Chương 22 “Thiếu gia, nô tài có chuyện muốn bẩm báo nhưng thiếu gia phải đồng ý không trách cứ thì nô tài mới dám nói.” Trung niên nhân ăn nói khép nép giống như vừa gây ra đại họa gì vậy, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Tiêu, “Nô tài thật không phải là cố ý, thiếu gia xin hãy tha thứ cho nô tài đi.” Lại có chuyện gì đây? “Nói ta nghe xem.” “Hôm nay lão gia phu nhân sẽ đến phủ tể tướng.” Không thể nào! “Sao ngươi dám nói cho hai vị thùng nước đó hả?! Thật là đồ tam bát!” Tuy không biết thiếu gia nói tam bát là có ý gì, bất quá khẳng định không phải lời hay, trung niên nhân bắt đầu khốc đắc hi lý hoa lạp (khóc bù lu bù loa), “Thiếu gia, nô tài xin lỗi ngài nhưng giữ bí mật trong lòng thật sự rất khó chịu, nô tài cuối cùng cũng không chịu được nên đành phải tìm người để chia sẻ mà.” Tiêu Tiêu thờ ơ, “Tự ngươi giải quyết đi.” Tốt nhất là nàng nên đến thư phòng luyện chữ, bước ra ngoài bây giờ cũng chỉ làm mất mặt Hình Thất. “Phu nhân, phu nhân.” Hoa Hoa tiểu tỳ không biết từ đâu chạy đế gọi Tiêu Tiêu, “Bên ngoài có người tìm ngài, đang chờ ở đại sảnh. À, còn có cả Phẩm thần y nữa.” Di? Phẩm Nguyệt này sẽ không hối hận chứ. Tiêu Tiêu nhanh chóng lôi kéo Tài thúc cùng đi, “Nếu đại ca muốn dẫn ta đi, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.” Trung niên nhân mãnh liệt gật đầu, “Lập công chuộc tội, có phải ngài tha thứ cho nô tài chuyện của lão gia phu nhân rồi không?” Tiêu Tiêu trở mình mắt trợn trắng, “Đi thôi.” Lại còn cò kè mặc cả nữa. Ra đến đại sảnh, người đầu tiên Tiêu Tiêu nhìn thấy là Nguyệt Đình cùng Nguyệt Ngọc một thân áo trắng phiêu phiêu, bên cạnh đó là... ngất, cương thi! Tại sao hắn cũng tới! Nàng làm như không phát hiện, tự động nhảy qua. A, Phẩm Nguyệt, quả nhiên là huynh ấy. Ngô, hình như huynh ấy có điểm là lạ. “Tụ Bảo…” Nguyệt Ngọc cười đến vẻ mặt xấu xa, “Lần này huynh sống lại coi bộ vẫn nhỏ hơn ta nga.” Tiêu Tiêu đổ mồ hôi, tiến lại gần, “Kêu ta là ca ca!” Thích ra bộ như vậy, đã thế ta không cho ngươi toại nguyện. “Thì ra ngươi đúng là Tụ Bảo.” Trên mặt cương thi hiện ra nét buồn sầu, “Thì ra không phải ngươi gạt ta, Tiểu Điệp thật sự đã sớm chết.” Tiểu Điệp… “Ừ, đúng vậy, ngươi rốt cuộc tin tưởng ta rồi.” Đầu óc của tên cương thi này cũng chuyển động nhanh đấy chứ, xem ra ba năm này đúng là không uổng phí. “Tốt lắm, đừng làm rộn. Tụ Bảo đến đây, nhìn đại ca đi.” Nguyệt Đình giữ chặt tay Tiêu Tiêu, kéo đến trước mặt Phẩm Nguyệt. Hả? Làm gì vậy? Tiêu Tiêu hồ nghi nhìn nhìn Phẩm Nguyệt đứng yên bất động như núi, cảm giác hắn đã biến lại thành cái tên đầu gỗ lúc trước. Đã xảy ra chuyện gì rồi? “Khụ! Đại ca vì uống Vong Hồn Thang cho nên đã quên hết chuyện trước đây rồi.” Cương thi thấy nàng vẻ mặt hoang mang lập tức giải đáp, nhưng thấy nàng há mồm ngạc nhiên lại vội vàng lại tiếp lời, “Không nên hỏi ta Vong Hồn Thang là gì, nghe tên cũng đã có thể đoán ra được, ngươi tự suy nghĩ đi.” Đại ca thật thảm quá. “Là huynh ấy tự pha chế Vong Hồn Thang rồi uống hết, cho nên bây giờ đã bị mất trí nhớ?” Thật cường nha, Tiêu Tiêu vội tiến lên từng bước giữ chặt ống tay áo Phẩm Nguyệt, “Đại ca, huynh thật lợi hại!” Phẩm Nguyệt lẳng lặng điểm nhẹ lên đầu nàng, “Tụ Bảo.” Nàng chính là Tụ Bảo đệ đệ trong lời nói của mọi người mà hắn vẫn không thể quên được đây sao? Vì sao lúc trước chỉ cần nghe tên nàng, cảm xúc đã trở nên trôi nổi khác thường, mà hiện tại trực tiếp gặp gỡ nàng tâm trạng không còn mãnh liệt như lúc trước. Nàng đối với hắn đến tột cùng là gì? May quá, chỉ là mất trí nhớ. Trung niên nhân ở một bên cảm thán, thiếu gia, ngài thiếu chút nữa là thành tội nhân rồi đó. “Tụ Bảo,” Nguyệt Đình đưa một ống tre cho Tiêu Tiêu, “Mau uống thuốc trước, Nguyệt Nhi nhắc nhở ta giao cho ngươi, chờ chúng ta đi rồi ngươi hẵng mở ra xem.” Nguyệt Nhi… Phẩm Nguyệt? Tả ngắm hữu ngắm, hảo... đúng là xưng hô kỳ quái... đúng là cổ nhân. Bất quá, động một chút là lại muốn bày trò thần bí là sao! “Nga, ta biết rồi.” “Không biết là vật gì, có đáng giá hay không?” Phẩm Nguyệt vẫn đứng yên lặng một bên chợt lên tiếng, ánh mắt vẫn bình thản không chút thay đổi, còn không thấy cả một tia dao động. “À, chỉ là một ít tiểu đồ chơi thôi.” Lập tức mỉm cười, Nguyệt Đình khoát khoát tay áo, là vì muốn tốt cho hắn nên không muốn hắn nhìn lại vật nọ thêm lần nào nữa. “Đối với ngươi mà nói thì không có gì, nhưng đối với Tụ Bảo mà nói thì đó lại là một thứ quan trọng.” Ai… đáng tiếc sự thật lại là ngược lại. Sau khi hàn huyên vài câu, tất cả mọi người liền rời đi, Tiêu Tiêu nhanh như chớp chạy trở về thư phòng, “Tài thúc, ngươi nói bên trong là cái gì?” Trung niên nhân nhìn Tiêu Tiêu trả lời, “Một bức tranh.” Nga? Ngươi khẳng định như vậy sao, để ta mở ra xem, “Đúng vậy này.” Nàng tò mò không biết là bức tranh gì. “Hả?” Vũ Điệp! Phẩm Nguyệt... Tiêu Tiêu có điểm sầu não, nàng tựa hồ thiếu hắn không ít lời giải thích. “Tài thúc, ngươi nói khi huynh ấy uống Vong Hồn Thang thì đang nghĩ đến điều gì?” Nhớ ngài thôi, còn muốn gì nữa chứ. Trung niên nhân lắc đầu, “Thiếu gia, đừng suy nghĩ quá nhiều. Tương lai nhất định Phẩm thần y sẽ gặp gỡ hàng ngàn nữ tử còn tốt hơn ngài, hắn sẽ hạnh phúc.” Ách, hắn nói gì vậy. Tiêu Tiêu nén giận trừng hắn, nàng rất kém cỏi sao?! “Chuyện đôi phu thê thùng nước kia ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu.” “A? Thiếu gia nói chuyện không giữ lời hứa gì hết, gạt lão già này sao.” Trung niên nhân lên án, thiếu gia nhà hắn biến thành như vậy từ lúc nào? “Hừ, ta nói tha thứ cho ngươi từ lúc nào hả?” Tài thúc này, khí lực vẫn tốt đấy chứ. Nước mắt lại tràn ra, trung niên nhân buồn bực, bị gạt, bị thiếu gia lừa, thật đau lòng. Tới ngày hôm sau, sau khi suy nghĩ cả đêm, Tiêu Tiêu quyết định vẫn là nên nói thật. Đôi phu thê thùng nước cùng cái thùng nước Tài thúc này lệ phun đầy mặt biểu tình không thể tin được khiến nàng cảm thấy chột dạ. Nàng không phải là Tụ Bảo?! Đặc biệt là trung niên nhân, hắn lại càng khó tin hơn nữa. Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai hắn, “Tài thúc, thực xin lỗi.” Nàng cũng không ngờ sự tình càng lúc càng loạn như vậy, quan hệ cuối cùng càng lúc càng trở nên rắc rối “Ta không phải cố ý, nếu ngươi muốn rời khỏi phủ tể tướng, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.” Nàng lại làm tổn thương một người tốt nữa rồi, nàng đúng là xấu xa mà. Mang theo thất vọng, phu thê thùng nước lại vội vàng trở về, trung niên nhân phức tạp nhìn nàng một lần cuối cùng, rốt cục xoay người rời đi. Thiếu gia à... Nằm trong lòng Hình Thất, Tiêu Tiêu lần đầu tiên cảm thấy cô đơn, “Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn chúng ta.” Nhớ tới mấy lần sống lại gặp gỡ nhiều người đông vui, nàng không khỏi thở dài, “Hình Thất, đến cuối cùng, thì ra ta cũng chỉ có chàng.” “Đừng nghĩ nhiều như vậy,” Hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, Hình Thất ôm nàng thật chặt, “Nàng nghĩ quan hệ giữa người với người sẽ dễ đứt đoạn như vậy sao. Bọn họ đi rồi chúng ta sẽ không tìm lại được?!” Lần đầu tiên thấy nàng uể oải như vậy, hắn có chút đau lòng, “Dù đi đến đâu ta cũng mãi ở cạnh nàng.” Ừm, mạnh mẽ đem đầu chôn trong lồng ngực Hình Thất, Tiêu Tiêu cảm thấy hốc mắt mắt đầu nóng lên… “Hoa Hoa, đem cầm ra đây.” Không cần đi, tiểu tỳ Hoa Hoa rất không muốn, phu nhân lại muốn hại độc lỗ tai của nàng rồi. Lết a lết, rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ nghe lệnh của phu nhân, kèm theo đó là một khuôn mặt giống như khóc tang vậy. Aiz, Hình Thất đi làm, Tài thúc lại đi rồi, thật nhàm chán. Tiêu Tiêu có điểm hối hận vì đã đem sự tình nói rõ ràng cho mọi người biết, để bây giờ phải buồn chán thế này. Nàng hữu khí vô lực nắm lên một chiếc bánh điểm tâm, không thú vị xoa xoa bóp bóp. Trên cổ đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh nổi cả da gà, cái gì vậy? Tiêu Tiêu cúi đầu, “Á!” Đau nha. Hỗn đản, đây lại là ai vậy? “Còn cử động nữa đầu ngươi sẽ rơi xuống đất, ngươi không hi vọng như vậy chứ, Hình nhị phu nhân.” Thanh âm này nghe rất quen tai, quen tai đến mức nàng cũng biết hắn là ai vậy, “Ngươi vẫn còn sống sao?” Tên gian nhân Hình Thất tại sao còn chưa giết chết hắn. Ba năm trước hắn muốn dùng độc tiễn bắn chết những người liên quan, vậy thì hôm nay hắn lại có mưu kế gì đây. Đáng ghét! Người bịt mặt nhãn tình nhất mị (tròng mắt hơi híp), kiếm trong tay căng thẳng. “Oa! Đau chết, điểm nhẹ a!” Đáng giận, không biết chảy nhiều hay ít máu, “Ngươi thực sự muốn mạng của ta sao!” Lại là con tin, dù sao thì nàng cũng đã rất nhiều lần làm con tin, chắc đã trở thành thói quen rồi. “Tiêu Tiêu!” Ngất, không thể nào, Tiêu Tiêu chậm rãi quay đầu, quả nhiên là Hình Thất, “Chàng về làm gì? Mau đi đi!” Tại sao mỗi lần làm con tin đều gặp hắn vậy. Xem ra hắn không chỉ là duyên số của nàng mà còn là khắc tinh của nàng nữa. “Hôm nay là ngày cuối cùng trong một tháng, ta vừa nhớ ra liền lập tức trở về. Sau này ta không biét chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ phải ba mươi năm nữa nàng mới quay lại nhưng bất luận như thế nào nàng cũng phải nhớ kĩ, ta vĩnh viễn đều ở chỗ này chờ nàng. Nàng biết không, ta sẽ chờ cho đến khi nàng trở về.” “Được, ta nhớ rồi.” Lại đến giờ khắc chia tay rồi, Tiêu Tiêu vô cùng đau lòng, vì sao một tháng lại trôi qua nhanh như vậy chứ.” Này, nhanh động thủ đi, ta đã chuẩn bị tốt chờ cái chết rồi.” Người bịt mặt đem kiếm dời khỏi cổ nàng một chút, đối với quan hệ của đôi phu thê trước mặt này không hiểu ra sao cả. Lại có thể một người yêu cầu mau mau được chết, còn người kia thì lại coi như đó là điều thiên kinh địa nghĩa (đạo ngĩa muôn thuở) vậy. Là hắn nghe lầm sao. Người bịt mặt cắn răng, nhất định là bọn họ đang diễn kịch, không thể nào là sự thật được. “Hình Thất, mau hạ lệnh rút người đi, nếu không ta sẽ không khách khí!”. Hình Thất cười lạnh, “Có bản lĩnh thì đừng khách khí, nhưng hôm nay ngươi là không chạy thoát được đâu!”. Người bịt mặt đã toát mồ hôi đầy lòng bàn tay, sự tình không ngờ lại nằm ngoài kế hoạch của hắn. Không chỉ Hình Thất, ngay cả nữ nhân của hắn cũng không phải người bình thường. Kiếm lại cứa sâu thêm một chút, đau đến khiến Tiêu Tiêu oa oa kêu to, thừa lúc này bàn tay hắn run run, Tiêu Tiêu quyết tâm lao tới. “Làm gì vậy, không phải ngươi run tay rồi chứ! Được rồi, để ta tự mình tới!” Cổ rõ ràng duỗi ra phía trước, ta phải quay về Địa phủ để bắt tên lừa đảo kiếm cho ta một thân thể vĩnh cửu, không rảnh cùng ngươi chơi đùa. Ách, không đau? Tiêu Tiêu lập tức trợn mắt, lại có thể chết không thành? Bàn tay to trên lưng nàng là... “Đại ca!” Tại sao Phẩm Nguyệt lại tới đây? Người bịt mặt bị Phẩm Nguyệt đánh cho phun ra mấy ngụm máu tươi, bật người định chạy trốn lại bị thủ hạ của Hình Thất vung đao chém chết. Hình Thất vội vàng chạy tới ôm chặt lấy Tiêu Tiêu, kích động vạn phần. Hắn trên miệng nói không sao cả, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. hiện tại không có việc gì, cũng coi như yên tĩnh quyết tâm hơn. Hai người rất tình cảm. Không biết vì sao, Phẩm Nguyệt nhìn hai người ôm nhau mà trong lòng lại hiện lên một tia đau đớn, rất kỳ quái. Hắn đã lựa chọn quên đi tất cả, đến tột cùng là vì ai? “Đại ca, sao huynh lại tới đây?” Tiêu Tiêu thật cẩn thận xem chừng Phẩm Nguyệt, chẳng lẽ trí nhớ của huynh ấy đã khôi phục? “Nghe nói ta từng để lại một bức tranh cho cô nương, hiện lại ta có thể nhìn qua một chút được không?” Phẩm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc không màng danh lợi, hình như không nhìn cũng không sao cả, quả nhiên đã trở thành tên đầu gỗ trước kia. “Không có, bức tranh không cẩn thận bị rớt vào nước trà, hỏng rồi.” Nhất định là nghe Nguyệt Ngọc các nàng bên kia bàn tán. Nếu để hắn nhìn thấy bức tranh kia, khó bảo toàn sẽ không kích thích đến hắn. Nói không chừng hắn sẽ nhớ lại cũng nên, có khi hắn sẽ lại tiếp tục uống Vong Hồn Thang lần nữa ấy chứ. Tiêu Tiêu đổ mồ hôi, hay là thôi đi. Phẩm Nguyệt à… Aiz… Hình Thất vuốt vuốt mái tóc của nàng, lại nói dối. “Đúng vậy, bị nước dính vào nên đã sớm ném đi rồi. Đại… đại ca.” Thực khó chịu, nếu không phải vì Phẩm Nguyệt đã quên hết chuyện trước kia thì không đời nào hắn phun ra hai chữ đại ca này đâu. Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt, không đánh nhau đã là tốt lắm rồi Tiêu Tiêu cười trộm, tên gian nhân này, vẫn có một mặt rất đáng yêu nha. “Nhưng ta có thể nói cho huynh biết, người trong bức vẽ kia chính là ta. Cho nên dù huynh không nhìn được bức tranh đó thì cũng có thể ngắm tạm ta cũng được.” Hình Thất, đây không phải là ta nói láo nữa chứ, hắc. “À, nếu đại ca muốn... muốn... phốc!” Này, đây là cái gì vậy, là sâu sao, trong thân thể của nàng lại chứa loại sâu ghê tởm này sao, đáng ghét. “Tụ Bảo!” Phẩm Nguyệt lập tức cầm lấy cổ tay nàng. “Hảo... nóng...” Chẳng lẽ nàng cứ phun máu như vậy mà chết sao, “Phốc!” Một ngụm máu tươi lại văng lên, thật đáng ghét. Thân ảnh Hình Thất trước mắt chợt trở nên mơ hồ, ta không còn thấy rõ chàng nữa, lại gần ta thêm chút nữa được không. “Là cổ độc.” Trong cơn hôn mê, Tiêu Tiêu vẫn nghe văng vẳng tiếng Phẩm Nguyệt truyền đến, thì ra lại là do người bịt mặt kia gây ra, đúng là nàng vẫn thua hắn. Chương 23 “Xin chào!” Vẫn là đôi mắt sáng rực của mỹ nam tử nọ hiện lên đầu tiên, thấy Tiêu Tiêu không ngừng trợn mắt mỹ nam tử liền bước tới ân cần hỏi han, “Một tháng này cô có vui vẻ không? Không cần phải nói, chắc chắn là rất cao hứng rồi.” Tiêu Tiêu liếc mắt trừng hắn một cái, “Tốt cái gì, sau khi trở về ta mới phát hiện đã qua ba năm! Lần sau quay trở lại có khi chồng ta đã trở thành một lão già rồi cũng nên. Ngươi đã nói một tháng sau sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục, hiện tại ta đang chờ ngươi nói đây. Đừng mè nheo, nói mau!” Tiêu Tiêu cứ vội vã như vậy, tuyệt không lưu luyến, khiến cho mỹ nam tử vô cùng buồn bực, “Tương lai có năm mươi chín năm hai tháng chúng ta sẽ không được gặp lại nhau. Cho nên không cần vội, cô cứ ngồi xuống uống chén trà đã.” Trà Địa phủ? “Không phải là canh Mạnh Bà chứ?” Nàng không muốn giống như Phẩm Nguyệt đâu. “Tuy rằng ngươi hay nói nhiều, làm việc hiệu suất cực kỳ kém, bất quá lần này rốt cục cũng không làm hỏng việc lắm. Lại đây, chúng ta nghiên cứu một chút. Thân thể sắp tới của ta sẽ là nữ nhân chứ?” “Phải, nữ.” “Không có bệnh tật, rất khỏe mạnh chứ?” “Phải, không có.” “Không phải...” “Phải...” Sau khi thảo luận một đống vấn đề, Tiêu Tiêu mới cảm thấy yên tâm, lúc này mới quyết định, “OK, cứ vậy đi, đi thôi!” Hừ, nhìn nàng cao hứng chưa kìa! Mỹ nam tử đứng phía sau bĩu môi, cười khẽ hai tiếng, “Tạm biệt nhé, Tiêu Tiêu. Đừng quên ta! hắc hắc.” Ta chỉ nhớ ngươi là một tên đại lừa gạt thôi, cắt. Một lát sau .... Ưm... cổ có chút đau, Tiêu Tiêu mở mạnh hai mắt ra, chẳng lẽ nàng vẫn còn ở trong thân thể của Lan Nhi? “Tiểu thư, cô rốt cục đã tỉnh rồi!” Lão thái thái đang lau mặt cho nàng nhìn qua có chút quen mắt, một bên bà ta lại thấp giọng dặn dò nàng, “Tiểu thư, đừng tùy hứng nữa, cô làm như vậy chỉ càng làm tướng gia chán ghét cô thôi, không cẩn thận còn xảy ra chuyện lớn nữa, lúc ấy bà già này biết phải giải quyết sao đây.” Ngô... tướng gia… A! Đây không phải là vú em của nữ nhân mê hồn kia sao. Không thể nào, nàng hiện tại chẳng lẽ đã nhập vào thân thể của nữ nhân mê hồn đó? A A! Nói đúng hơn, bây giờ nàng là lão bà chính quy của Hình Thất nha! “Mau, mau đỡ ta đứng lên.” Nàng thực muốn nhìn thấy Hình Thất ngay lập tức. “Tiểu thư, chớ lộn xộn, cô cần phải nghỉ ngơi.” Aiz, tiểu thư vĩnh viễn vẫn tùy hứng như vậy. Không để ý tới lão thái thái lắm miệng này, thay xong quần áo, Tiêu Tiêu vội vàng chạy về Hồ Điệp Lâu của nàng, quá tuyệt vời, cái tên gạt người kia cuối cùng cũng làm được một việc tốt, vui quá! “Ai cho phép ngươi vào đây!” Ngồi trên chiếc ghế dựa nàng vẫn thường nằm, Hình Thất nhìn thấy Tiêu Tiêu lập tức trầm mặt xuống, “Xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt tinh thần để nhận từ thư rồi phải không.” “Từ thư?” Tiêu Tiêu tò mò nhìn Hình Thất, chẳng lẽ hắn và nữ nhân mê hồn kia từng có qua hiệp ước gì đó? Hình Thất chậm rãi đứng dậy, một phát bắt được cằm của nàng, “Đã quên ta từng nói gì rồi sao? Nếu ngươi dám bước ra khỏi Hiểu Nguyệt Lâu một bước, khi đó chúng ta sẽ không còn là phu thê nữa, xem ra hôm nay ngươi, ngươi, ngươi là...” Càng nói ánh mắt Hình Thất càng trợn to, có điểm không thể tin được, “Nàng là Tiêu Tiêu?!” Trời ạ, ánh mắt này, là nàng! “Hắc hắc, chàng nhận ra sao,” Tiêu Tiêu tặng cho Hình Thất một cái ôm chặt chẽ, “Ta đã về rồi! Hơn nữa sẽ không bao giờ … đi nữa, đời này chàng phải chịu trách nhiệm nuôi ta nga.” Phản ứng của tên gian nhân này không còn chậm chạp nữa, vừa nhìn đã lập tức nhận ra nàng là ai rồi, đúng là không uổng công nàng thích hắn như vậy. Ngô, thích... giống như là không thể dứt được. “Hắc, Hình Thất, ta vô cùng thích chàng đó.” Vô cùng vô cùng thích, liệu đây có phải là yêu không? “Tiêu Tiêu...” Ôm chặt nàng trong lồng ngực, Hình Thất lẳng lặng nghĩ chỉ muốn ôm nàng mãi mãi như vậy, cái gì cũng không muốn làm nữa. “Đúng rồi, tại sao chàng lại không cho phép nàng ta rời khỏi Hiểu Nguyệt Lâu vậy, như thế cùng với ngồi tù đâu có khác nhau, thật đáng thương.” Thì ra nữ nhân mê hồn đó cũng chẳng vui vẻ gì, ai, tên gian nhân này cũng quá vô tình đi, dù sao thì bọn hắn cũng là phu thê mà. “Còn không phải là vì nàng.” Hình Thất cắn nàng một ngụm, “Năm đó nàng ta khiến Vũ Điệp rơi xuống nước, sau đó mất mạng. Cho nên ta sợ nàng ta sẽ gây bất lợi cho nàng, liền định ra quy củ này với nàng ta. Hoặc là nàng ta an phận làm Hình phu nhân, hoặc là nhận một phong từ thư mọi người hảo hảo giải tán.” “Cắt, sao lại là vì ta, là vì chàng không muốn gặp nàng ta thì có.” Tên gian nhân này, chỉ biết trêu nàng. “Vậy giờ chàng có hưu không nha, không phải ta đang gánh vác khối thân thể này bước ra khỏi Hiểu Nguyệt Lâu rồi sao.” “Ta nào dám.” Lại cắn thêm một ngụm, Hình Thất nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Tiêu Tiêu, “Ta hiện tại muốn làm cha hơn, chúng ta sinh em bé đi, Tiêu Tiêu.” Ách... tùy tiện vậy.