Chương 21 “Cô tỉnh rồi hả?” Một đôi mắt sáng long lanh hiện ra trước mắt Tiêu Tiêu. A! Là cái tên lừa đảo ở Địa phủ! “Rõ ràng ngươi đã nói ta có thể sống hai năm ở đó, tại sao bây giờ đã chết rồi?! Hơn nữa lại còn chết một cách không có hình tượng chút nào – nghẹn nước mà chết. Ngươi thực quá đáng!” Nàng còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Hình Thất cùng mọi người mà. “Cái này… kỳ thật là như thế này.” Mỹ nam tử gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực, “Ta vốn đã mượn phán quan cái thân thể này hai năm cho cô, cả ta cũng bị lừa, thật đó. Không những thế việc này còn bị Diêm vương phát hiện, kết quả là ngài ấy điều tra lại toàn bộ sổ sách ghi chép của ta, đem ta mắng đến xối xả, ta thực sự rất đáng thương nha. Cô biết không, ngài ấy mắng ta là kẻ vô lương tâm, lúc nào lúc làm hỏng việc, thật sự là...” “Dừng! Nói trọng điểm đi.” “Diêm vương nói rằng không thể để cho cô mỗi lần lại nhập vào một thân thể khác nhau chạy tới chạy lui dưới nhân gian được, nhất định phải tìm cho cô được một thân thể vĩnh cửu. Cá nhân ta cho rằng cô vốn đang chơi đùa rất vui vẻ, không nhất thiết phải ở lâu dài tại một thân thể nào đó. Nhưng ngài ấy lại bắt ta đưa cô về bằng được, ra lệnh cho ta phải đính chính lại sai lầm, thật đáng ghét. Cho nên dù chưa tới hạn chết cô cũng không thể không chết.” Aiz, hắn đã cố ý nói thật thê thảm, nước mắt cũng đã rơi lã chã đầy mặt rồi, thế nhưng nàng vẫn không chịu nghe. “Cái gì gọi là không thể không chết?! Ngươi rõ ràng nói là hai năm, đem thời gian còn lại trả hết cho ta! Ta muốn quay về thân thể kia, ta nhất định phải trở về!” Hình Thất hiện tại nhất định rất thương tâm, nàng sao có thể cứ như vậy mà chết chứ! “Cô không cần lo lắng, nếu cô không thể quay về thân thể kia được thì ta sẽ tìm cho cô một thân thể khác. Phán quan đã nhận lời giúp đỡ ta rồi, chắc là sẽ không bị Diêm vương phát hiện đâu.” “Ta mặc kệ! Ta muốn quay về thân thể cũ!” Mỹ nam tử oa oa kêu to, “Ta rất đáng thương, ngay cả cô cũng không hiểu ta. Thân thể này khó khăn lắm ta mới có thể tìm được, thế mà cô lại dễ dàng nói không cần như thế! Ta thật sự thương tâm khó sống, trong lòng chua xót vô cùng! Ô ô...” .... “Ngươi bao nhiêu tuổi?” Mỹ nam tử đếm đếm ngón tay, “Năm trăm.” “Lão bất tử năm trăm tuổi cứ nhiên còn giả dạng đáng yêu trước mặt ta!” Tiêu Tiêu kêu to, “Ngươi tưởng ta dễ bị bắt nạt lắm hả! Cái gì phán quan, cái gì Diêm vương, ta mặc kệ. Ta chỉ biết ta phải trở về thân thể cũ, ta muốn về!” “Không được, Diêm vương sẽ mắng ta, ta mới mặc kệ!” Mỹ nam tử hơi dẩu miệng, “Hơn nữa lần này thân thể của cô vừa mở mắt ra sẽ được nhìn thấy người nào đó nha.” Hả? Tên này có ý tứ gì? luôn sẽ đụng tới mỗ người nào đó? Hình Thất! “Ngươi xác định ta sống lại có thể nhìn thấy hắn?!” “Hắc hắc, đúng vậy. Hắn ở ngay trước mắt cô nha.” Tâm động chưa, còn mau sống lại đi — “Thời gian một tháng, không có biện pháp, sống quá lâu sẽ bị Diêm vương để ý, ai.” Hắn rất đáng thương đó. “Chỉ một tháng sao? Ngắn quá, ta phản đối!” Tiêu Tiêu lắc đầu, “Tốt nhất là ngươi đi xin ý kiến của lãnh đạo trực tiếp đi, vẫn là nên an bài cho ta một cái thân thể vĩnh cửu thì tốt hơn, chạy từ Địa phủ tới nhân gian rồi lại lộn lại ta mệt mỏi quá.” Hơn nữa còn toàn đụng phải những việc chẳng ra sao cả, cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ điên. “Ta đã tìm được một thân thể cho cô rồi, dương thọ hợp lý. Nhưng đó có thể là một tên què quặt hoặc một tên ăn xin, cô chắc chắn mình nguyện ý chứ?” Ách, cái này hơi khó… “Vậy rốt cuộc khi nào ngươi mới an bài cho ta một thân thể hợp lý. Sai lầm đều là do ngươi gây ra, tại sao ta lại phải là người gánh hậu quả! Đúng là quá không công bằng!” Nàng mới là người đáng thương nhất nè ô ô… “Ai da, đừng nóng vội thôi, chuyện này cứ từ từ giải quyết.” Mỹ nam tử khoát tay, “Ta cam đoan một tháng sau chắc chắn sẽ cho ngươi cô một câu trả lời thuyết phục, hơn nữa còn là một câu trả lời vô cùng hài lòng!”. “Coi như hết, ngươi giúp ta miễn phí, ta tin mới là lạ.” “Hắc hắc, cô không muốn biết người Hình Thất yêu rốt cuộc là Vũ Điệp hay Tiêu Tiêu sao, hắc hắc, thật sự không muốn sao?” Mỹ nam tử dụ dỗ dụ dỗ. Hỗn đản, hắn đã hiểu rõ tâm tư nàng từ bao giờ vậy, bất quá mỹ nam tử nọ đã nói trúng tim đen của Tiêu Tiêu, “Được rồi, đi thì đi, không phải chỉ là một tháng thôi sao, cắt.” Hừ, câu trả lời thuyết phục thỏa mãn à, để ta xem ngươi muốn làm gì. Tiêu Tiêu tiếp tục tiếp tục cất bước, mỹ nam tử vui vẻ thổi sáo, tâm tình rất thư sướng. Lại lừa được nàng ta rồi, hắn thật đúng là thiên tài a! Ân? Mềm mềm lại thô sáp, có độ ấm. Đây là... “A …” “Làm sao vậy?” Vì sao lại như vậy, không phải nói là Hình Thất sao, không phải nói vừa mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là hắn sao?! Chính là vì sao tỉnh dậy đã thấy nằm trên giường lớn, nằm trên người của người này?! Nàng không cần đâu ... “Lan Nhi!” Nàng làm sao vậy? Tiêu Tiêu hung hăng muốn giết người! Muốn giết chết cái tên lừa đảo dưới Địa phủ kia! Hắn dám lừa nàng một lần nữa! Đáng giận! “Đừng hỏi ta nữa, ta đang muốn phát tiết, ta buồn bực oa …” Lại có cảm giác đã bị lừa thành thói quen, nàng nhất định là đã bị lừa đến choáng váng! “Lan Nhi!” Vòng tay qua eo nàng, Phẩm Nguyệt thấp giọng hỏi, “Nàng gặp ác mộng sao?” Ác mộng, đương nhiên là ác mộng! “Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, mặc kệ ta phát tiết.” Không ngờ lại là hắn, Phẩm Nguyệt! Nàng làm sao đỡ nổi chuyện này đây?! Phẩm Nguyệt không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng mỉm cười. Nàng thực sự rất giống Tụ Bảo, một bộ dáng tinh khiết thật đáng yêu như thế. Có lẽ bây giờ hắn còn chưa chân chính động tâm với nàng, nhưng hắn tuyệt không hối hận vì đã cưới nàng. Lúc trước tại sao hắn có thể tin việc Tá Thi Hoàn Hồn sẽ có lần thứ hai. Ba năm rồi Tụ Bảo, muội đã chuyển sang một kiếp khác rồi phải không? Đại ca rất nhớ muội, muội biết không? “Hảo, nàng phát đi, ta cùng nàng.”. Sự ôn nhu của Phẩm Nguyệt khiến Tiêu Tiêu chột dạ, “Này, ta muốn xin nghỉ, không phải, ta thỉnh cầu xuất môn một tháng, ta có việc nhất định phải đi ra ngoài một tháng.” Đừng trách nàng a, dù sao lão bà của huynh cũng đã chết rồi, có ở bên cạnh huynh một tháng hay không cũng thế. “Có chuyện gì thì để ngày mai bái tế Tụ Bảo rồi nói sau. Nàng là thê tử ta vừa rước về, cũng nên để nàng đến tham dự.” Mấy năm nay hắn rốt cục nghĩ thông suốt, nếu không phải hắn ba lần bốn lượt đem cướp nàng ra khỏi Hình Phủ, thì làm sao nàng có thể gặp phải nhiều chuyện như vậy, hết thảy đều là do hắn gây ra. Tiêu Tiêu đổ mồ hôi, bái tế Tụ Bảo? Không phải là Vũ Điệp đi, “Nàng ấy an táng ở đâu?” “Hình phủ tể tướng, aiz...” Chính là đệ đệ hắn a. Hình? Chẳng lẽ Hình Thất lên làm Tể tướng? Hắn nhảy như thế nào vậy, nàng vừa mới chuyển thân hắn đã biến thành Tể tướng, thật là lợi hại. “Nga nga, chuyện của ta trước mắt ta có thể chịu đựng, thắp cho Tụ Bảo nén hương mới là chuyện đại sự hàng đầu.” Tốt lắm, ngày mai có thể nhìn thấy hắn rồi, Hình Thất, chờ ta nhé, ta sẽ đến! Cố gắng sống sót qua một đêm khó chịu, Tiêu Tiêu rốt cục đi theo Phẩm Nguyệt đến phủ tể tướng. Nơi này vẫn như xưa, chỉ có mỗi tấm bảng ngoài cửa là đã thay đổi, Hình phủ vẫn là Hình phủ. Đứng tại hoa viên quen thuộc, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xoa xoa tấm bia bằng gỗ trên nấm mộ. Thật không ngờ hắn lại đem nàng an táng ở đây, chính là nơi nàng thích nhất trong Hình phủ. “Phẩm thần y.” Thanh âm này… Tiêu Tiêu quay đầu lại, quả nhiên, vẻ mặt khóc lóc kia chính là Tài thúc. Bên cạnh hắn chính là... “Hình Thất!” Tiêu Tiêu hô to, chạy vọt qua nhảy vào trong ngực của hắn, “Hình Thất! Ta đã trở về, ta đã trở về!” Nàng ngẩng đầu đưa tay xé mặt nạ da người của hắn xuống, bình tĩnh vuốt ve khuôn mặt hắn, “Ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, ta không có nuốt lời, không có nga!” “Nàng...” Hình Thất không dám tin vào mắt mình, ngay khi hắn đã từ bỏ hy vọng thì ông trời mới nghe được thanh âm cầu xin của hắn sao, “Nàng… nàng rốt cuộc đã trở về rồi, rốt cuộc đã trở về rồi!” Không phải đang nằm mơ, trên tay hắn, trong lòng hắn, chính là nàng, thật sự là nàng! “Vũ Điệp!” Ong ong một tiếng, đầu óc Phẩm Nguyệt trở nên trống rỗng, Vũ Điệp?! “Lan Nhi!” “Nàng hiện tại lại biến thành cái gì Lan nhi vậy?” Hình Thất ở một bên ôm Tiêu Tiêu cúi đầu kề tai nói nhỏ. Cũng nàng quen biết không lâu nhưng nàng đã thay đổi đến năm thân thể, không biết sau này lại là ai nữa, hừ. “Ừm, hơn nữa lại còn là thê tử của Phẩm Nguyệt.” Tiêu Tiêu nhỏ giọng trả lời. Ai biết vừa tỉnh dậy đã biến thành như vậy, nàng cũng không muốn nha. “Này hai vị, xin đừng chỉ lặng lẽ tán tỉnh nhau như thế nữa, người nào đó trên mặt đã giống như bị sét đánh rồi kìa, thỉnh hai vị chừa lại chút tâm tình đi.” Trung niên nhân nhìn hai người âu yếm nhau trước mắt rất muốn nhảy lên đánh cho một trận, Phẩm thần y thật đúng là mạng khổ a. “Muội… muội là Tụ Bảo?!” “Hắc hắc...” Tiêu Tiêu ngây ngô cười hai tiếng, lại lập tức phủ nhận, “Không phải!” Nàng mà nói thật nhất định hắn sẽ choáng váng. “Muội, muội là Tụ Bảo... Muội lại là Tụ Bảo...” Phẩm Nguyệt làm sao có thể chịu nổi đả kích này chứ. Thật vất vả mới có thể hướng tình cảm đến bên cạnh Lan Nhi, thế nhưng bây giờ lại… Hình Thất nhìn vẻ mặt thảm đạm của Phẩm Nguyệt, chỉ có thể đi lên phía trước vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi hiện tại biết ta năm đó ôm tâm tình gì với Vũ Điệp rồi chứ?” Trong lòng lạnh lẽo tê buốt, cuối cùng cũng có người bị hại như hắn. Hiện tại hắn nên làm gì bây giờ? Tụ Bảo cùng Hình Thất ở bên cạnh nhau, còn hắn thì sao? Phẩm Nguyệt im lặng, nàng là Lan Nhi, thế nhưng giờ lại là Tụ Bảo, Chẳng lẽ hắn phải đem thê tử của mình tặng cho Hình Thất? Gân xanh trên tay Phẩm Nguyệt bắt đầu nổi lên dữ dội, rất rối loạn, thật sự là rất xằng bậy. Tụ Bảo, vì sao muội lại đối xử với ta như thế?! “Lan Nhi thật sự đang ở đâu?” Tiêu Tiêu chỉa chỉa mặt đất, “Đã đầu thai đi mất rồi.” “Muội muốn ta làm như thế nào?” Phẩm Nguyệt lẳng lặng nhìn Tiêu Tiêu, “Thả muội sao? Ta tự nhận ta không thể làm được. Muội là thê tử của ta, muội phải sống với ta đến trọn đời, ta sao có thể dễ dàng buông tay được chứ. Nhưng nếu làm như vậy... ta... ta sẽ không an tâm.” Hắn ngẩng đầu thở sâu, cười khổ, “Muội nói ta phải làm thế nào mới tốt?” Tiêu Tiêu bĩu môi, “Làm cái gì là làm cái gì, nói thật cho huynh biết, ta chỉ có thể sống trong thân thể này được một tháng thôi, sau đó ta lại phải rời khỏi đây rồi, cho nên nếu trong một tháng này huynh không thả ta đi thì ta cũng không sao cả.” Hình Thất trừng nàng, nói cái gì! “Vũ Điệp sẽ không đi cùng ngươi.” Lại là Vũ Điệp! Tiêu Tiêu mặt trầm xuống, “Tụ Bảo nhất định sẽ đi cùng đại ca.” Chẳng lẽ trong tâm niệm của hắn chỉ có mỗi Vũ Điệp, Tiêu Tiêu nàng một chút cũng không là gì cả sao?! “Đã ba năm xa cách, nàng còn có thể rời khỏi ta nữa sao?” Hình Thất nắm nắm cái mũi nàng, “Chớ chọc ta tức giận.” Ngất... ba năm! Nàng vừa chết mà đã trôi qua ba năm! Được lắm cái tên lừa gạt kia, ngươi lại có thể dám cướp đi ba năm mạng sống của ta! “Ta không biết là đã đi lâu như vậy, Hình Thất, chàng oán ta sao?” “Đương nhiên oán.” Véo mặt của nàng, nhưng trong mắt hắn lại nhịn không được mà toát lên một mảnh nhu tình, “Nàng có còn dám nói sẽ đi với hắn nữa không?!” Aiz... thật sự rất đáng thương, trung niên nhân ở một bên đại thán, hai người này còn có thể âu yếm nhau hăng say như vậy, không nhìn thấy Phẩm thần y đã giống như một cái xác chết rồi sao. Đồng tình a, Phẩm thần y làm sao có thể đụng tới thiếu gia nhà hắn được chứ, thật là khiến hắn phải rơi lệ chua xót. “Thiếu gia, thỉnh không cần coi nô tài như không tồn tại, hai vị cứ tình chàng ý thiếp như vậy làm ta phải chịu kích thích rất lớn nga.” Hình Thất vẫn ôm chặt Tiêu Tiêu, không thèm để ý tới trung niên nhân, hướng Phẩm Nguyệt vẻ mặt thành thật nói, “Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là của ngươi.” Phẩm Nguyệt âm thầm nhìn nàng, trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn thứ. “Đại ca, ta cam đoan không lấy thân thể của thê tử huynh lên giường cùng Hình Thất, huynh yên tâm đi. Ta lần này chỉ có thể trụ lại được một tháng, huynh để cho ta cùng Hình Thất ở cạnh bên nhau được không? Một tháng sau ta nhất định sẽ trả lạ huynh thân thể này.” Tiêu Tiêu nhấc tay hướng hắn cam đoan, thật mong hắn có thể chạy nhanh đáp ứng. Còn hắn?! Phẩm Nguyệt bất đắc dĩ cười, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là… Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng không phải là... “Hảo hảo chiếu cố nàng cho tốt.” Bỏ lại một câu đó rồi Phẩm Nguyệt liền biến mất sau một cú phi thân. Là Lan Nhi thì sao chứ, bên trong nàng lại chính là linh hồn của Tụ Bảo, là Tụ Bảo chưa bao giờ thuộc về hắn. Đời này sợ rằng hắn vĩnh viễn không thể bỏ xuống được nữa... Tụ Bảo à.... “Thiếu gia, ngài đúng là hại người rất thảm.” Trung niên nhân lắc đầu, một mình đi đến viên ngoại. Phẩm thần y sợ rằng đã tan nát cõi lòng đến tột đỉnh, tương lai nếu hắn có hận đời khiến cho tính tình đại biến thì cũng không có gì kì quái. Dù sao đây cũng là một đả kích rất lớn, rất lớn. “Hình Thất, đại ca huynh ấy...” “Đừng lo lắng, hắn không có việc gì.” Hình Thất hôn nhẹ mắt của nàng, “Ta nghĩ chúng ta nên hảo hảo nói chuyện.” Nói chuyện gì? “Không phải là lại nói chuyện trên giường chứ.” Tiêu Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, khinh thường trừng mắt nhìn Hình Thất. “À, chủ ý này không sai.” Hình Thất mỉm cười, “Ta luôn không rõ người mình yêu chính là ai, là nàng hay là Vũ Điệp. Nhưng mấy năm nay ta tĩnh tâm suy nghĩ, ta đã hiểu ra, người ta yêu chính là nàng. Nói thật, ta không phải không thích Vũ Điệp, nàng ấy là nữ nhân đầu tiên của ta, nếu lúc trước không rời khỏi vương phủ, ta chắc chắn yêu Vũ Điệp, chính là tình cảm của ta đối với nàng ấy còn chưa sâu nặng, mười năm quá dài, đảo mắt một cái đã trôi qua. Hiện tại trong lòng ta chỉ có nàng, một người duy nhất là nàng.” Tuy nói như thế nhưng hắn hiểu Vũ Điệp đã chiếm một vị trí trọng yếu trong lòng hắn, không phải nói quên là có thể quên. Đó là một thứ tình yêu đầu tinh khiết, thản nhiên thân tình, còn có đồng cam cộng khổ hữu tình, sợ rằng đời này hắn khó có thể quên được Vũ Điệp. “Như vậy lần này nếu không phải ba năm mà là mười năm ta mới quay lại, chàng còn có thể yêu ta sao?” Mười năm, thực sự có thể làm cho tình cảm tan biến hết sao. “Đúng vậy, chỉ cần là nàng, đừng nói mười năm, ngay cả hai mươi năm ba mươi năm ta cũng vẫn yêu nàng như trước!” Tim của hắn không lớn như vậy, chỉ chứa hai nữ nhân đã đầy, Vũ Điệp đã chết, kiếp này hắn chỉ còn có thể yêu một người là nàng nữa thôi. Cắt, nói rõ ràng, “Tại sao chàng lại gọi ta là Vũ Điệp mà không phải là Tiêu Tiêu?” Trong lòng nàng vẫn ấm ức chuyện này, nhất định hắn phải nói rõ ràng nàng mới bỏ qua. Hình Thất lắc đầu cười khẽ, “Thì ra chuyện xưng hô đối với nàng quan trọng như vậy. Là do ta đã quen gọi Vũ Điệp, nhất thời chưa sửa miệng được. Vậy sau này ta sẽ gọi nàng là Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu...” Hòa thượng niệm kinh hả, thiệt là. Tiêu Tiêu khẽ chuyển động in lên đôi môi Hình Thất, không cho phép tiếp tục gọi nữa! Chỉ cần biết hắn yêu nàng là nàng đã thỏa mãn lắm rồi. “Ta thực sự sợ nàng sẽ trở về thế giới của nàng, không trở về bên ta nữa.” Áp má lên khuôn mặt phấn nộn của Tiêu Tiêu, Hình Thất vẫn còn chút sợ hãi, “Ta chờ ba năm, còn tưởng nàng sẽ không quay về, rốt cuộc nàng đã quay lại. Thật tốt, ông trời đúng là đối đãi với ta không tệ.” Hắn giương mắt nhẹ nhàng nhìn về phía mộc bia, Vũ Điệp, ta hiện tại đã tìm được người nguyện ý ở cạnh ta cả đời rồi, còn nàng thì sao, lúc này có phải nàng cũng đang hạnh phúc không?