Tài quyết

Chương 18 : Ta tin tưởng ngươi!

Trong tiếng cười vang của mọi người, Mục Ân nhìn thấy ánh mắt xanh thẳm bình thản của thiếu niên. Hắn biết đây không phải là cái người làm cho Thánh Giáo ngày đêm lo lắng không yên. Mục Ân quay lại nhìn Nam Tước phu nhân, nhẹ giọng hỏi: “Nam Tước phu nhân, vị này là…?” “Hắn là một tiểu tạp dịch trong nhà chúng ta. Hôm nay được nghỉ về nhà, không biết vì sao lại tới chỗ này.” Tuổi đã hơn 40 nhưng Nam Tước phu nhân vẫn còn phong vận (?), nàng khẽ khom người giải thích. “Ah, là tạp dịch à …” Mục Ân vừa đánh giá thiếu niên một chút, rồi lại nghiêng mắt nhìn sang đám người hầu cùng binh lính bình dân đang hò hét. Lão tò mò hỏi: “Sao bọn họ lại phản ứng như vậy?” Nam Tước phu nhân lúng túng ra mặt, nhỏ giọng nói: “La Y, cái thằng nhỏ này phản ứng không quá nhanh nhạy, có đôi khi nhìn tương đối đần độn…Nhưng mà, việc gì nó cũng rất chăm chỉ học hỏi.” Sau khi giải thích với tu sĩ Mục Ân, Nam Tước phu nhân quay sang nhìn La Y, ngoắc ngoắc tay nói: “La Y ngươi qua đây!” Trong tiếng cười ồn ã, La Y mang dáng vẻ khổ sở, ngốc nghếch gãi đầu, xuyên qua đám người đi tới phía Nam Tước phu nhân. “Tiểu mơ hồ cũng tới nữa.” “Ơ, La Y đeo cung, mang theo chó, thật là một thợ săn khả ái a!” “Theo ta thấy, trên người hắn thứ duy nhất có thể sử dụng là cái rìu chẻ củi kia thôi! Ha ha ha.” “Tên ngu ngốc này cũng không ngu si nha. Nghe nói hắn còn biết săn thú, cố ý chạy đến chỗ này tham gia náo nhiệt nha!” “La Y ngu ngốc, hôm nay là săn mãnh thú, không phải là săn thỏ. Ngươi tới xem náo nhiệt làm gì?” Cư dân thành Ba Lạp Bối Nhĩ rồi rít chào hỏi La Y. Đám nữ bộc che miệng cười, còn đám kỵ sĩ học đồ thì năm mồm bảy miệng chế nhạo. Chỉ có Ba Khắc cùng mấy tên kỵ sĩ An Đức Lỗ mắt lặng như nước, ánh mắt âm tàn đứng một bên, không nói tiếng nào. “Phu nhân!” La Y đi tới trước mặt Nam Tước phu nhân, cung kính hành lễ. “Ngốc, mau hành lễ với mấy vị đại nhân!” Nam Tước phu nhân vỗ nhẹ cánh tay La Y, quở trách nói. “Đại nhân!” La Y thi lễ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt tò mò đánh giá thiếu niên vóc người đơn bạc, đeo một bộ cung đơn sơ tự làm. Chỉ chốc lát sau, Mục Đình, Kiều Trì cùng Mã Tu và đám người đều chuyển ánh mắt của mình sang chỗ khác. Trên thực tế, đây vốn là một cuộc đánh cược không có gì phải lo lắng. Khi bốn phía đều có người chịu trách nhiệm xưa đuổi dã thú, hướng đạo chẳng qua chỉ có tác dụng dẫn đường thôi. Huống chi Tô San lại chọn một tên ngay cả cơ bản nhất đấu khí cũng không có, thoạt nhìn không có chút cơ trí. Nam Tước phu nhân kéo La Y kéo đến bên cạnh, quay sang hỏi Tô San nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi người hắn hỏi: “Tô San tiểu thư, La Y bình thường ở trong thành bảo chỉ phụ trách chăn ngựa cùng làm một ít tạp vụ. Mặc dù thỉnh thoảng cũng đi săn thú nhưng cùng lắm cũng là làm vài cái bẫy, bắt thỏ nhỏ hươu non. Hắn không có chút kinh nghiệm làm hướng đạo nào đâu ...” Nam Tước phu nhân quay sang nhìn đám người kia, cố gắng tìm một người khá hơn một chút. Nhưng lại nghe Tô San thản nhiên nói: “Không cần người khác, ta muốn hắn.” Lời này, nghe có chút tức giận. Mọi người trong lúc nhất thời mang những vẻ mặt khác nhau. Mục Ân nhắm mắt lại dưỡng thần, đám Kiều Trì ánh mắt ngạo nhân ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi nơi xa, vẻ mặt có chút không nhịn được. Nam Tước phu nhân khó xử ra mặt, Mã Tu lôi kéo Lai Tư thấp giọng trò chuyện. Mấy vị quý tộc phu nhân cùng tiểu thư thì vây quanh thiên kim của Nam Tước An Ny líu ríu. “La Y, vị quý nhân này muốn ngươi làm hướng đạo cho nàng…” Nam Tước phu nhân có chút quan tâm nhìn thiếu niên. “A!” La Y cộc lốc đáp ứng, không một tiếng nói. Tình hình này hắn đã sớm đoán được rồi. Nếu vị nữ Kiếm sĩ này không ngu ngốc thì nàng chắc chắn sẽ chọn mình. Nam Tước phu nhân có chút bất đắc dĩ. Chung quanh, các quý tộc nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Sợ rằng lần này công chúa và bọn kỵ sĩ Hoàng Gia sẽ bị mất thể diện rồi. Đỉnh núi phương xa, một lần nữa truyền đến một tiếng kèn lệnh. Bọn kỵ sĩ tinh thần hưng phấn, rối rít nhảy lên ngựa. “Phu nhân, nếu không có gì, chúng ta bắt đầu ngay đi!” Mục Ân quét mắt nhìn Tô San một cái rồi khẽ hướng Nam Tước phu nhân khom người nói. “Ách…Tốt, dĩ nhiên…La Y, ngươi theo Tô San tiểu thư đi đi.” Nam Tước phu nhân thở dài, nhẹ nhàng đẩy lưng La Y. Khuôn mặt nàng tươi cười cùng tu sĩ Mục Ân đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh. “Đi theo ta!” Tô San dẫn La Y đi tới chỗ công chúa. Tô San dẫn thiếu niên ngang qua ánh mắt kinh ngạc của đàm người đang thì thầm với nhau. Nàng nhẹ giọng nói: “Ở trước mặt ta, cũng đừng giả vờ ra vẻ cả người lẫn vật vô hại. Ngươi gạt được người khác chứ không gạt được ta. Huống chi ngươi còn nợ ta một lần nhân tình!” Giả bộ cái rắm, lão gia ta cùng ngươi tính sổ! "Bao nhiêu tiền?" Tô San chợt dừng chân lại, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh. "Ta muốn hỏi, nếu như ta giúp các ngươi thắng cuộc, ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền?" La Y nhàn nhạt hỏi. Có lẽ hắn đeo mặt nạ trên mặt đã thành thói quen nên đi bên cạnh Tô San, thoạt nhìn hắn vẫn là bộ dạng đầu gỗ. Nhưng mà bộ dạng và thanh âm của hắn lại tương phản với nhau, làm cho Tô San chợt nhớ lại tiểu ác ma này từng vô thanh vô tức đá một tảng đá... Tô San rung động trong lòng! không biết tại sao, nàng lập tức tin tường thiếu niên này. “Ngươi có cách sao?” Tô San vẫn không dừng lại mà thấp giọng hỏi. “À, có lẽ vậy.” La Y không hề khoe khoang khoác lác một chút nào. Miệng hắn kín đến mức làm Tô San cắn răng. Tiểu hồ li này! “Mười kim tệ!”. Tô San mở miệng nói. La Y tuy không lên tiếng nhưng trong lòng lại mừng thầm. Muội muội này vừa mở miệng là mười kim tệ, đúng là một con dê béo! “Một trăm kim đường lang!” Tô San hạ quyết tâm! Đây cũng là một nửa tiền mặt trong túi của nàng. Ti, La Y trong lòng hít một hơi sâu. Trong mắt kim quang chợt lóe, hắn lắc đầu rất nhanh. “Tiền quá ít, không thắng được.” “Người đừng có quá đáng!” Tô San trợn mắt lên nhìn, hận không thể đập chết cái tên trước mặt này. Một tên hai lúa, lại cháy nhà hôi của! Một trăm kim tệ chứ ít ỏi gì, đủ cho một người ăn xin có thể thành lập gia nghiệp rồi! “Thật là ít.” La Y quét mắt nhìn lướt qua Tô San, ánh mắt rơi vào cái túi bên hông Tô San. Dùng ánh mắt sắc bén của mộ tổ tông móc túi, hắn nhanh chóng có phán đoán. “Hai trăm kim tệ, ta đảm bảo các ngươi có thể thắng!” Bị một thiếu niên nói ra số tiền mặt có thể lấy ra trên người mình, da đầu Tô San tê dại đi. Nàng chợt nhớ tới một truyền thuyết mà nàng nghe được. Trong truyền thuyết, Địa ngục ác ma thích ăn linh hồn con người. Hắn biến ảo thành các loại hình dáng, lẫn trong đám con người tìm kiếm con mồi. Bởi hắn luôn có thể dễ dàng nhìn thấu lai lịch mọi người mắt, nên lần nào hằn cũng đều bắt được dục vọng và nhược điểm của con người. Rồi hắn dùng đủ mọi cách để dụ dỗ người ta dùng linh hồn để giao dịch với hắn. Sau khi lớn lên, Tô San trở thành thiếp thân nữ hầu của công chúa Ngả Lôi Hi Á. Trong hoàng cung, nàng thấy người lừa ta gạt mạnh mẽ cướp giật của nhau, cũng thấy nhiều quý tộc cùng thương nhân mặt ngoài tươi cười sởi lởi nhưng bên trong lại là những là con cáo già, là ác ma ăn thịt người không nhả xương. Nhưng mà những tên kia cũng là khi cạnh tranh với nhau mới trở thành ác ma. Còn kẻ trước mắt đang cùng mình có kè mặc cả, là tên ác ma nhỏ tuồi nhất trong những tên ác ma mà nàng gặp. Nếu không phải trời sinh là ác ma, người này sao có thể nhỏ như vậy mà đã như một lão hồ ly. “Ngươi thắng! Vậy giá thế đi!” Tô San hung hăng nói. Hai vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã tới trước mặt công chúa và Vũ Quả. Thấy Tô San mang một thiếu niên nhìn đơn bạc như vậy lại đây, Vũ Quả há to miệng. Bọn Hoàng Gia kỵ sĩ bên cạnh cũng mang vẻ mặt dở khóc dở cười. Mọi người biết, Tô San nhất định là giận dỗi rồi. Vị bạn gái xinh đẹp của công chúa này mặc thù thân thủ không tệ, tâm địa cũng tốt, nhưng lúc làm chuyện gì củng có chút xúc động. Trừ nàng ra liệu có bao nhiêu người có thể trông cậy vào một thiếu niên không có nhiều kinh nghiệm trong rừng này? Không dắt đi sai đường đã phải cảm tạ Thánh Đế rồi! Ngả Lôi Hi Á cùng Ái Luân phu nhân thì cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Thân là Lãng Tinh pháp sư cấp ba, Ái Luân phu nhân ở trên xe ngựa đã gặp qua thiếu niên tóc đen này. Lúc ấy, trên người hắn có ma lực yếu ớt dao động, làm cho nàng có chút giật mình. Nàng không ngờ rằng mình có thể ở Ba Lạp Bối Nhĩ, một cái thành nhỏ như vậy, phát hiện ra một người có thể thức tỉnh ma pháp. Hơn nữa, bình thường đều từ tám đến mười hai tuổi là thức tỉnh. Vậy mà thiếu niên đã mười lăm tuổi này hiển nhiên còn chưa có ý thức được hắn đặc biệt như thế nào. Vốn là Ái Luân định kiếm thời gian tìm hắn.rồi giúp hắn một chút, hoặc là dẫn hắn đi. Dù sao, một người có thể thức tỉnh ma pháp, đối với ma pháp hiệp hội hay là với đế quốc đếu rất trân quý. Nhưng nàng cũng không ngờ mình còn chưa kịp đi thì Tô San đã đem hắn tới trước mặt mình làm người dẫn đường. Nhưng mà…ánh mắt Ái Luân phu nhân có chút ngỡ ngàng. Lần này cùng lần đầu gặp mặt có chút khác lạ. Hiện tại thiếu niên đứng trước mặt mình, không có chút ma lực dao động nào. Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Không, tuyệt đối không thể sai được. Ái Luân nhanh chóng bác bỏ suy đoán này. Nàng nhớ rất rõ ràng mình đã dùng tinh thần cảm giác quét qua mi tâm hắn. Ma lực tồn tại vô cùng chân thực không thể nghi ngờ! Ái Luân phu nhân im lặng không lên tiếng, chẳng qua là ánh mắt khi nhìn về phía La Y càng ngày càng có hứng thú. “Ta biết, ngươi tên là La Y đúng không ?” Ngả Lôi Hi Á mỉm cười nói với La Y. “Ân!” La Y gật đầu. Lúc này tự nhiên bộ dạng của hắn so với đàng hoàng còn muốn đàng hoàng hơn. Hơn nữa, cách khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh kia thật gần khiến hắn không cách nào có thể tự nhiên và giảm sự ngượng ngùng, càng làm cho hắn trông càng giống tên hai lúa. Ái Luân phu nhân che miệng nở nụ cười. Thiếu niên gương mặt hồng hồng, làm cho người ta yêu thích. “Hắn nói hắn dẫn đường có thể đảm bảo chúng ta thắng.” Tô San tức giận nhìn chằm chằm La Y, không chút do dự đem thiếu niên lên đống lửa nướng. Vũ Quả cùng Hoàng Gia kỵ sĩ dưới trướng quay lại nhìn nhau. Bảo đảm chiến thắng? Chỉ bằng cái tên ngay cả đấu khí cơ bản nhất cũng không có, mang theo con chó mập đến muốn đi không nổi? Bọn kỵ sĩ lắc đầu cười khổ. Ai cũng không thèm để ý tới lời nói của thiếu niên. Nhưng mà Ngả Lôi Hi Á lại không nghĩ như vậy. Nghe Tô San nói, nàng vui mừng hỏi lại: “Thật sao?” Thật đẹp. La Y đón nhận ánh mắt Ngả Lôi Hi Á, liều mạng áp chế dục vọng sôi trào, nặng nề gật đầu: “Ân!” Ngu ngốc! Vũ Quả vuốt vuốt trán, cảm giác thái dương có chút đau. Đối với cái tên chỉ biết gật đầu nói “ân” này, hắn thực sự một chút tin cũng không có. Có lẽ, chỉ có công chúa trẻ con như vậy mới tin tưởng hắn. “Thật tốt quá, làm quen đi, ta tên là Ngả Lôi Hi Á! Ta tin tường ngươi!” Ngả Lôi Hi Á không chút do dự nói, nét mặt tươi cười như hoa nở, giơ bàn tay trắng nõn ra. La Y nhìn tay thiếu nữ, sững sờ một hồi rồi mới đưa tay ra. Khi lòng bàn tay đụng đến bàn tay mềm mại của Ngả Lôi Hi Á, một loại cảm giác như điện giật tê tê thoáng cái làm tê liệt hắn. Thiếu chút nữa hắn liền chuẩn bị nắm luôn không buông ra. “Đây là chó của ngươi sao?” Ngả Lôi Hi Á không giống với loại công chúa cao cao tại thượng mà giống như là một cô bé hàng xóm bình thường. Nàng nghiêng đầu nhìn con chó mập bộ dạng lấy lòng nãy giờ chỉ một mực đảo quanh dưới chân Tô San. “Tên của nó là gì ?” “Nó tên là …” La Y đang chuẩn bị trả lời, đã thấy Tô San bị con chó mập lấy lòng hồi lâu, đưa tay vỗ vỗ đầu con chó mập. Lập tức nó hạnh phúc ôm lấy bắp chân Tô San bắt đầu nhún… “Áo Lợi Phất!” La Y sợ hết hồn, la lên rồi nhanh chóng xông tới xách con chó ra. Thấy vẻ mặt ngại ngùng không chỗ dung thân của La Y, cùng Áo Lợi Phất bị hắn nằm gáy, mắt nhắm lại làm ra vẻ mặt giận dữ, Ngả Lôi Hi Á che miệng cười thành tiếng. “Bắt nó làm chi vậy! Đồ bạo lực!” Tô San tức giận nói. Vừa rồi động tác của La Y quá nhanh, nữ kiếm sĩ thiếu chút nữa bị phi lễ căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ cho là tên kia tức giận khi nhìn thấy con chó đang quấn quýt lấy mình. Bọn kỵ sĩ đứng một bên trông thấy rất rõ ràng, khoé miệng giật giật, vội vàng quay đầu đi. “Đánh cuộc bắt đầu! Mọi người lên ngựa.” Thấy đội ngũ những người khác đã bắt đầu lục tục tiến vào khu vực săn bắn, Vũ Quả thúc đầu ngựa, lớn tiếng nói. Bao gồm cả Ngả Lôi Hi Á cùng Ái Luân phu nhân, mọi người đều rồi rít lên ngựa. “Cho hắn một con ngựa!” Vũ Quả hướng người hỗ trợ phân phó, quay đầu nhìn về phía La Y: “Hắc, tiểu tử ngươi không có ngựa sao?” La Y gật đầu rồi lại lắc đầu. “Không cần, ta đi bộ là được. Trong rừng rất nhiều chỗ không thể cưỡi ngựa.” Hắn để Áo Lợi Phất xuống rồi với tay lấy cung tên trên lưng. Sau đó chạy thẳng ra khu vực săn bắt phía trước: “Đi theo ta!” Thanh âm của hắn bình tĩnh, thong dong. Bọn kỹ sĩ đang định theo bản năng quay đầu ngựa đi theo hắn, mọi người đều sửng sốt. Lúc này bọn họ mới phát hiện, chính mình thân kinh bách chiến, địa vị tôn quý lại bất tri bất giác nghe lệnh một thiếu niên bình dân. “Hi da!” Không đợi bọn kỵ sĩ phục hồi tinh thần, sau một tiếng quát thanh thuý, Ngả Lôi Hi Á đã phóng ngựa mang theo một làn gió thơm, từ bên cạnh bọn họ vượt lên. Con ngựa Ba Lạp Bá màu trắng giương cái đuôi màu bạc, như một tinh linh ưu nhã, xông ào ào vào trong rừng. Thấy công chúa đã tiến vào khu vực săn bắn, bọn kỵ sĩ nhất thời rối rít dùng chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng xong phi như tên bắn vào trong rừng. Vừa tiến vào khu vực săn bắn, mọi người đều muốn hôn mê. Mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa của mấy chục con ngựa giống như một trận bão. Những cây đại thụ bên cạnh, vùng đất dưới chân, theo tiếng vó ngựa vang lên như đập vào mặt dần dần lui về phía sau. Phía trước, con ngựa được khen là xinh đẹp nhất, tao nhã nhất, Ba Lạp Bá kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Cái đuôi nhếch cao, bốn chân tinh tế giống như khiêu vũ nên vó, để lại một tàn ảnh màu bạc. Con ngựa chạy như bay, bóng lưng công chúa yểu điệu, tóc vàng như gợn sóng theo con ngựa chạy đi nhất thời tung bay. Trong rừng hoa dại như biển. Ánh mặt trời từ các kẽ lá cây vừa rọi xuống, chiếu thẳng trên người công chúa. Rồi đều bị bỏ lại phía sau với những chiếc lá rụng trong gió. Mà ở bên vách núi bên cạnh con ngựa trắng, một thân ảnh gầy yếu tựa như con thủ hộ như ẩn như hiện lao về phía trước để lại những cây đại thù cùng bụi cỏ đang lui nhanh về phía sau.