanh trên TV, chúng sinh, chính mình không phải số mệnh của nàng, vừa quyết định muốn buông tay, không muốn lại giống như oán phụ. Chỉ là con người là động vật tình cảm, thời gian chung đụng trước đây đều biến thành hồi ức lắng đọng xuống, chung quy phải cho nàng một chút thời gian đi thích ứng, luôn có thể chậm rãi đến liền không để ý chút nào, ngươi xem, bản thân nàng không phải cũng sống rất tốt sao, mỗi ngày vừa đi vừa nghỉ, ăn ăn uống uống, cười nhìn thế giới. Trong TV người chủ trì còn đang ồn ào "Lãnh tổng Thiên Hoàng từ khi thành lập Hollywood Phương Đông sau, liền không còn diễn qua bất kỳ phim truyền hình nào, bao nhiêu người chuyện đó bóp cổ tay, bây giờ nhưng lại trở lại màn ảnh..." Đây là một bộ điện ảnh cung đình cổ đại, đoạn phỏng vấn rất ngắn, chỉ bàn giao lại bối cảnh, cùng một đoạn cắt hình ngắn của Lãnh Hoài An, nàng đóng vai chính là nữ hoàng đế có tiếng trong lịch sử, lông mày dán vào ba biện hoa điền, bối cảnh là hoàng cung phồn hoa mỹ lệ. Hoàng hôn trong Tử Cấm Thành, Lãnh Hoài An cầm trong tay quốc tỳ, nghiêng mặt chậm rãi nói: "Cảm tình thực sự là trò chơi nguy hiểm lại vô dụng, ta luôn luôn cho là như thế." Kỷ Sơ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh quay về Thẩm Nhan Trì nói: "Ông chủ, ta đi toilet một chút." Nói xong liền mở cửa đi. Bên này người trên TV nâng lên mí mắt, lẳng lặng mà nhìn máy quay, "Nhưng ta nguyện ý vì ngươi, bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng." Nói xong câu đó sau, môi vị nữ hoàng tựa hồ lại mở ra, mơ hồ phát ra âm thanh nho nhỏ. Nhưng Kỷ Sơ đã rời đi cũng không có thấy cảnh này, nàng vẫn cho rằng Lãnh Hoài An vô tâm vô phổi, nhưng khi đang nói câu này, tròng mắt màu đen bị một ít tâm tình không nói rõ được cũng không tả rõ được nhiễm đạt ở ngoài đẹp đẽ, ánh mắt là thâm trầm như vậy, nhưng lại phảng phất như xuyên thấu qua màn ảnh nhìn người nào đó. Cốp một tiếng, Thẩm Nhan Trì tắt đi TV "Thực sự là thất sách." Nàng lắc đầu một cái, bưng lên bích loa xuân trên bàn, xa xôi thưởng thức lên. Trên bàn cơm Thẩm Nhan Trì diệu ngữ hàng loạt, ý cười liên tiếp, Kỷ Sơ thuần thục ẩn giấu tâm tình, cuối cùng cũng coi như là chủ và khách đều ăn vui vẻ. Đồng dạng là ăn cơm, nhưng một nơi khác lại thanh lãnh hơn nhiều, Hạ Di nhìn đối diện mảy may chưa động bữa tối, nửa trêu đùa nửa khuyên lơn: "Thân thể là tiền vốn làm cách mạng nha~." Lãnh Hoài An liếc nhìn bò bít tết tinh xảo trước mặt, nhưng không có nửa điểm khẩu vị, trước đây ở Yến quốc thời điểm, dùng bữa thì có quy định nghiêm chỉnh, một bàn món ăn không thể gắp ba lần trở lên, mỗi dạng đều là lướt qua liền thôi, còn có một đống lễ nghi phiền phức, nàng vốn là người ít ăn uống, cứ như vậy đối với hứng thú ăn cơm càng thiếu khuyết. Đến hiện đại sau, nhìn bên cạnh người kia nuốt nhanh cắn lẹ, đúng là ngón trỏ hơi động, ăn mấy bát cơm, nhưng một năm qua, mỗi lần dùng bữa tối thì, nàng nhiều nhất chỉ động mấy đũa. Lúc đó còn có chút cảm giác không tên, hiện tại vừa nghĩ, ở trong nhà Kỷ Sơ ăn tốt như vậy, đều là công lao của Kỷ Sơ đi. Suy nghĩ đến đây, Lãnh Hoài An có chút ghét bỏ nhìn người đối diện một chút, Hạ Di một chút tác dụng thôi thúc ăn đều không có. Hạ Di nắm khăn ăn xoa một chút khóe miệng, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Qua mấy ngày có cái tiệc tối." Lãnh Hoài An: "Hả?" Hạ Di: "Thương giới danh lưu đều sẽ đi, công ty Tây Sơn cũng tham gia." Tây Sơn chính là sản nghiệp của ông nội Thẩm Nhan Trì. Lãnh Hoài An không nhìn ra hỉ nộ nói: "Ngươi quan tâm đến vấn đề tình cảm của ta như vậy sao?" Hạ Di trả lời lạc đề "Kỳ thực trước đây ở Yến quốc thời điểm, ta có lúc cũng không hi vọng ngươi làm hoàng đế." Lãnh Hoài An: "Hối hận ở bên cạnh ta à, ngươi muốn giúp Tam Hoàng tỷ?" Hạ Di: "Ta đối với ngươi là tuyệt đối trung thành, ý của ta cũng chỉ là mặt ngoài ý tứ, làm hoàng đế quá cực khổ, thế nhưng lúc đó ở Yến quốc lại không có biện pháp khác, bằng không chính là chết đi. Bây giờ đi tới nơi hiện đại này, ta cảm thấy có thể có sự lựa chọn khác biệt." Không cần lại câu tâm đấu giác, tranh quyền đoạt thế, ngồi ở long ỷ huy hoàng, hoàn toàn không cho phép bất luận người nào tới gần. Kỳ thực, Hoài An ngươi không hẳn đều hưởng thụ quá trình này. Lãnh Hoài An thật lâu không nói gì, nàng xem thật kỹ người đối diện, người này nguyên lai không chỉ có coi mình là hoàng thượng, mà là càng thêm thân cận bằng hữu, mặc dù là một phương diện khác. Nàng hiếm thấy đối với Hạ Di mang theo chút ấm áp nói chuyện, "Vậy còn ngươi, không phải luôn coi chính mình là thừa tướng đệ nhất thiên hạ tài tử, thông minh đến có thể xem hiểu lòng người sao." Hạ Di không có trả lời, vẫn cứ yên tĩnh uống rượu. Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, ánh đèn óng ánh, mà bên trong Lãnh Hoài An cùng Hạ Di lại yên tĩnh, vẻ mặt trầm ổn, phảng phất đều ở hồi ức cũ. "Sở Vương cung hiện tại lại bị tuyết lớn bao trùm đi." "Ân, nơi đó vẫn là một địa phương rất lạnh." Tiệc tối tiến hành ở khách sạn SODOM, quy mô không phải rất lớn, người đến không giàu sang thì cũng cao quý, cũng may Kỷ Sơ đều trải qua đại trường hợp quen thuộc, theo Thẩm Nhan Trì cũng không sốt sắng. Thẩm Nhan Trì bất động thanh sắc dùng ánh mắt ám chỉ Kỷ Sơ nhìn về phía góc đông bắc mấy người kia, "Cô của ta, một trong những cổ đông to lớn nhất trong xí nghiệp gia tộc, muốn cho nàng đem quyền lực giao ra, thực sự là còn khó hơn lên trời." Kỷ Sơ cũng dùng dư quang đánh giá, là một nữ nhân ung dung hoa quý thành thục "Cường địch a." Nàng bắt đầu nghĩ ý xấu "Chúng ta đi tìm một cái đại soái ca đi, làm cho nàng rơi vào bể tình, nàng sẽ an tâm ở nhà mang hài tử." Thẩm Nhan Trì bất đắc dĩ cười cười, uống xong một ly rượu sau đó mặt mày phơi phới nói: "Tuy rằng cường nhưng không phải vô địch, ta tự nhiên có phương pháp làm cho nàng tán thành ta." Kỷ Sơ vừa định quăng qua cái ánh mắt khinh thường, rồi lại lần thứ hai cứng đờ, nàng biết cho dù là ở nơi rộng lớn, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ đụng mặt Lãnh Hoài An, nhưng nàng không nghĩ sẽ tới nhanh như thế, buổi trưa ăn cơm thì nhìn thấy hình ảnh, buổi chiều liền nhìn thấy người thật, thời gian nhanh đến mức nàng hoàn toàn không biết nên đem đống tâm tình kia hướng về nơi nào sắp đặt. Nàng đang bưng ly rượu cùng người khác tán gẫu, người chung quanh đều thỉnh thoảng đem tầm mắt rơi ở trên người nàng. Lãnh Hoài An mặc kệ ở đâu đều như viên kim cương óng ánh, hấp dẫn mọi người. Kỷ Sơ cùng Lãnh Hoài An cách một khoảng cách, nàng đi tới dựa vào bồn hoa bên tường, tận lực làm nhạt sự tồn tại của chính mình. Mà hành động này trái lại để người xa xa quét tới một chút, Kỷ Sơ nhất thời một trận hô hấp, nhưng là người kia chỉ vỏn vẹn liếc nhìn liền tiếp theo cùng người khác nói chuyện. Kỷ Sơ không cảm giác cắn cắn môi, càng hướng về góc tối đi đến. Những người cùng Lãnh tổng nói chuyện chẳng biết vì sao đột nhiên cảm thấy bầu không khí lạnh xuống, vẻ mặt Lãnh tổng cũng không có gì thay đổi, nhưng trực giác nói cho hắn biết chính mình nên câm miệng. Nhìn thấy người bên cạnh Lãnh Hoài An đi hết rồi, người bên cạnh còn muốn tiếp tục tập hợp lại lập quan hệ, nhưng bị Lãnh Hoài An liếc mắt nhìn sau, trong nháy mắt liền sửng sốt, rõ ràng vẫn là vật phát sáng mị lực vô hạn, hiện tại nhưng là băng sơn người sống chớ gần. Chỉ có Hạ Di còn không sợ chết đứng sát bên, "Ngươi hôm nay rất mất tập trung a." Lãnh Hoài An không muốn để ý tới người đang chế giễu, nàng chỉ là nhìn kỹ Kỷ Sơ biến mất nơi cửa, tầm mắt vững vàng khóa chặt nơi đó. Hạ Di lắc đầu một cái: Người ở đó thì nguỵ trang xem thường, người đi rồi liền nhìn hết sức chăm chú, thế nào lại cảm giác Lãnh nữ vương có chút ngạo kiều nha, hẳn là ảo giác đi~.