Tại Sao Game Tôi Chơi Lại Biến Thành Bản Cao H

Chương 6 : Tiểu thiếu gia đồi trụy

<img alt="" src="https://static./chapter-image/tai-sao-game-toi-choi-lai-bien-thanh-ban-cao-h/mince-pies.jpg" data-pagespeed-url-hash=1910534005 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhà của Tần Vũ nằm ở thành Viêm Châu, cách tiểu sơn thôn không quá xa, nhưng phải băng qua hai ngọn núi, hơn nữa không có xe ngựa nên hai người chỉ có thể đi bộ. Mặc dù ngoài miệng tiểu thiếu gia độc miệng xấu tính không ngừng oán giận, nhưng tâm địa lại không xấu, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ đôi chút, điểm duy nhất khiến cho Tô Hàn đau đầu chính là, vị này thật sự là nói chuyện quá không kiêng kị gì rồi.  &quot;Mấy người thật quá dối trá, rõ ràng thích bị thao nhưng lại sống chết không chịu thừa nhận, ví dụ như phụ thân của tôi chẳng hạn. Rõ ràng dương v*t của đại ca vừa thao vào, tao huyệt của ông ấy liền chảy d*m thủy không ngừng, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận. Có một lần tôi tận mắt nhìn thấy phụ thân phát tao, cố ý để cho kẻ giữ vườn thấy ông ấy dùng ngọc thế tự an ủi, kết quả bị hai tên giữa vườn cao lớn thô kệch đè xuống bàn đá trong sân thao suốt buổi chiều, cuối cùng đến cả tao thịt đều bị thao lòi ra, bụng cũng bị bắn đầy!&quot; &quot;Nhị ca của tôi thích tổ chức yến hội trong nhà, mời mười mấy tiểu quan nổi tiếng nhất thành tới tiếp khách, chỉ cần là nam nhân, ai cũng có thể tới. Tôi từng nhìn trộm, cuối cùng mười mấy tiểu quan đều bị thao đến tao huyệt không khép lại được! Tiểu công tử của thành chủ đã từng bị người lừa đến yến hội, lúc dương v*t chưa cắm vào còn khóc hô đừng mà, kết quả dương v*t vừa thao vào một cái cả người liền mềm nhũn, lãng nguy, hầu như nam nhân trong yến hội đều thao hắn một lần. Sau khi chấm dứt cậu ta được đưa về nhà nghỉ ngơi chừng mấy ngày mới khỏe lại, nhưng vừa xuống giường được liền chủ động tới tìm nhị ca của tôi cầu thao! Tôi muốn tham gia, nhưng nhị ca lại không cho, nói tuổi của tôi còn nhỏ, nhất định hậu huyệt sẽ bị thao hỏng. Hừ! Tôi mới không hiếm lạ đâu nha! Nhất định tôi sẽ tìm được càng nhiều dương v*t đến thao tôi!&quot; &quot;Aiz! Cậu bị thao bắn bao nhiêu lần? Có phải dương v*t của cái tên thủ lĩnh cường đạo kia đặc biệt ngon không? Tôi thấy cậu chủ động ngồi lên người hắn, cái tư thế kia có thể vào đặc biệt sâu, khẳng định sẽ rất thoải mái...&quot; &quot;Công cụ tôi cất giấu lúc trước đều đã đánh mất sau khi bị bọn cường đạo bắt đi rồi, tiếc quá, cậu có đem mấy thứ như ngọc thế này nọ không cho tôi dùng chút đi?&quot; &quot;Tại sao không gặp được tên cường đạo nào hết vậy kìa, toàn bộ đều là sói hoang. Tao huyệt ngứa muốn chết hà, tiếc là cậu cũng thích bị thao, hầy, tới chừng nào mới đến được thành Viêm Châu đây!&quot; Tô Hàn cũng muốn hỏi vấn đề này, cậu khẩn cấp muốn đưa tiểu thiếu gia này về nhà. Tần Vũ thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, nhưng đơn giản chính là một tên siêu cấp đồi trụy, trò chuyện với cậu ta chưa được 3 câu đã bị dẫn tới vấn đề chịch chịch chịch, hơn nữa tiểu thiếu gia dùng ngôn từ quá hào phóng làm cho người khác cảm thấy hoàn toàn không thua gì đang đọc một cuốn BL cao H toàn mấy chữ bị cấm cả. Khiến cho Tô Hàn khó chịu là, mỗi lần Tần Vũ nói như vậy dương v*t của cậu sẽ có phản ứng, phía sau cũng mơ hồ truyền đến một trận ngứa ngáy, thậm chí cậu còn tự bổ não ra hình ảnh Tần Vũ đang nói, tiểu huyệt bị thao thành màu đỏ tươi thậm chí còn không ngừng chảy tinh dịch ra ngoài, dương v*t thô dài sưng to sậm màu... Ba ngày sau, rốt cục Tô Hàn đã chịu đủ dằn vặt cũng tới được thành Viêm Châu. &quot;Ta đi trước đây! Ngươi nhanh đuổi kịp a!&quot; Tần Vũ nói xong liền tăng nhanh tốc độ, còn Tô Hàn thì lại thả chậm cước bộ, quyết định đi làm nhiệm vụ chi nhánh. &quot;Vị đại ca này, hình như huynh đang có chuyện gì phiền lòng hả?&quot; Tô Hàn dạo quanh một vòng lớn, cuối cùng khi đi tới trước cửa sòng bạc thì cũng tìm được đối tượng nhiệm vụ. Nam nhân mặt ủ mày chau biểu thị mình nhất thời nóng não đã để thua bảo vật gia truyền trong sòng bạc rồi. &quot;Vậy để tôi đi vào thắng lại nó cho huynh!&quot; Tô Hàn mang theo vẻ mặt khí phách bước vào sòng bạc, nhiệm vụ này là đoán lớn nhỏ, cậu đã nhớ rõ trình tự của xúc xắc, quả thực thắng chỉ là một chuyện quá giản đơn thôi. Cho nên khi người làm cái trong sòng bạc đưa ra cái giá muốn cậu cởi mỗi một trang phục trên người sau mỗi lần thua, cậu đã đáp ứng không chút do dự. &quot;4, 5, 6, lớn, ngài thua, cởi đi!&quot; &quot;1, 3, 4, nhỏ, ngài lại thua nữa rồi!&quot; &quot;1, 3, 1, cởi tiếp!&quot; ... Sau khi thua 5 lượt đột nhiên Tô Hàn phát hiện quần dài, áo khoác ngắn, áo trong, giày bó, vớ của mình đều đã bị lột sạch, chỉ còn lại một cái quần lót, cậu kinh ngạc vì mình đã bị kích động quá mức, vội vã hô dừng lại, &quot;Ta không chơi nữa! Ta cũng không cần cái vật kia luôn!&quot; &quot;Gì chứ hả? Làm gì có chuyện chơi được phân nửa rồi dừng?&quot; Thật ra trong sòng bạc có để mê hương, khiến cho mỗi một người bước vào sòng bạc đều đánh mất đi lý trí, người làm cái thấy Tô Hàn mới nhanh như vậy đã tỉnh táo lại, vội nháy mắt với mấy tên bảo kê trong sòng bạc. &quot;Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không chơi nữa!&quot; Tô Hàn xoay người định bỏ chạy, không ngờ lại phát hiện mình đã bị mấy đại hán bao vây. &quot;Tiểu ca, sòng bạc của chúng tôi có quy định trước khi thua sạch không được phép rời đi, nếu như hôm nay cậu phá hủy quy củ trong sòng bạc, vậy thì đừng trách chúng tôi lột sạch cậu rồi cột vào một góc trong sòng bạc cho mấy khách nhân hưởng thụ đó!&quot; Đại hán duỗi tay véo véo mông của Tô Hàn, cười đến dâm tà. Mấy người khách vây xem cũng dùng ánh mắt không có ý tốt đánh giá Tô Hàn, khoong hề có ý định ra tay giúp cậu. Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục, nhưng cậu cũng thua cả ván này luôn. Tô Hàn kiên trì cởi cái quần còn sót lại cuối cùng của mình ra, trong chớp mắt, hầu như tất cả nam nhân trong sòng bạc đều dùng ánh mắt trần trụi đánh giá mông của Tô Hàn. &quot;Ta đã thua sạch rồi, có thể đi được chưa!&quot; Lúc này Tô Hàn đã quẳng nhiệm vụ ra sau đầu, chỉ muốn nhanh thoát khỏi cái chỗ này thôi. &quot;Khách nhân ngài gấp cái gì chứ?&quot; Người làm cái nhíu mày, &quot;Không phải ngài còn hai cái miệng nhỏ nhắn sao?&quot; &quot;Không được!&quot; Tô Hàn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, &quot;Cái này không giống như quy tắc đã nói!&quot; &quot;Tạm sửa quy tắc một chút cũng có sao đâu hả?&quot; Người làm cái lắc lắc ba cục xúc xắc, &quot;Cùng lắm thì đổi thành ngài tự lắc tự đoán, đoán trúng liền cho ngài thứ ngài muốn, sòng bạc còn đảm bảo cho an toàn của ngài, đưa ngài ra ngoài nữa; nếu đoán sai liền liếm liếm cho đại bảo bối của tôi. Tôi đã chiếu cố ngài hết mức rồi, bằng không dựa theo quy tắc ban đầu của sòng bạc, hiện tại ngài đã có thể rời đi rồi, nhưng ngài cảm thấy mình có đi được không hả?&quot; Tô Hàn nhìn lướt qua chung quanh, trên cơ bản là mấy người khách trong sòng bạc đều đã vây quanh lại đây, ánh mắt nhìn Tô Hàn hận không thể trực tiếp đẩy ngã cậu. Tô Hàn khẽ cắn môi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Người làm cái đưa xúc xắc cho Tô Hàn, cậu cầm lấy học theo bộ dáng của người làm cái lắc lắc, &quot;Ta đoán lớn.&quot; Vận khí của mình sẽ không tệ vậy chứ hả! Tô Hàn mở hộp ra, phát hiện bên trong là 1, 2, 3, lại là nhỏ. &quot;Dám chơi dám chịu, đến đây đi!&quot; Người làm cái cười cười, vạch trường bào của mình lên, để lộ ra côn th*t đã hoàn toàn cương.