Tạc Thiên
Chương 3
Giờ phút này nắng hè ngoài cửa sổ, tự dưng cực kỳ chói chang.
Tôi bị hắn dòm chằm chằm, lại bỗng thấy rét buốt, bấy giờ mới thấm thía điều hoà Vinh gia mở lớn thật sự.
“Dữ Đình, anh không đến công ty à?” Tôi đứng bên cửa toilet hỏi hắn.
.
Hồng Kông dù sao cũng là xã hội pháp luật, chắc không đến nỗi ban ngày ban mặt diễn ra hành động phạm tội nào đâu ha?
Mà cũng chưa chắc, biết đâu tôi lại bị dính phải 1% hiếm hoi còn lại.
.
Dữ Đình cười lạnh, “Khó được dịp anh trai để cậu ở nhà. Cơ hội tốt thế này sao không tận dụng cơ chứ?”
Nguy rồi ~ Tôi chỉ hận cửa toilet cách cửa phòng xa quá, không thể lần lần chạy qua.
“Nói thế cứ như gặp em là khó lắm vậy, chẳng phải em vẫn ở nhà anh đó ư?”
“Tiếc là ngày nào cậu cũng trốn tránh anh. Anh thật không hiểu, sao cậu phải đối nghịch với anh làm gì. Anh cũng đâu có làm gì đắc tội cậu.” Dữ Đình đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, “Cậu đã lên giường với anh trai rồi?”
Không rõ cớ gì, hôm nay hắn mặc đồ thể thao.
Còn tôi thì vừa mới thay đồ Tây màu đen thẳng thớm.
Nếu động thủ, chỉ e bộ quần áo vướng víu này sẽ làm tôi mệt đây, hành động sẽ không tiện.
“Anh trai làm cậu phê ở trên giường lắm?” Hắn hỏi ra cái vấn đề hạ lưu này, còn giả bộ phong lưu.
Tôi bật cười, “Chưa từng nghe có người em nào lại nói về anh trai như thế, thế mà anh còn được tạp chí bầu là một trong TOP 10 nhân vật thượng lưu cơ đấy.”
Dữ Tương thật sự trân trọng tôi, cho tới giờ chưa hề đòi hỏi một điều gì cả. Có điều cũng không cần thiết phải nói cho một kẻ như Dữ Đình.
Hắn vươn tay nâng cằm tôi, “Anh cũng có thể làm cho cậu rất phê.”
Tựa như bị rắn cắn, tôi rứt tay hắn ra khỏi, dùng lực đẩy mạnh hắn.
“Anh coi chừng đấy, đây chính là nhà anh.” Tôi hét lớn, hy vọng có thể gọi đến người giúp việc của Vinh gia.
Dữ Đình thì khùng khục cười, “Giúp việc nhà bọn anh từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ mó đến việc riêng tư của chủ nhân. Dù cậu có kêu đến nát họng đi chăng nữa cũng chẳng ích gì đâu.”
Không khỏi thầm hận biệt thự Vinh gia xây ở ngay lưng chừng núi rợp cây là cây, tuyến đường cũng là thuộc tư nhân của Vinh gia.
Dữ Đình bước lên trước, chụp lấy hai cánh tay tôi khoá ra sau.
Tôi thật sự phát giận rồi, từ khi sinh ra tới nay chưa từng phải chịu vũ nhục đến vậy.
Trinh tiết là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn.
Nếu để cho người khác biết thiếu gia Sinh bị kẻ ngoài ép buộc, về sau móc đâu ra mặt mũi để gặp người đời?
“Vinh Dữ Đình, anh điên rồi sao?” Tôi kêu to, hai tay bị áp ở sau lưng, đành phải lay phải lay trái đầu tránh né cái ép hôn của hắn.
“Sinh Sinh, cậu thật không hổ tiếng tăm, trời sinh mê hoặc người.” Từ miệng hắn khen ngợi còn chẳng bằng chó má, háo sắc len đầu lưỡi vào trong.
Tôi hung hăng cắn hắn một nhát, hắn lại chẳng lấy làm ngần ngại, tiếp tục dùng cái lưỡi dính máu làm bẩn môi tôi.
“VINH DỮ ĐÌNH, MÀY ĐIÊN RỒI SAO?”
Đột nhiên hét lớn một tiếng, vang vọng lưng núi Vinh gia.
Bất quá người hét không phải là tôi, mà là người khác.
Hốc mắt bác Vinh gần như vỡ cả ra, kinh hãi đứng ở cửa phòng.
“Cha?” Vinh Dữ Đình hoảng sợ, cơ hồ bắn như thun ná ra khỏi người tôi.
Cảm tạ trời đất! Tôi lén lút thở phào một hơi thật lớn, lanh lẹ ngó dậy xem kịch vui.
Vinh Dữ Đình trấn định xong, chột dạ ướm hỏi, “Cha không phải ở công ty ư? Sao lại…”
Một bàn tay bạo liệt đánh bay lời của hắn.
Lòng tôi trầm trồ hâm mộ, không thể tưởng tượng được thân thủ bác Vinh ngầu chừng ấy.
Vinh Dữ Đình bị đánh cứ như cây cà ướt rượt sương, ôm mặt không ho he chữ nào.
Bác Vinh thì giận đến phì phì thở, mặt mũi tái xanh tái tím.
Tôi mong chờ ông ấy đuổi xừ thằng mất dạy này ra khỏi Vinh gia luôn đi, nhân tiện lập di chúc cho Dữ Tương kế thừa tất cả tài sản.
“Sinh Sinh, cháu… cháu ổn không?”
Tai tiếng bên ngoài của tôi, hình như bác Vinh cũng có nghe láng máng. Tuy rằng ông ấy thân thiết thăm hỏi tôi, thần sắc vẫn cứ ẩn chứa nghi ngờ. Chắc là nghĩ Dữ Đình có lẽ bị tên bại hoại tôi đây mồi chài rồi.
Tôi nghiêm mặt, giả vờ thương tâm như là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành[1], sau rồi nín khóc, chùng giọng bảo, “Bác Vinh, chuyện này đừng nhắc lại nữa, ba cháu về sau còn phải đối nhân xử thế. Bây giờ cháu dọn hành lý về Pháp ngay đây.” Đoạn xoay người mở tủ quần áo.
Con của ông ta gây ra sự tình bậc này, sao dám để tôi về nhà? Lại chả sợ tôi nhào đến trước mặt ba tôi khóc lóc kể lể? Chuyện mất mặt này mà bị lan ra, chỉ sợ cổ phiếu Vinh thị lập tức đại ngã.
Ông ta bèn khẩn trương ngăn tôi lại, “Sinh Sinh, việc này bác nhất định đòi lại công bằng cho cháu, không cần phải dọn, có chuyện gì cứ nói chuyện tử tế một lần.” Ông lại quay, tát cho Dữ Đình đang đứng đờ ra bên cạnh thêm một cái, quát, “Còn không cút xéo đi cho tao?”
Vinh Dữ Đình dữ dằn liếc tôi, liền xông ra ngoài.
Ha ha, loại sự tình này có cái gì mà công mới chả bằng cơ chứ? Lẽ nào lại bắt Vinh Dữ Đình chịu trách nhiệm? Có điều ổng cũng giáng cho Dữ Đình mấy bàn tay, thế nên tôi cũng phấn khởi không ít.
Hiềm nỗi Dữ Tương không có ở đây, không được tận mắt nhìn.
Bị bên Vinh gia an ủi mất cả buổi.
Bác Vinh hứa hẹn rất nhiều về đặc quyền ở Vinh thị, lại vì hành vi lỗ mãng của Vinh Dữ Đình mà giải thích đủ trò, còn từ việc này phân tích ra thôi rồi là các loại tiêu cực về tương lai sau này giữa Vinh gia và Hoàng gia nữa.
Cuối cùng tôi gật đầu, đáp ứng không tiết lộ chuyện này ra ngoài, coi như Vinh Dữ Đình thất tình, uống rượu say bày trò ngớ ngẩn. Cái cớ này so với thời điểm con ông ta tỉnh táo còn đường hoàng hơn.
Thật ra tôi cũng đâu tính bỏ đi. Dữ Tương còn đang ở đây, tôi sao có thể nhẫn tâm ném anh cho thằng Dữ Đình súc vật được?
Đêm đó Dữ Tương trở về, tôi lôi việc này làm chuyện hài kể cho anh nghe.
Anh sợ tới mức biến đổi cả sắc mặt, cả kinh hỏi, “Dữ Đình cư nhiên dám gây chuyện như vậy ư?”
Tôi ngạo nghễ đáp, “Có gì lạ chớ? Chẳng lẽ sức hấp dẫn của em có mỗi mình anh nhìn thấy hay sao? Hứ ~”
Anh nhanh chóng ôm tôi vào lòng, “Anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, không để em xảy ra chuyện này nữa, không thể để em một mình ở nhà được.”
Buồn cười. Tôi cũng sẽ tuyệt đối không một mình ở đây đâu, nhất là khi không có Dữ Tương nữa.
Ánh mắt oán hận của Dữ Đình trước khi đi, tôi còn nhớ rõ mà.
Có thù thì phải báo. Tôi cũng là người như vậy thôi.
Vài ngày sau, Dữ Đình y chang mất tích, không hề chạm mặt với tôi, lúc họp thì cúi gằm.
Tôi không biết là hắn xấu hổ, hay là tiếp tục che giấu dã tâm. Cùng lắm binh tới thì tướng đỡ, cũng chẳng thèm sợ hắn giở trò.
Gần đây Dữ Tương tạo được tiếng vang, uy danh đại thiếu gia thăng lên không ít.
Chỉ có bác Vinh chừng như không vui cho lắm, đối với đứa con bỗng nhiên phất lên thế này, sắc mặt không hề tốt tẹo nào. Kỳ thật cũng chẳng có gì là lạ, con nuôi tài giỏi hơn so với con ruột, sao có thể không khỏi lo lắng cho sự tình một đời về sau.
Người Trung Quốc ấy mà, họ thủ riết riệt vào tư tưởng cốt nhục chí thân, máu mủ ruột rà.
Không phải thân sinh, sẽ không là thân sinh. Kể cả có nuôi nấng ai thì thân sinh vẫn luôn là tốt nhất.
Dữ Đình sa sút suốt nửa tháng, rốt cuộc chuyện làm bác Vinh khấp khởi, chính là công trình kiến trúc lần trước đã được Chính phủ phê duyệt.
Mà thực tế công lao trong đó có không ít của Dữ Tương, nên cũng chẳng thể nhiều lời.
Vì thế giữa hội nghị, bác Vinh khen nức nở Dữ Đình, quả thực là khen cho Dữ Tương xem.
Dữ Tương ngồi cạnh Dữ Đình, mỉm cười với hắn, ánh mắt mừng rỡ như cây cối thanh thuần trong gió xuân, lại chẳng khiến Dữ Đình thấy hảo cảm.
Dữ Tương, sao anh lại ôn hòa thiện lương như vậy? Bọn chúng đều là sài lang cướp đoạt trí tuệ của anh, áp bức sức lao động của anh, mà sẽ không trả bất kỳ thù lao gì cho anh hết.
Tôi bức xúc thay cho Dữ Tương. Anh bị vây trong một trận chiến không hề có công bằng.
Mà trọng tài —— cha của anh ấy, lại chỉ vì sự xuất chúng của anh ấy mà sinh ra kỳ thị.
Buổi tối choàng tỉnh, lại thấy Dữ Tương ngồi ở đầu giường.
Kim Mã Ngọc Đường[2], tựa hồ đã là cực hạn của hưởng thụ nhân sinh, vậy mà cảm giác còn không bằng một lần anh êm mềm như vậy ngồi xuống.
Tôi hỏi, “Sắc mặt không tốt, có phải mệt quá không? Nỗi gì mà phải khổ sai cho Vinh thị, tự đày khổ mình.”
“Anh đâu có tự đày khổ mình. Xem, chẳng phải em rất tốt với anh đó sao?”
Tôi vươn tay, nắm lấy tay Dữ Tương. Đã từ lâu, chưa từng thử qua tình cảm với một người đàn ông luôn giữ sự thuần khiết thâm sâu như thế.
Gần như ngàn ngàn cảm động.
“Dữ Tương, chúng mình là đứng cùng một phía, đúng không?”
“Sinh Sinh, không cần làm quá nhiều cho anh, anh sẽ không chịu nổi.”
Tôi cười, “Anh ngốc, em thích nhất là bộ dáng anh cứ ngốc. Một nơi như Vinh gia sao lại dưỡng được ra một con bò trung hậu như anh kia chứ?”
“Nếu anh không phải người như thế, sao có thể tồn tại tới tận giờ? Cha sao có thể chịu cho anh hỗ trợ Vinh thị? Trên đời chuyện gì cũng có móc nối với nhau, ai ai cũng đều có duyên có số. Giống như Dữ Đình, nó chính là rất may mắn. Chỉ tiếc quá cố chấp không chịu thua kém…” Dữ Tương hơi hơi thở dài, tựa hồ còn làm lan đi cả sự tiếc nuối của anh dành cho đứa em trai của mình ra xung quanh.
Tôi nghe ra mấu chốt, gặng hỏi, “Dữ Đình đã xảy ra chuyện gì?”
“Dữ Đình gian lận quỹ công ty, biển thủ 2-3 triệu. Anh không biết lấy đâu ra tiền để bù cho nó cả, aish… Anh cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nếu tin tức bị truyền đi, cổ phiếu Vinh thị thật không dám tưởng tượng.”
“Dữ Đình cũng gan gớm.” Tôi ngồi dậy, ôm lấy Dữ tương còn đang nhíu mày phiền não thay Dữ Đình, “Coi như bỏ đi thôi, mình gánh vác việc của mình, anh có lo mấy nữa cũng chả có tác dụng gì đâu.”
Anh gật đầu, “Ngồi dậy làm gì, vừa mới đỡ cảm xong, khéo lại cảm nữa. Biết thừa điều hòa nhà anh mở lớn lắm rồi lại còn.”
Anh đỡ tôi nằm xuống, đắp lại chăn cho tôi.
“Dữ Tương…” Thấy anh đi, tôi bỗng nhiên luyến tiếc.
Nhiều ngày thế rồi, anh vẫn chưa chạm vào tôi, thi thoảng chỉ có hôn nhau, thật sự làm tôi dục hỏa cháy đến khó chịu.
“Chuyện gì? Sinh Sinh.” Anh cúi xuống hôn lấy môi tôi.
Cả đời này, tôi chưa bao giờ phải mở miệng xin người khác lên giường của tôi, hôm nay làm sao chịu ngoại lệ?
Tôi khẽ cắn môi, “Không có việc gì.”
“Ừm, ngủ ngon nhé.”
Để lại trên trán tôi mấy nụ hôn nhẹ bẫng, rồi Dữ Tương mới rời đi. Tôi thấy anh kiếm tra cẩn thận mới đóng cửa, đoán là để ngăn Dữ Đình đêm hôm mò vào làm bậy.
Chờ Dữ Tương đi rồi, tôi nhỏm người, cầm lấy điện thoại.
“Ba, là con này. Ngày mai xin những thành viên Hội đồng quản trị khác ra mặt kiểm tra quỹ Vinh thị được không? Con biết ba cũng là ủy viên quản trị, nhưng mà con không định để Hoàng gia ra mặt. Vâng ạ… Định là tìm ai đó tin được, cho dù phát hiện vấn đề cũng có thể lén giải quyết. Con biết rồi… Ba đừng lo…”
Bỏ điện thoại xuống, tôi khoái chí quay về giường nằm.
Tôi biết Dữ Tương chắc chắn sẽ không vui nếu anh biết là tôi làm, có khi còn vì thể mà cãi nhau to cũng nên.
Nhưng mà, tôi là vì anh ấy.
Tôi thật là vì anh ấy.
. / .
Chú thích:
1. Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ. cái này chú thích cho nó sum vầy thôi chứ biết mn cũng biết hết rồi =)
2. Kim Mã chỉ Kim Mã môn của triều đại nhà Hán, chỗ các bậc học sĩ chờ chiếu chỉ của vua đời Hán, còn được gọi là Kim môn.
Ngọc Đường chỉ Ngọc Đường điện, dinh thự của các quan hàn lâm.
Kim Mã Ngọc Đường chỉ sự vào triều đình làm quan, hoặc tài học ưu dị, phú quý hiển đạt.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
52 chương
84 chương
13 chương
319 chương