Tài sắc vương phi

Chương 32 : Khách quý

Tuyên Hàm vừa nghe câu này, ánh mắt lập tức sáng lên. Nhưng Tô Doanh lại thấy khó xử. Đây là nhân vật lớn, sơn trang Ngô Đồng nho nhỏ của nàng nào dám chứa chấp? Nếu nàng từ chối... Nàng không dám từ chối! "Sơn trang Ngô Đồng hoan nghênh khách quý, bồng tất sinh huy." Tuyên Mạch vươn tay vuốt mấy sợi tóc trên trán Tuyên Hàm ra sau tai, lời nói của Tô Doanh khiến ánh mắt hắn híp lại. Khách quý? Một thôn phụ dân dã biết hắn là "khách quý" gì sao? Tô Doanh này, hôm qua vừa thấy hắn thì nàng xoay người chạy mất. Lúc nãy hắn lên tiếng cười nhạo xúc phạm, nàng cũng nén giận chứ chẳng phát cáu, thái độ này giống như cố ý lấy lòng và không dám đắc tội, khiến hắn rất khó hiểu. Hắn biết năng lực làm việc của Thanh Duyệt, chắc chắn sẽ không bỏ sót tin tức nào liên quan đến Tô Doanh. Vậy thì vấn đề từ đâu ra mà khiến hắn sinh lòng nghi ngờ Tô Doanh này khác lạ? Chuông ngựa kêu leng keng đi qua đường ruộng và đường rừng, đi qua thêm mấy khúc cua của đường núi rồi mới tới sơn trang Ngô Đồng. Dưới núi Bạch Lăng, ruộng đồng xung quanh đều thoang thoảng mùi cỏ xanh tươi mát. Lúc này lại là giờ cơm nên còn xen lẫn một ít mùi khói lửa khi nấu ăn, rất bình phàm. Tô Doanh yêu thích sự bình phàm như thế. Xe ngựa liên tiếp dừng trước cửa sơn trang Ngô Đồng, người gác cổng đã nghe được tiếng chuông ngựa từ xa nên đã mở cửa từ lâu và thông báo cho nội viện cô nương đã về. Thái Mạn, Hạ Diệp cùng với những người hầu khác ra đón, cầm theo đèn lồng, lấy băng ghế ra, dắt ngựa rồi đỡ người. Tô Doanh đứng trên thềm đá, Thanh Duyệt bế A Hàm xuống trước, sau đó thì Tuyên Mạch dắt tay A Hàm. Người hầu có tuổi thấy nam tử xa lạ dắt tay A Hàm, những tỳ nữ chưa gả rối rít thẹn thùng tụ lại thành tốp năm tốp ba, rỉ tai thì thẩm khen rằng trên đời này cũng có nam tử đẹp trai đến thế. Viên ma ma đã từng gặp Tuyên Mạch nên lúc này cũng không thất lễ, bà nhỏ giọng nói: “Khách quý đến sơn trang, mau đi dọn dẹp hai gian phòng khách ở Tây viện, chuẩn bị lại cơm nước, nhanh đi." Nhóm người hầu lĩnh mệnh rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu ngắm trộm. Tuyên Hàm vẫn cúi đầu, cứ nhìn xuống mũi chân mình. Tô Doanh khẽ thở dài: “A Hàm, con qua đây." Tuyên Hàm ngẩng đầu nhìn Tô Doanh, hất tay Tuyên Mạch ra rồi chạy đến trước mặt Tô Doanh: “Nương, nương giận con sao?" "Nương không dễ giận thế đâu." Tô Doanh dắt tay Tuyên Hàm, xoay người đi vào trong cửa. Viên ma ma đứng tại chỗ, quy củ mời Tuyên Mạch và Thanh Duyệt vào sơn trang. Tuyên Mạch yên lặng đuổi theo Tô Doanh và Tuyên Hàm, lẳng lặng quan sát Tô Doanh dưới màn đêm. Dưới ánh trăng lờ mờ, loáng thoáng thấy gò má nàng đẹp kinh diễm, sự dịu dàng trong mắt như ánh trăng sáng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Tuyên Hàm đầy thương mến và quan tâm. Tô Doanh biết Tuyên Mạch đang quan sát mình, bao nhiêu năm ở bên cạnh Thẩm Mặc Trì nhìn sắc mặt đã giúp nàng luyện thành tính nhạy cảm và cẩn thận. Bây giờ nghĩ lại những chuyện thừa khi gặp Tuyên Mạch lần đầu, hơn phân nửa là hắn tính toán cả rồi. Hắn đoán được thời gian mình có thể chịu nhục rồi ra tay giúp đỡ, rồi lấy ơn giúp đỡ theo nàng về sơn trang Ngô Đồng. Tất cả những chuyện này, chắc đều vì Tuyên Hàm. Nhưng chắc dù không bị làm khó, tối nay nhóm người Tuyên Mạch cũng sẽ không dừng chân ở nơi khác. Ngày trước đã biết Nhiếp Chính Vương Tuyên Mạch rất yêu thương đứa con nuôi này, hôm nay nàng đã có duyên thấy được. Cảnh tượng sau khi ra khỏi thành đó, coi như là cho hắn một thời cơ đường hoàng thôi. "Thái Mạn, dâng trà vào khách sảnh." Đi qua ảnh bích, Tô Doanh nhỏ giọng phân phó. Lúc này phòng khách ở Tây viện vẫn chưa dọn dẹp xong, Tuyên Mạch và Thanh Duyệt cần có chỗ ngồi nghỉ. "Vâng thưa cô nương." "A Hàm, vào khách sảnh với ta." Viên ma ma đã đứng ở khúc ngoặt, hiển nhiên hắn và Thanh Duyệt không thể đi cùng nữa. Tuyên Hàm quay đầu lại: “Không, con muốn đi với nương." Tuyên Mạch nhìn Tô Doanh, Tuyên Hàm gọi nương khiến Tô Doanh không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường: “Mời khách quý vào phòng khách dùng trà, ta đi tắm rồi tới phụng bồi sau." Tuyên Mạch xoay người đi theo Viên ma ma, Tô Doanh thì trở lại Nguyệt Dung Viện. Vừa đi qua cửa thùy hoa là Hạ Diệp bắt đầu hỏi han. "Cô nương, người nọ là ai thế? Đây là lần đầu tiên mà nô tỳ nhìn thấy người anh tuấn kiệt xuất như thế đó." "Hắn dắt tay A Hàm, hắn quen A Hàm sao?" "Nô tỳ hối hận qúa, lần này chắc chắn cô nơi vui chơi ở trong huyện vui vẻ lắm, đáng ra nô tỳ cũng nên đi." "Cô nương, cô nương đừng im lặng chứ, mau nói với nô tỳ đi, cô nương không thấy các tỷ muội trong sơn trang đều thẹn thùng rồi tim đập dồn dập luôn hay sao?" Tô Doanh bị Hạ Diệp dây dưa đến nhức cả đầu: “Được rồi Hạ Diệp, ta trở lại đổi xiêm y, ngươi có thể hầu hạ cô nương ta trước rồi nói không? Hoặc là lát nữa đi hỏi Nhị tỷ đi, Nhị tỷ biết hết đó.” Thật ra Miêu Nhị tỷ cũng không biết, nàng ta chỉ biết là Thanh Duyệt đã cứu bọn họ thôi. "A Hàm..." Tô Doanh kéo Tuyên Hàm im lặng ngồi bên cạnh tới trước mặt, nàng rất muốn nói về xưng hô "nương" với cậu bé. Nàng không nghĩ rằng A Hàm gọi nàng là nương sẽ đưa tới nhiều phiền toái. Nhưng Tô Doanh mở miệng định nói, rồi nhìn ánh mắt trong veo của Tuyên Hàm, rồi chẳng nói được gì. Nàng không nhẫn tâm với hài tử này được! "Nương à, nương giận A Hàm sao?" Tuyên Hàm nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nương, cha nói chúng con phải về kinh thành, con nói con không muốn về, con muốn ở với nương nên cha mới tới tìm nương." Giống như nàng đoán. Đây là một hài tử thiếu tình thương của mẹ. Nàng từng làm mẹ, gặp phải Tuyên Hàm thiếu thốn tình thương của mẹ, lòng mẹ trời sinh chẳng hề che giấu mà thể hiện ra. Tuy chỉ gọi nàng là nương một ngày, nhưng bọn họ đã cùng nhau mấy ngày rồi, nàng đối xử với nó đúng là như con thân sinh. Nếu không gặp phải Tuyên Mạch, nếu nó không phải là nhân vật quan trọng của địch quốc, nếu như nó thật sự không tìm được người nhà, nàng bằng lòng làm nơi tương tựa cho nó trưởng thành, trở thành "nương" yêu thương nó trong suốt cuộc đời. Nhưng đời này làm gì có nhiều cái nếu vậy chứ? Thực tế còn hay hơn cả các câu chuyện mà thuyết thư kể ở quán trà. "Nương không trách con." Tô Doanh ngồi xổm xuống, nhìn Tuyên Hàm chăm chú: “A Hàm, đi ra khỏi nhà thì không được nói cho người khác biết con và cha đến từ đâu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, con nhớ chưa?" Tuyên Hàm không hiểu, nhưng cậu sẽ nhớ lời Tô Doanh nói: “Vâng, con nhớ rồi." "Con đói bụng không, đi, chúng ta đi ăn tối." Thôi, coi như làm nương của Tuyên Hàm mấy ngày thì có sao? Dù sao bọn họ cũng không thể ở sơn trang Ngô Đồng cả đời được. Mối duyên phận này rồi cũng sẽ chấm hết thôi. Nghĩ thế, trong lòng Tô Doanh vừa thoải mái, vừa thản nhiên. Hai mẫu tử dắt tay nhau đi vào khách sảnh, Thanh Duyệt đứng sau lưng Tuyên Mạch, Tuyên Mạch ngồi trên chiếc ghế cổ ngỗng với tư thế cực kì thoải mái, không hề có tự giác là khách đến nhà người khác. Tô Doanh nhịn. Nàng cũng không làm gì được. "Xin lỗi, đợi lâu rồi." Tô Doanh gật đầu ra hiệu với Tuyên Mạch. Nàng biết hắn là khách quý, nhưng cũng không thể coi là khách "quý" thật, nếu không hắn sẽ nghi ngờ. Thế nên cứ đối đãi như người quân tử với nhau là được. Tuyên Mạch cũng phát hiện, lúc này Tô Doanh không cẩn thận như trước, lúc mỉm cười thì trên trán thấy hờ hững tự tại hơn. Tô Doanh bảo dọn cơm lên, Viên ma ma bèn đi lo liệu. Tay nghề của Miêu Nhị tỷ rất tốt, ít nhất là Tô Doanh thấy thế. Đặc biệt là tối nay, hình như càng để tâm vào cơm nước hơn nữa. Nhóm nha hoàn lục tục bày lên sáu món đồ ăn và hai món canh, Tô Doanh dắt Tuyên Hàm tới bàn cơm, ngẩng đầu nhìn Tuyên Mạch. Tuyên Mạch vung khoan bào, dẫn đầu ngồi xuống. "Nơi thôn quê dân dã nên chẳng có gì ngon chiêu đãi, đành ủy khuất các hạ rồi." "Ta họ Tiêu." Tuyên Mạch nhìn Tô Doanh nói. Không, Tiêu không phải họ của hắn, mẹ hắn mới họ Tiêu. "Vâng thưa Tiêu gia." Tô Doanh không dám chọc thủng." Mời dùng cơm." Bữa cơm này, Tô Doanh là chủ nhà chiêu đãi khách cũng được coi là phong phú, còn Nhiếp Chính Vương giấu giếm thân phận này có hài lòng hay không thì nàng không quan tâm. Lúc này điều Tô Doanh nghĩ nhiều nhất là tại sao hắn lại đưa Tuyên Hàm rời xa kinh thành? ... Trước sau tiết Thanh minh đều mưa nhiều, Thẩm Mặc Thu rất không thích thời tiết như thế. Ngồi xe ngựa cho thuê trở lại Thẩm gia, người còn say xỉn. Hắn ta nghiêng ngả lảo đảo tới gõ cửa, tên tiểu tư mở cửa, hắn ta đẩy gã tiểu tư ra, bản thân thì tới Xuân Huy Viện. Vừa vào Xuân Huy Viện, Thẩm Mặc Thu đỡ khung cửa mà ở rượu, nhìn hai chiếc đèn lồng ngoài hành lang cứ chập chờn trong gió, trong lòng lập tức nổi giận. "Người đâu rồi, đều chết hết rồi sao?" Thẩm Mặc Thu vừa gào lên, trong nhà chính lập tức sáng lên ngọn đèn dầu to chừng hạt đậu. Chính thê của hắn là Vạn Thị Hiểu Tư vội vàng bò dậy khỏi giường, Cát Tường là nha hoàn gả cùng lấy xiêm y cho nàng ta khoác lên: “Nhị nãi nãi, người từ từ thôi." Vạn Thị không để ý nàng ta mà nương ánh sáng đi ra ngoài, vén mành ngăn lên thì thấy Thẩm Mặc Thu đang vén rèm đi vào. Đi vào cùng hắn là mùi rượu nồng nặc khiến Vạn Thị không ngừng nhíu mày. Rõ ràng là lòng đầy ghét bỏ nhưng đành phải nhẫn nhịn tới bên cạnh Thẩm Mặc Thu: “Nhị gia, cuối cùng chàng cũng về rồi." Thẩm Mặc Thu lại đẩy Vạn Thị ra, nằm lên giường như con cóc: “Có nàng chờ mong như thế, ta đương nhiên phải về sớm rồi." Thật ra hắn ra đã chơi bời trăng hoa bên ngoài mấy ngày rồi, mượn cớ đi uống rượu mừng thọ của lão gia thông gia của Huyện lão gia. "Cát Tường, đi rót chén canh giải rượu cho Nhị gia." Vạn Thị vừa phân phó vừa hiền huệ đi tới trước giường cởi giày ống cho Thẩm Mặc Thu, mùi mồ hôi gớm ghiếc chẳng biết bị bịt kín bao lâu ập vào hơi thở của nàng ta, khiến nàng ta suýt bị sặc chết. "Canh giải rượu gì chứ, gia ôm nàng ngủ một giấc thì sáng mai tỉnh ngay." Cát Tường đã đi ra ngoài, thấy Thẩm Mặc Thu vươn tay định kéo nàng ta, Vạn Thị lui một bước: “Nhị gia, thiếp còn có việc muốn nói với chàng."