Tạc Thiên
Chương 18
“Sinh Sinh, em yêu anh sao?” Bên tai nghe được thứ thanh âm quen thuộc trầm thấp.
Tôi quay đầu lại, trong làn nắng tươi sáng, là Dữ Tương. Nụ cười hiền lành, bờ mi anh tuấn. Anh cứ dịu dàng như thế, bảo sao tôi không tan nát cõi lòng. Tôi si ngốc mà đáp, “Yêu, em yêu.” Đúng rồi, tôi yêu Dữ Tương, điều này không có gì cần phải nghi ngờ cả.
“Hahaha…” Anh đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười váng, đầy tràn kiêu ngạo.
Tôi ngạc nhiên, không thể động đậy. Ánh mặt trời lụi tàn. Bóng đêm ập vào mặt mà ùa đến…
Bất thình lình mở to mắt, toàn thân đã túa ướt át mồ hôi lạnh. Đang ở trong phòng, nằm ở trên giường.
Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh. Căn phòng to lớn của Vinh gia, cư nhiên còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích. Là một cơn ác mộng mà thôi.
Không. Tôi quay sang. Dữ Tương đang bên cạnh tôi, êm đềm nhắm mắt, say sưa ngủ. Không phải là ác mộng.
Tôi kín đáo thở dài. Là chân thật, chẳng phải ác mộng đâu. Nếu thật có thể lúc nào đó tỉnh lại, phát hiện hết thảy đều chỉ là ác mộng thôi, phải chăng sẽ tốt?
Tôi không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Dữ Tương. Một chùm tóc đen dày vương nơi đôi mắt, che khuất vết thương trên vầng trán kia. Sống mũi cao thẳng, gọng kính sậm màu ngày mới gặp chẳng biết đã bị để nơi nào. Tay anh êm nhẹ vắt ngang ngực tôi, tựa hồ từng ly thời khắc đều có thể xác định rằng vẫn có tôi bên cạnh.
Tình cảnh này, tình cảm xúc động thương yêu trào lên không thôi. Không tự chủ được vươn tay, vuốt ve khuôn mặt anh ấy. Môi của anh, mỏng mà tuyệt đẹp. Tôi khẽ chạm vào, chỉ sợ anh tỉnh, bình lặng quan sát một chút, mới yên lặng khắc hoạ đường môi của anh. Lần đầu tiên hôn nhau, là dưới ánh trăng, là trên xe, anh bất an động đậy, nơm nớp sợ hãi. Còn tôi, cười như thế Dương quý phi tái thế tục trần.
“Dữ Tương…” Tôi sẽ sàng gọi anh, lại sợ anh tỉnh. Ban ngày như thế nào cũng không chảy nổi lệ, giờ phút này cư nhiên không hề đoán biết được, nước mắt đã lăn xuống. Vội vàng đưa tay lên hứng lấy, ẩm ướt cả một mảng bàn tay. Sinh Sinh, vì sao mà khóc? Cánh tay đặt trên ngực mày kia, chỉ chờ thời cơ cả năm đầu ngón tay sẽ bật tung vuốt nhọn, cắm sâu vào trong mày lấy ra cả một cõi lòng tươi sống, mày chẳng lẽ không biết ư? Không dám nhìn khuôn mặt anh ngủ không chút phòng bị, ấy là thứ vũ khí tốt nhất để đối phó tôi. Hoặc giả, kẻ thù lớn nhất của tôi, có khi kỳ thật là chính mình?
Tôi quay đầu đi chỗ khác, lại chợt bị người bắt lấy bàn tay kéo về. Bỗng dưng quay mặt lại, đối diện với con mắt đen tối của Dữ Tương.
Anh vươn lưỡi, khẽ liếm lên lòng bàn tay tôi ướt át, “Sinh Sinh, em rốt cuộc cũng rơi lệ vì anh.” Anh hỏi, “Em rốt cuộc vẫn là yêu anh, đúng không?”
Không đúng! Không đúng! Tôi đơn giản trở mình, không để anh nhìn thấy mặt tôi. Anh lại vấn, “Sinh Sinh, anh yêu em vô cùng, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Tôi xoay người sang, bình tĩnh nhìn đến, “Thả tôi đi, Dữ Tương. Anh thả tôi, chúng ta có lẽ còn có cơ hội. Tương lai lòng có thể mở rộng được, rồi tôi sẽ yêu anh lần nữa.”
Đồng tử thâm thuý của anh trong nháy mắt bùng lửa, rồi trong nháy mắt lại dập tan, “Không được, Sinh Sinh. Trừ bỏ điều này.”
Tôi suy sụp, lại trở thân, vùi mặt chôn xuống gối, “Sinh Sinh, em quên ngày xưa của chúng mình rồi. Anh vẫn luôn nhớ rõ, những tháng ngày tươi đẹp ấy, như thể là ngày hôm qua.”
Tôi dữ dội bịt kín lỗ tai mình. Không muốn không muốn. Xin anh không cần nhắc lại ngày hôm qua. Tôi đã vụn vỡ đến thê thảm rồi. Xin anh đừng nhắc về ngày hôm qua nữa, Dữ Tương.
Dữ Tương bảo, “Sinh Sinh, trừ điều này, cái gì anh cũng có thể cho em. Xin em hãy yêu anh, Sinh Sinh.” Anh nói, trầm mê thê lương, trầm mê ai oán.
Lòng tôi thét gào: Đừng mềm lòng, Sinh Sinh, xin mày đừng mềm lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói nhỏ, “Được, trừ nó, còn một thứ giống thế nữa, có thể cho tôi được thêm một lần yêu anh.”
“Em nói xem.” Anh ngồi thẳng người trên giường, còn nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi nói, “Gương thần. Cho tôi một cái gương thần.” Chỉ cần tôi hỏi nó xong một vấn đề, tôi sẽ mở rộng tấm lòng ngay, không ngoảnh lại chuyện cũ nữa. Dù cho anh đã gây cho tôi những chuyện gì, lợi dụng tôi ra sao. Chỉ cần một đáp án. Nói với tôi một câu rằng: Dữ Tương yêu cậu, chân thành yêu cậu, tuyệt không dối lừa. Tôi sẽ tức khắc một mực, chém đứt mạng nhện đang vây bủa, nhào vào trong lòng anh.
Dữ Tương cười khổ, “Sinh Sinh à, trên đời này đâu có gương thần.”
Tôi đáp, “Phải, thế nên tôi không yêu anh.” Kinh ngạc nhìn nhau một lát.
Dữ Tương chợt mỉm cười, khẽ kéo tôi vào sâu vòng tay anh, vuốt vuốt mái tóc tôi, khuyên nhủ, “Sinh Sinh, em mệt rồi, ngủ đi.”
“Được, tôi ngủ.” Ở trong vòm ngực anh, tôi gọi, “Dữ Tương, nhờ anh một chuyện.”
“Em nói đi, ngoại trừ rời bỏ anh, những thứ khác đều có thể được.”
“Xin anh đêm nay đừng có vào mộng của tôi nữa. Tôi khốn khổ mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn một giấc ngon lành thôi.”
Dữ Tương bỗng nhiên cừng đờ. Anh nói nhỏ, “Sinh Sinh, nhiều khi em nói chuyện, thật đả thương tâm người.” Thật à? Hoá ra anh cũng có tâm, thật sự là đáng mừng lắm.
Tôi nhắm mắt lại. Giữa cơn mông lung, tôi còn phảng phất tiếng Dữ Tương, “Sinh Sinh, là em bức anh. Sinh Sinh, chớ có trách anh. Anh là yêu em như thế…”
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
103 chương
11 chương
33 chương
703 chương
8 chương
10 chương