Sau lưng bị Mạnh Phi cấp tốc thụi cho một quyền, nhóm của Mạnh Phi cũng xông tới. Khúc Quân không chịu nổi bọn họ đánh liên hoàn vào lưng như thế, trực tiếp ngã nhào về trước, đụng ngã luôn người đứng trước mặt mình. Đối phương định bấu vào bàn học bên cạnh nhưng cũng vô ích, bàn học phát ra tiếng cót két, cả hai người đều té xuống. Lúc té xuống kia, mắt thấy gáy của đối phương sẽ đụng đất, trái tim của Khúc Quân như vọt tới cổ họng, lập tức chìa tay ra đỡ lấy đầu đối phương, khẽ rên ‘ai da’ một tiếng, ngón tay của Khúc Quân đau đến muốn rớt nước mắt. “Nó… Hình như đè lên Lăng Mặc rồi thì phải…” Mạnh Phi nhìn một màn trước mắt, có chút lơ mơ. “Lăng Mặc? Cậu ta vào lớp rồi?” Trần Kiêu đứng sau lưng Mạnh Phi liền chen tới. Lý Viễn Hàng kéo lại Mạnh Phi và Trần Kiều “Hai đứa bây sợ cái gì?” Lăng Mặc đang được Khúc Quân bảo vệ đầu liền co gối, hung hăng thúc vào bụng của Khúc Quân, đến nỗi cậu muốn ói ra hết lục phủ ngũ tạng, Khúc Quân ho khan đứng dậy. “Chòi má! Tớ là sợ cậu bị đập đầu! Bộ cậu có lương tâm không vậy!” Mọe, bây giờ không chỉ có ngón tay bị đau, mà bụng cũng bị đau nữa, đúng là xui xẻo mà! “Tại cậu đè lên người tôi.” Giọng nói của Lăng Mặc cực kỳ lạnh lùng, nói thay cho sự vô nhân tính của y. Còn cuốn sách ‘tiểu thuyết kiếm hiệp’ bị Khúc Quân và Mạnh Phi tranh đoạt trước đó hiện đang nằm chỏng chơ bên cạnh Lăng Mặc. “Này, Lăng Mặc! Mau trả sách lại cho bọn tao!” Lý Viễn Hàng lạnh lẽo nói. Khúc Quân nhớ ra Lý Viễn Hàng là em họ của Lăng Mặc, nhưng nhìn qua thái độ của cậu ta thì có vẻ giống như không đội trời chung với Lăng Mặc. Lăng Mặc đứng dậy, phủi bụi trên đồng phục của mình, không hề có ý định nhặt lên cuốn ‘tiểu thuyết kiếm hiệp’ kia, chỉ nhặt lên bình nước bị rớt xuống đất rồi trở về chỗ ngồi của mình. “Tỏ vẻ cái gì!” Lý Viễn Hàng hừ một tiếng, đi đến nhặt quyển sách kia lên, ném trả lại Mạnh Phi. Còn Lăng Mặc thì ngồi ở chỗ của mình, giở sách để trên bàn, y hơi nghiêng mặt, trông rất bình tĩnh. Đó là một loại ung dung không để mọi thứ vào mắt. Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám nhóc Mạnh Phi trở về chỗ ngồi, còn Khúc Quân thì giật giật ngón tay của mình. Giời ạ, đau quá đi! Nhưng trong lòng cậu càng đau hơn, bởi vì cậu có dự cảm xấu— Lăng Mặc có lẽ là loại người cho dù cậu có tan xương nát thịt thì cũng không thể nào xông vào thế giới của y được. Tiết thứ hai kết thúc, tiếp theo là tập thể dục giữa giờ mà Khúc Quân cậu cực kỳ không thích. Nếu là cơ thể săn chắc trước kia của cậu thì cậu sẽ không ngại ăn mặc giống như super man, sau lưng khoác áo choàng, cả người mặc bộ đồ bó sát kèm theo cái quần lót ở bên ngoài, biểu diễn một phen. Nhưng còn bản thân cậu bây giờ, cho dù làm động tác gì thì cũng giống như quả banh lắc qua lắc lại… Khúc Quân đi theo các bạn học đến sân tập thể dục, mọi người xếp thành từng hàng. Dựa theo quy định của lớp, mỗi ngày sẽ có một bạn đại diện lên hướng dẫn cả lớp tập thể dục. Hôm nay vừa vặn tới lượt Lăng Mặc. Khúc Quân đứng ở hàng đầu tiên, nhìn bóng lưng của Lăng Mặc ở trước mặt mình, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi vui vui. Tập thể dục giữa giờ cũng không làm người ta thấy chán ghét lắm! Tiếng nhạc thuở xưa tràn đầy cảm giác quen thuộc vang lên, Khúc Quân ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lăng Mặc. Động tác của Lăng Mặc rất tiêu chuẩn, nhưng là loại tiêu chuẩn này mang theo chút tùy ý phóng khoáng. Khúc Quân cứ như vậy ôn lại bài thể dục giữa giờ theo động tác của Lăng Mặc mà cậu đã quên sạch từ đời nào rồi. Tay chân của Lăng Mặc vốn dài, nên đứng làm mẫu tập thể dục giữa giờ cho cả lớp cũng rất là có khí chất, Khúc Quân tập theo y, các cử động tay chân cũng dần trở nên nhuần nhuyễn tự nhiên hơn. Sau vài động tác, cả người đổ không ít mồ hôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ai mà ngờ rằng tới động tác căng ngực, Khúc Quân tập theo Lăng Mặc dang rộng hai chân, ưỡn người và căng ngực, chỉ nghe ‘roẹt’ một tiếng, Khúc Quân cảm thấy phần đùi bên trong đột nhiên man mát! Xong đời! Ngay sau đó sau lưng truyền đến một trận cười vang. Khúc Quân sắp điên rồi! Cái quái gì mà tập thể dục cũng rách quần nữa hả! Đồng phục học sinh tuyệt đối là hàng chất lượng kém! Cậu yêu cầu được bồi thường! Khúc Quân không thể không rời khỏi sân tập để đi đến phòng y tế, mượn kim chỉ, cởi quần, ngồi trên giường bệnh nhỏ, bắt đầu vá chỗ rách lại. “Ôi chao, không ngờ Mạc Tiểu Bắc còn biết vá quần nữa cơ đấy!” Y tá nhấp một ngụm trà nói. “Dạ, em biết!” Khúc Quân thành thạo vá xong chỗ rách, mũi chỉ cũng rút xong, y tá nhìn vết khâu của Khúc Quân, cười nói “Sau này nếu có ai bị rách da thì đến nhờ em nha.” “Tất nhiên là được.” Khúc Quân cười híp mắt mặc quần vào, rồi leo xuống giường. Đừng có nói giỡn, cậu thật sự biết khâu vết thương đấy. Khi cậu đi tới cửa lớp thì trùng hợp thấy Lăng Mặc đang cầm bình nước đi vào lớp. Nếu là chạm trán nhóm Mạnh Phi và Lý Viễn Hàng, Khúc Quân sẽ hếch mặt chen vào trước, nhưng còn Lăng Mặc… Cậu sẽ gắng gượng đi sau lưng y a! Khúc Quân muốn lui về sau hai bước để Lăng Mặc vào trước, ngay tại bọn họ cách nhau không tới 50 cm, giọng nói của Lăng Mặc vang lên “Đây coi như là trực đảo Hoàng Long sao? Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh.” Khúc Quân ngước mắt lên nhìn, cậu cảm thấy có phải mình bị lãng tai không? Nhưng Lăng Mặc đã đi vào lớp ngồi xuống chỗ của mình rồi. Trực đảo Hoàng Long? (Một kiếm xuyên tim kẻ thù, nghĩa bóng: đi sâu vào lỗ:))))) Đúng rồi! Đó… Đó là văn án của quyển sách kia, cái gì mà song long hí châu (quan hệ 3P 2nam x 1 nữ)… Trực đảo Hoàng Long… Còn có Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh… Điều này nói rõ Lăng Mặc đã thấy quyển sách kia, cũng khẳng định là y đã đoán được nội dung trong sách. Ôi chao… Thật là mất mặt! Chẳng lẽ trong lòng Lăng Mặc cũng nghĩ cậu là một thằng béo thô bỉ? Khúc Quân lại một lần nữa tổn thương sâu sắc. Lũ con nít ranh mới tí tuổi đầu mà đã đọc mấy cái thứ này! Cái gì mà Hoàng Long Tiếu Tiếu Sinh chứ! Đám nhóc tụi bây biết trực đảo Hoàng Long có ý nghĩa là gì không? Được rồi…Sách cũng đã xem, không biết mới lạ… Học cả ngày ở trường đối với Khúc Quân thì chả khác gì đang ngồi trên phi cơ, cậu chỉ để ý đến điểm cuối, không thèm phân biệt đông tây nam bắc. Cũng may là tiết Toán có chăm chú nghe giảng nên hiểu được chút chút, nhưng còn định lý chứng minh mệnh đề bla bla, cậu liền bó tay, một khi đã không nghe kịp giáo viên giảng bài là cậu liền bắt đầu mệt mỏi ngay. Vất vả lắm mới giờ tan học, nhưng ngoài trời lại đổ mưa lớn. Khúc Quân lục cặp nửa ngày, phát hiện nữ sĩ Lương Như đúng là túi thần kì của Doraemon, ngay cả dù che mưa cũng chuẩn bị cho cậu. Cậu vừa mới liếc qua chỗ ngồi của Lăng Mặc thì thấy người đã sớm về. Cậu nhớ Lăng Mặc không có đem dù theo, chẳng lẽ muốn dầm mưa một đường về nhà? Khúc Quân vội vàng ra đeo cặp lên rồi ra khỏi lớp. Mưa như trút nước, rất nhiều giáo viên và học sinh quên mang dù phải đứng đợi mưa tạnh bớt rồi mới về. Nhưng Khúc Quân nhón chân lên là có thể thấy được bóng người của Lăng Mặc ở phía bên kia đường đối diện cổng trường. Tên nhóc này, không sợ bị ướt thành chuột lột à! Khúc Quân vội vàng bung dù ra, chạy tới bên kia đường đối diện trường học. Nhưng mà với tốc độ của cậu thì sao có thể đuổi kịp bước chân dài của Lăng Mặc. Con đường phía trước bị ngập. Rốt cuộc Lăng Mặc cũng dừng lại. Khúc Quân chạy hồng hộc tới, nhưng theo bản năng dừng lại cách Lăng Mặc khoảng hai ba bước. “Lăng Mặc!” Cậu gọi tên y, sau khi gọi xong, Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn cậu, Khúc Quân liền cảm thấy mình thật ngốc, bởi vì cậu không biết nên nói gì tiếp. Lăng Mặc ngồi xổm xuống, vén quần lên, lộ ra mắt cá chân và bắp chân. Mắt cá chân của y rất đẹp, Khúc Quân vốn nghĩ rằng bắp chân của y rất nhỏ, nhưng không ngờ đường cong trên đó lại thon dài săn chắc và mơ hồ mang theo sức mạnh, tuyệt đối thuộc về loại hình đạp một cước mang theo nỗi đau cả đời khó quên. Mắt thấy Lăng Mặc sắp lội vào trong nước, Khúc Quân cảm thấy mình thật không còn sức lực để đuổi theo y nữa, thuận miệng nói “Cậu đừng nên lội xuống! Lỡ như đạp phải miệng cống không đậy nắp té xuống thì làm sao!” Chẳng phải phía trước có để cái bảng cấm đi qua à? “Nếu không thì cậu lên dò đường.” “…” Đây chẳng phải là muốn cậu chết trước à? Khúc Quân có loại cảm giác bản thân trở thành bia đỡ đạn đầy bi tráng. “Bởi vì cho dù cậu có đạp phải miệng cống không đậy nắp thì sẽ bị kẹt lại, không té lọt nổi.” (╬▔ 皿 ▔) 凸 Lăng Mặc không để ý tới Khúc Quân, chuẩn bị lội xuống. Mắt thấy y cách mình ngày càng xa, Khúc Quân lại đuổi sát theo, giơ dù che lên đỉnh đầu của Lăng Mặc. “Tớ có dù nè, để tớ đưa cậu về.” “Dù của cậu cũng không che hết cái thân của cậu.” Trong giọng nói của Lăng Mặc mang theo vài phần hừ lạnh, nhưng bị Khúc Quân mặt dày ngó lơ. Cậu không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian ở thế giới của Lăng Mặc, mặc dù Giang Thành nói thế giới này trải qua hai tháng thì cùng chỉ là hai, ba phút ở hiện thực, nhưng vì còn vấn đề vi khuẩn lây lan nên cần tranh thủ thời gian. Vì thế cậu không thể dè dặt mãi được, phải nhanh chóng ‘lấy lại’ tiến trình! “Có thể che đủ cậu là được rồi.” Khúc Quân nói. “Bộ cậu có bệnh hả?” Lăng Mặc lạnh lùng hỏi lại. Rõ ràng tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng giọng nói của y giống như có thể xuyên thấu mọi khẽ hở, nghe rõ từng chữ một. “Tớ có bệnh nhưng cậu lại nói nhiều lời với tớ như vậy. Có phải cậu rất cô đơn?” Ây da, ây da, phiên bản nhóc con láo toét thích tỏ vẻ cao lãnh của giáo sư Lăng nói chuyện với cậu kìa, hơn nữa còn nói rất dài— Khúc Quân cậu luôn lạc quan bỗng cảm thấy đắc ý. “Cậu mau gầy xuống đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Mặc kéo cậu về thực tế. “Không ngờ học thần như cậu cũng tục tằng giống bọn họ!” Cái xã hội coi trọng mặt mũi này là sao đây! “Cậu mà gầy xuống là tôi có thể đạp cậu lọt xuống ống cống.” Lăng Mặc nói xong liền nhanh chóng lội vào nước đi đến bên kia đường. Đờ phắc (▔皿▔)! Bỏ lại một mình Khúc Quân đứng trơ trọi giữa làn mưa. Chòi má! Mi dám đạp ta à, có tin là ông đây làm mi khóc òa lên không! Khúc Quân liếc nhìn bả vai của mình, đúng là cái dù này không che vừa người cậu thật. Lăng Mặc trở về nhà, quần áo y giặt tối qua phơi trong sân quả nhiên bị gió thổi bay hết xuống đất, hiện đã ướt sũng. Y yên lặng nhặt quần áo lên rồi trở về phòng. Bởi vì y chạy nhanh trở về nên bây giờ dì và dượng còn chưa về, coi bộ em họ Lý Viễn Hàng của y cũng đang đợi mưa tạnh ở trường. Đồng phục học sinh ướt nhẹp dính sát vào người, Lăng Mặc cởi ra rồi vào phòng tắm. Mới vừa vặn nước thì liền nghe thấy tiếng nói của dì và em họ. “Mẹ— Trên người con ướt dính khó chịu quá! Con muốn đi tắm nước nóng!” Lý Viễn Hàng tính đẩy cửa phòng tắm thì nghe tiếng nước chảy, lập tức mất hứng “Gì chứ hả! Sao cái thằng mặt đơ này lại về trước?” Lăng Mặc không thèm để ý, tiếp tục tắm. ===Hết chương 4=== Tác giả có lời muốn nói: DAY 4. Khúc Quân: Hôm nay anh đạp tôi xuống ống cống, ngày mai tôi sẽ khiến anh khóc lóc cầu xin tôi vớt anh lên! Lăng Mặc: Ngày mai cậu sẽ khóc lóc cầu xin tôi dạy kèm cậu Toán Lý Hóa. Khúc Quân: Tức chết!