Tạc Niên

Chương 59 : Sống, mới có ý nghĩa

Tô Nhan kinh ngạc, Âu Dương Lam lại đột nhiên nhìn về phía y, gằn từng chữ một nói: “Tô Nhan, ta không muốn ngươi chết cùng ta, ta tình nguyện ngươi thống khổ tồn tại, cũng không cần ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi trần thế chi gian này.” Tô Nhan chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên rớt xuống một khối tảng đá lớn, chắn đau đến hoảng, một đôi mắt chặt chẽ nhìn thẳng Âu Dương Lam, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được gì đó. “Hôm nay bọn ta phụng mệnh tới lấy mạng các vị, hy vọng các vị hảo hảo phối hợp.” Hắc y nhân dưới gốc cây rốt cuộc cũng mở miệng, vừa ra khỏi miệng lại là lời cuồng vọng như thế. Nam Cẩm trợn trừng đang muốn nói chuyện, Âu Dương Lam lại đột nhiên nở nụ cười, chỉ thấy hắn mặt mày như họa, bên môi tẩm ý cười lạnh lùng: “Khẩu khí thật lớn.” Kẻ vừa nói chuyện ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Lam đang đứng, tầm mắt hắn dừng trên người Tô Nhan bồi hồi một lát, nói: “Nhị vị đã tinh bì lực tẫn, năm người bọn ta đối phó hai người các ngươi đã không phải việc khó, Tô Lục công tử từ nhỏ không biết võ công cho nên đại khái coi như không đáng kể.” Quả nhiên, đám thích khách lúc nãy chém giết không hết chỉ là quân dẫn đầu, mục đích là muốn hao hết thể lực của bọn họ, năm người e đã sớm ở này chờ bọn họ hồi kinh đi qua, như đang ôm cây đợi thỏ. Những người này, có chuẩn bị mà đến. Tô Nhan trong lòng một cái chớp mắt xẹt qua vô số ý niệm, đối phương biết y là Tô gia Lục công tử, tự nhiên liền biết thân phận Âu Dương Lam, như vậy, đây là kế hoạch đã sớm chuẩn bị kĩ càng, độc thủ phía sau vẫn luôn tránh ở chỗ tối, chờ đợi thời cơ. Hiện giờ, thời cơ đã đến, cho nên đối phương chuẩn bị tung lưới. Hôm nay hẳn là muốn đem ba người bọn họ đánh chết tại đây, không để lại dấu vết gì. Thanh âm hắc y nhân thanh âm thật sự bình tĩnh, trong giọng nói cũng mang theo tám phần chắc chắn. Âu Dương Lam cùng Nam Cẩm liếc nhau, sau đó đồng thời điểm nhẹ mủi chân nhảy về hướng ngược lại chạy đi, mấy hắc y nhân dưới tàng cây đại khái không dự đoán được bọn họ sẽ đột nhiên hành động, sửng sốt trong giây lát xong lại phi thường bình tĩnh chia thành hai đội đuổi theo. Âu Dương Lam bị thương rất nặng, khinh công vốn là một loại thiêu đốt thể lực, hiện giờ còn gánh thêm Tô Nhan nên hành động không còn như trước, Tô Nhan nghe hô hấp của hắn đã rõ ràng. Không bao lâu, đám thích khách bị ném phía sau đã đuổi tới, Tô Nhan quay đầu lại nhìn, trầm trọng giữa trời chiều, hắc y dung hợp vào bóng tối, phải cố gắng lắm mới có thể thấy thân ảnh đang tung bay giữa không trung của chúng. “Âu Dương Lam, dừng lại đi.” Tô Nhan tay chặt chẽ bắt lấy vạt áo, thanh âm trong bóng đêm phá lệ đê mê. Âu Dương Lam thân hình chững lại, quả nhiên nghe lời dừng trên mặt đất. Bọn họ vừa lúc ngừng bên vách núi Lạc Tùng Nhai, mượn ánh trăng mờ mờ ảo ảo bọn họ thấy được vực sâu dày nặng sương mù đâm đến đau mắt. Tô Nhan chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, sau lưng bọn họ ba gã hắc y nhân đã vững vàng đứng đó, hắc mâu hàm chứa sát khí nồng đậm. Âu Dương Lam hơi thở gấp gáp, vết thương trên người lại bắt đầu chảy máu lần nữa, mắt thấy hắn sắp ngã xuống, Tô Nhan nhanh tay lẹ mắt một phen đỡ lấy. Thân thể nhỏ bé không thế chống đỡ hoàn toàn thân thể của Âu Dương Lam, nhưng y lại cắn chặt hàm răng cố gắng dùng đôi tay ôm lấy khối thân thể nhuộm đầy máu tanh đó, chậm rãi ngồi xuống đất. Đám hắc y nhân đối diện vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi xác nhận hai người đối diện đã còn đủ tinh lực chạy trốn, mới rút kiếm tiến lên. Tô Nhan thật cẩn thận ôm lấy thân thể Âu Dương Lam, mắt thấy một tên hắc y nhân từng bước một tới gần, đáy lòng ngược lại không có chút hoảng loạn nào. Tô Nhan đột nhiên hơi hơi mỉm cười, nhìn sắc mặt tái nhợt trong lòng ngực: “Xem ra hôm nay chúng ta phải chết ở chỗ này rồi.” “Ân.” Âu Dương Lam đồng dạng nhìn lại y, gian nan phun ra một đơn âm. Tên kia hắc y nhân đã đến trước mắt, Tô Nhan thấy hắn hai mắt lạnh nhạt như sương, thong thả mà ổn trọng giơ lên trường kiếm, đang định đâm tới thân thể lại đột nhiên định tại chỗ. Đôi mắt hắc y nhân trợn trừng phóng đại, không dám tin tưởng cúi đầu, thấy một thanh sắc bén an tĩnh hoàn toàn đi vào thân thể hắn, máu tươi đỏ thắm mem theo thanh kiếm ồ ạt chảy xuống, nhanh chóng thấm vào thổ nhưỡng làm chất dinh dưỡng cho nó. Thanh kiếm bị rút ra, cuối chuôi kiếm là một bàn tay nhỏ gầy tựa như chủ nhân của nó lúc nào cũng tỉnh táo mà lặng lẽ, tuy hết sức nhỏ bé lại dùng toàn bộ khí lực nắm thanh kiếm trầm nặng kia. Thiếu niên cầm kiếm vô cùng bình tĩnh nhìn tên hắc y nhân, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào y hệt như đnag nhìn một cái thi thể, trong đôi mắt hắc bạch phân minh là thanh tịnh như nước. Tô Nhan nhân lúc hắn y nhân đó xuất thần nhanh chóng rút trường kiếm về, hắc y nhân chống đỡ không nổi nữa lại mất đi trọng tâm, ầm ầm mà ngã xuống. Hai gã thích khách phía sau nhìn thấy đồng bọn đột nhiên té trên mặt đất, trong mắt nhất thời bổ sung mấy phần sát khí. Thời điểm bọn chúng ra sức ập đến, Tô Nhan chỉ cảm thấy binh khí lạnh lẽo của đối phương xẹt qua trên mặt, sau đó thân thể không thể khống chế nhoáng một cái, hai chân đột nhiên rời xa mặt đất. Âu Dương Lam ôm y bay lên trời, thân thể hai ngươi như đại bang trụy lạc thẳng tắp hướng phía vực thẳm mà rơi xuống. Âu Dương Lam ôm y như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, cố gắng bắt lấy một cành cây sát mép vực. Thân thể hai người liền dừng lại giữa không trung, dựa vào một tay và một cành cây mà hy vọng chèo chống cho chút hy vọng cuối cùng. Trong tay Tô Nhan còn nắm Nguyệt Kiếm, thân thể bị Âu Dương Lam liều mạng ôm vào trong ngực, nghe thấy Âu Dương Lam ghé vào lỗ tai y nhẹ nói: “Đừng sợ, đừng nhìn xuống.” Tô Nhan gật gật đầu, mặc kệ thân thể của mình đang lơ lửng bên vách đá, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một hắc y nhân đang đứng mơ hồ trên vách đá dựng thẳng đen kịt. Hắc y nhân đang xem xét tình hình, Tô Nhan vừa muốn thở ra một hơi đã nghe thấy trên đỉnh đầu một thanh âm: “Bọn hắn ở bên dưới.” “Hừ! Không hổ là Lục hoàng tử, tốc độ nhanh như vậy vẫn có thể bắt cây mây bên dưới bảo vệ tánh mạng.” “Chặt đứt cây mây đi.” Tô Nhan nghe thấy giọng điệu đối phương như đang bàn đến hôm nay sẽ ăn cái gì, không khỏi rùng mình. Âu Dương Lam đột nhiên gom góp sức lực hôn lên môi của mình, theo Âu Dương Lam môi lưỡi lửa nóng xâm lấn, Tô Nhan lập tức nếm được một tia huyết tinh. Âu Dương Lam lại vẫn ép sát tiến lên, hoàn toàn không cho Tô Nhan bất luận cơ hội nói chuyện nào, gắn bó giao triền bên trong, giống như có từng giọt từng giọt huyết dịch rơi xuống gương mặt y. Tô Nhan biết rõ, đó là do vết thương trên trán người kia lại chảy máu nữa rồi, nên chầm chậm chậm mở mắt ra, y nhìn thấy cái tay cầm lấy dây mây kia đã đầm đìa máu tươi, thân thể Âu Dương Lam đã đến cực hạn. Hoảng loạn. Tô Nhan tựa hồ nghe trên vách núi truyền đến tiếng binh khí giao phong, tiếng đánh nhau nhanh chóng chấm dứt, loáng thoáng nghe thấy một thanh âm nữ tử: “Thiếu gia, ngươi ở bên dưới hả?” Vì vậy Tô Nhan liền cảm giác được Âu Dương Lam như trút được gánh nặng buông lỏng thân thể, ấm áp trên môi đột nhiên biến mất, thân thể y trong nháy mắt xoay tròn giữa không trung. Sau đó y lọt vào một lòng ngực xa lạ, bên tai như nghe thấy Âu Dương Lam cuối cùng mở miệng cười: “Tô Nhan, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.” Tô Nhan tùy ý sững sờ tùy ý đối phương ôm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm dây mây không ngừng lay động bên bờ vực, một nữ tử xinh đẹp vứt bỏ thanh kiếm trong tay, chạy nhanh đến vách núi, hai tay ra sức kéo sợi dây mây kia, bên dưới thế nhưng lại không có một bóng người. “Thiếu gia!!!” Thanh âm bén nhọn đột nhiên vang lên, tựa đồ đâm rách màng nhĩ, chấn đến lỗ tai Tô Nhan đau nhức, trong nháy mắt bên tai tựa hồ chẳng còn nghe được tiếng gì nữa, thanh âm xung quanh như biến mất không thấy tăm hơi, trong mắt chỉ còn dây mây rỗng tuếch kia. Như có thứ gì vỡ vụn dưới đáy mắt, nhưng không để lại dấu vết, nhanh chóng hoàn toàn tróc ra, trong đầu như là đột nhiên bị cái gì đó ôm trọn, nguyên bản rõ ràng là nơi trong sáng nhất lại biến thành chỗ trống, chỉ có từng mảnh tĩnh mình càng phóng càng lớn khiến cho Tô Nhan không cách nào suy nghĩ, đối với toàn bộ việc phát sinh trước mắt hết thảy đều không hề cảm giác. “Tô Nhan, ngươi không sao chứ?” Xa xa truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc. Tô Nhan cứng ngắc quay đầu lại, trông thấy Nam Cẩm bị nhuộm thành một bãi máu di động đang hướng bên này chạy tới, phía sau hắn còn đi theo một nam tử trẻ tuổi, Nam Cẩm hỏi y: “Thiếu gia đâu rồi?” Tô Nhan chỉ nhìn thấy bờ môi Nam Cẩm khẽ mở khẽ đóng, ánh mắt lại không tìm được tiêu cự, chỉ là ngơ ngác nhìn xem miệng của Nam Cẩm, không biết hắn đến tột cùng đang nói cái gì. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tô Nhan thậm chỉ cảm thấy được toàn thân đều đã lâm vào một loại cảm giác chết lặng, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng trở nên thập phần khó khắn, thống khổ không chịu nổi. Nam Cẩm thấy Tô Nhan bộ dáng ngốc trệ, lại nhìn Bắc Linh và Đông Hồ: “Thiếu gia đâu rồi?” Bắc Linh từ bên vách núi đứng dậy, rốt cuộc cũng buông dây mây trong tay ra, thoáng cái nàng lại vấp té ngã ập xuống mặt đất, cứ nằm đấy vùng vẫy dẫm đạp điên loạn, Nam Cẩm thấy nàng nhỏ giọng, rất nhỏ thì thầm: “Thiếu gia… Người đem Tô công tử đẩy lên đây, chính mình… chính mình rơi xuống rồ, ô ô..” Nam Cẩm trong khoảnh khắc kia đột nhiên ngưng trệ, sau đó bước đến bên vách núi, vẫn chưa từ bỏ ý định đem dây mây kia kéo lên từng sợi từng sợi. Những dây mây kia đã sinh trưởng tại vách núi này đã rất nhiều năm rồi, mỗi một gốc đều đâm sâu vào vách núi gai góc rễ lá đều vô vùng bén nhọn đâm Nam Cẩm đến đau nhức. Thân thể ngài ấy cũng đã lâu đến không cách nào dự đoán tình tràng, Nam Cẩm chưa từ bỏ vẫn có ý định đem tất cả dây mây kia kéo lên toàn bộ, một mực kéo một mực lôi, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Âu Dương Lam đâu cả. Trên người hắn đều là vết máu, mỗi một lần dùng sức kéo cây mây, vết thương trên lưng sẽ chảy ra huyết dịch thấm đến ướt áo. Nhưng hắn vẫn tựa không phát giác gì, không buông không bỏ, Bắc Linh cùng Đông Hồ sau lưng thấy vậy chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, Tây Minh thấy vậy khẽ nhắm mắt lại. Cuối cùng vẫn là Đông Hồ tiến lên trước, ngồi xổm xuống, giữ im lặng cùng hắn kéo từng sợi từng sợ dây mây lên. Đôi mắt Bắc Linh sớm đã đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt từ trong mắt rớt xuống, thanh âm nghẹn ngào nói: “Các ngươi dừng kéo! Thiếu gia chết rồi! Chết rồi! Chết rồi!!!!” “Câm miệng!” Nam Cẩm quay đầu, đôi mắt như bị đốt cháy đỏ rực trông vô cùng khủng bố. Vì vậy Bắc Linh ngồi bệt xuống, ôm đầu gối anh anh thút thít nỉ non. Trong bọn họ chỉ còn Tây Minh tỉnh táo nhất, chỉ là nắm tay bên người đã gắt gao siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng tay, máu tươi ngưng kết tựa như bọt nước chậm chạp mà ôn nhu rơi xuống đất, rất nhanh cùng bùn đất dung làm một thề. Rốt cuộc, Nam Cẩm cùng Đông Hồ hai người tay đầy vết thương, thân thể đã cạn kiệt không thể nhúc nhích nữa, chân trời lại lộ ra một vòng sáng. Tô Nhan ngẩng đầu, nhìn về sương trắng nhàn nhạt mông lung trong không khí, đột nhiên cười cười. Bản thân y thanh tú, cười vui vẻ đến bi thương chiếm hết khuôn mặt, liền làm người có một cái giác e sợ nghiêm trọng. Hai chân Tô Nhan bở vì đã đứng một thời gian quá lâu mà trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng bước đi, từng bước đi về phía vách núi, mỗi một bước tựa như đã dùng hết khí lực toàn thân, cho nên khoảng cách ngắn như vậy lại tiêu tốn thời gian nhân sinh chán nản dài dòng của Tô Nhan. Mấy người Nam Cẩm còn đang chìm trong bi thương thống khổ vì mất đi Âu Dương Lam, cho nên không một ai chú ý tới Tô Nhan đang đi về phía trước mặc kệ dưới chân là vách núi nhưng vẫn không dừng bước. Chờ cho Bắc Linh phát hiện vội kinh hô một tiếng, mấy người bọn họ mới chú ý tới Tô Nhan một chân đã giẫm giữa không trung, ánh mắt chăm chú mà bình tĩnh nhìn một mảng sương mù nồng đậm dưới đó, tươi cười bên một vừa tỉnh táo vừa quỷ dị, mắt thấy thân thể y sắp rơi xuống, Tây Minh tức thời hốt hoảng kéo lại. Lúc này, mọi người mới chú ý tới Tô Nhan thần sắc tái nhợt, đôi mắt sáng ngời ngày xưa cũng đã mất đi sinh khí, y như một ngọn đèn đã cạn, lại như một hồ nước đọng không gợn song không sợ hãi. Nội tâm Nam Cẩm cả kinh, lau một mảnh ướt át trên mặt một cái rồi bắt lấy bả vai Tô Nhan ra sức lay động: “Tô Nhan, Tô Nhan, ngươi tỉnh lại!” Tô Nhan lại phảng phất nghe không được thanh âm của hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào xa xa: “Tô Nhan!” Nam Cẩm càng thêm dùng sức cầm lấy bờ vai của y, nhưng lại không gọi được về phần hồn đã mất của Tô Nhan. Đông Hồ huýt sáo, lập tức có người từ chỗ tối đi ra, Đông Hồ nói với người đnag quỳ trên mặt đất, nói: “Lập tức sai người xuống núi tìm.” Người nọ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó lại lên tiếng: “Vâng.” Vách núi mấy trăm năm qua một mực yên tĩnh đứng vững ở chỗ này, thế nhân cũng biết té xuống sẽ là kết quả gì. Đông Hồ lúc này lại cho ngừoi đi tìm, bất quả là giảm bớt bi thống trong lòng Tô Nhan mà thôi. Quả nhiên hắn vừa nói ra, Tô Nhan trong mắt lập tức khôi phục một tia thần sắc, hai mắt chặt chẽ nhìn thẳng Đông Hồ. Bị cặp mặt kia nhìn đến không được tự nhiên, Đông Hồ khẽ ho một tiếng, nói ra: “Tô công tử xin yên tâm, mặc dù vách núi này địa thế hiểm yếu, nhngư thiếu gia võ công cao cường, trên đường nhất định có thể tìm được một chỗ cư ngụ. Ngài ấy là một người thân kinh bách chiến, đối phó với vách núi nhỏ nhoi này không thành vẫn đề.” Nếu như Tô Nhan có thanh tỉnh được chút chắc hẳn sẽ biết rõ Đông Hồ rõ ràng đang an ủi mình, nếu thật có thể cứu, vì sao Âu Dương Lam vừa té xuống lại không cứu, vì sao còn phải đợi tới mấy canh giờ sau, đợi tới sáng sớm hiện ra mới sai người tìm kiếm, những vấn đề này, Tô Nhan hiện giờ không thể nghĩ được. Đại não của y dựa vào lời nói của Đông Hồ mới bắt đầu thoát khỏi ngưng trệ, giừo phút này chỉ có thể nghĩ đến Âu Dương Lam có thể đã may mắn rơi trên một chỗ nào đó bên vách đá, chỉ cần kiên trì tìm được hắn, là được. Vì vậy Tô Nhan rốt cuộc mở miệng, thanh âm bở vì thời gian dài không nói mà trở nên khan khan: “Ta muốn đi tìm hắn.” Mấy người Đông Hồ liếc nhau, đồng loạt lắc đầu. Nam Cẩm đem Tô Nhan đỡ đến cạnh vách núi khá xa, tránh cho y lần nữa tìm chết, sau đó mới mở miệng nói: “Thiếu gia nhất định cát nhân thiên tướng, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, chờ ngươi thức dậy có thể trông thấy thiếu gia bình an đứng trước mặt ngươi rồi.” Lời nói này hoàn toàn là dỗ dành tiểu hài tử. Tô Nhan liếc hắn một cái, gạt tay hắn ra, tập tễnh đi về phía trước vài bước, sau đó liền đứng đó như một bức tượng đá, không nhúc nhích. Ánh mắt của y nhìn xem phía chân trời xa xôi, nhìn đến sương mù chậm rãi biến mất chân trời bị thay thế bằng dương quang yếu ớt, khuôn mặt y bình tĩnh trầm trọng đột nhiên bị ánh sáng bất ngờ chiếu rọi, nước mắt trong suốt thẳng tắp rơi xuống kéo dài trên gương mặt thanh tú, dịu dàng ngoan ngoãn lăn dài rời bỏ gương mặt nhợt nhạt kia rơi xuống khe núi. Đã lâu không khóc nên nước mắt y mặn chat, giờ khắc này tất cả cám giác trong lòng động loạt thê lương bao trùm lấy y, chỉ còn giọng thút thít nỉ non không cách nào khắc chế, trái tim như bị khoét một khối quặn thắt đến lợi hại, đau đớn không ngớt một lời cũng không phát ra được. Trên người mấy người Nam Cẩm, Đông Hồ phía sau nhuộm đầy vết máu, trên mặt biểu lộ bi thống nặng nề, dưới chân bọn họ là thi thể của thích khách, trên người bọn chúng bị ánh mặt trời buổi sáng chiếu đến lại càng thêm chói mắt. Nam Cẩm cắn răng một cái, đi qua bên cạnh những thi thể đó nhấc chân đạp, một cái, hai cái, ba cái thi thể. Tô Nhan lạnh mắt thấy những thi thế đó té xuống, hào quang trong mắt thay đổi. Sau đó không chờ mọi người kịp phản ứng, Tô Nhan trước mắt tối sầm, chỉ trong giây lát như vậy mà thẳng tắp ngã xuống, tóc dài tán loạn trên mặt đất, mặt đất lại chỉ làm nền cho khuôn mặt trầm tĩnh tái nhợt kia, khóe miệng người nằm đó chầm chậm chảy ra một dòng máu như trả về cho mặt đất những chấm đỏ hoa máu, càng thấm vào trong đất màu sắc càng đỏ tươi. Nam Cẩm cả kinh không kịp phản ứng, Tây Minh thấy thế đi qua ôm Tô Nhan lên, đám người tàn tạ rời bỏ khu rừng đáng sợ này. Đi được vài mét, bọn họ không hẹn mà quay đầu, hào quang sáng sớm nhuộm đỏ vách vực kia nơi làm lòng người lành lạnh đau đau. Ánh sáng quả thật yếu ớt, mà thực ôn hòa. Hào quang nhỏ vụn xuyên qua ngọn cây, xuyên thấu lá cây, chiếu xuống mặt đất. Cành lá đại thụ sum xuê chim nhỏ xây tổ hót vang trời, hoàng oanh kia vô tư ca hát giọng hát chạm đến từng nơi hang cùng hẻo lánh, vui sướng lại thanh thúy đến thế, hết thảy mọi chuyện trên đời này hình như cũng không thể ảnh hưởng tới nó ngọt ngào hồn nhiên ca hát, không gì có thể thay đổi, không gì thế thể cái biến, không có. Đất trời như nhiễm một không khí an tường, Tô Nhan yên lặng nằm trong ngực Tây Minh, hai mắt nhắm chặt nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, muốn ngăn cũng không ngăn được, môi dưới đã bị cắn đứt, ngay cả trong miệng toàn là huyết tinh Tô Nhan cũng chẳng hay biết. Tô Nhan thật sự, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, Âu Dương Lam sẽ để mình lại. Nếu có thể quay trở lại, y nguyện ý chết trước hắn, y muốn Âu Dương Lam một mực sống tiếp, cho dù thống khổ cũng nhất định phải sống. Bởi vì chỉ khi hắn sống, mới có ý nghĩa.