Tác giả cũng đến cướp nữ chủ

Chương 75 : ta có cần thè lưỡi hay không a

"Thế nào rồi?" M*ẹ kiếp đại phu này có độc đó, vẫn cau mày than thở, bắt mạch một hồi lắc đầu một cái, bắt mạch một cái, lắc đầu một hồi, nàng thật sự không phải là động kinh? Ngươi như vậy là sẽ hù chết người được không! "Chậc.. Cái này.." M*á n*ó! "Ngươi có lời gì không thể nói thẳng hả? Sống hay chết cho câu thoải mái có được hay không!" Ta xông tới cầm lấy cổ áo của đại phu này, đừng tưởng rằng dung mạo ngươi đẹp đẽ ta sẽ không đánh ngươi! "Vân Cẩm, đến cùng thế nào, ngươi nói thẳng thì được rồi." Cả Lạc Thanh Viễn đều không nhìn nổi rồi. "Bẩm bệ hạ, độc tính của nàng cũng không có nghiêm trọng như người tưởng tượng như vậy, chỉ là rất kỳ quái, ta còn chưa từng gặp loại độc nào có thể khiến người ta thèm ngủ như vậy, thậm chí vừa ngủ thì không tỉnh, ngược lại là.. chậc.." Đại phu này lại một mình lầm bầm một chút, "Vi thần trước tiên thay nàng châm cứu tiêu độc trước." Nói xong, từ một bên lấy ra túi châm, nhìn quanh một vòng, "Các ngươi đi ra ngoài chờ đợi trước." Mấy nhóc con nhìn ta một cái, tựa hồ là có chút không yên lòng, m*á n*ó.. "Ta cũng không yên tâm các ngươi đi ra ngoài đi, ta ở đây giữ." Ta gật gù với các nàng. Đại phu không lên tiếng, xem như là ngầm cho phép, đảo mắt một phòng toàn người liền đi hết. "Đại phu, ngươi mới vừa nói, không có độc có thể khiến người ta thèm ngủ như vậy, là có ý gì?" "Ta cũng chỉ là hoài nghi, trước tiên ta châm kim cho nàng trước đi." Đại phu này nói xong thì nghiêm túc châm kim, ôi không phải, cái gì gọi là nhìn thử.. Không biết tình huống cụ thể, trực tiếp xuống kim, thật sự được không? "Này này này, ngươi châm kim thì châm kim.. Ngươi ngươi.. Ngươi cởi quần áo của nàng làm gì a a w (Д) w?" Mẹ kiếp, cái này đây không phải đụng trúng sắc lang chứ, không nói hai lời thì cởi quần áo của An Lạc Thành! Ta nhanh chóng chạy tới ngăn lại, một mặt đề phòng nhìn nàng. Đại phu sững sờ, như bạch si nhìn ta như thế, "Ngươi có còn muốn cứu mạng của nàng hay không hả?" "Ta.. Nhưng mà ngươi.." Đại phu đem ta đẩy ra, kéo kéo quần áo của An Lạc Thành, vẫn may vẫn may, chỉ kéo đến bờ vai trở xuống, lộ ra gần nửa đoạn bộ ngực nho nhỏ. Tuy nói.. Phi lễ chớ nhìn.. Ta che mắt, lại vẫn là không nhịn được từ khe hở nhìn lén, cổ trắng.. Vai đẹp.. Chà chà chà.. Thấy đó! Đây là cái đại phu quỷ gì, lấy cây kim dài như ngón tay châm ở ngực An Lạc Thành, miễn cưỡng đem An Lạc Thành châm thành con nhím rồi, không hề có một chút vẻ đẹp rồi! Hết rồi! Ta nhìn đều sợ, trực tiếp che ngực. Chỉ chốc lát, đại phu ngừng, quan sát tình huống của An Lạc Thành, ta cũng đến gần liếc mắt nhìn, chỉ thấy hô hấp của An Lạc Thành dồn dập, sắc mặt đỏ.. Đỏ hồng.. Cái quỷ gì! "Đại phu, ngươi đây là.. Ngươi.. Ngươi có dựa vào, có bằng hành nghề thầy thuốc hay không a!" Ta đang bốc phốt, An Lạc Thành đột nhiên sắc mặt biến đổi đột ngột, nhíu chặt mày, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, đang không ngừng chảy ra ngoài. "Này này nàng lại lại lại lại phun máu rồi!" "Ừm, đợi máu độc phun ra là không sao rồi." Đại phu bình tĩnh dị thường, cầm khăn mặt lau khóe miệng cho An Lạc Thành, vốn dĩ dòng máu màu đen cũng từ từ trở nên đỏ tươi lên. Fu*ck, đơn giản như vậy? Thì tùy tiện châm mấy kim thì xong rồi? Vậy ta lo lắng như vậy làm gì? An Lạc Thành không hề thổ huyết, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn cứ đang ngủ say. Đại phu bắt mạch cho An Lạc Thành, nhíu chặt mày, một mặt vẻ mặt khó khăn. "Đại phu, nàng không sao chứ?" "Ừm." Đại phu gật gù, đem cánh tay của An Lạc Thành nhét về trong chăn. "An tâm chuẩn bị hậu sự đi." W (Д) w cái gì? Ta con m*ẹ nó? Ta nghe được cái gì? "Ngươi nói cái gì? Không phải đã giải độc rồi sao!" Ta xách lấy cổ của đại phu kia kéo nàng lên. "Aiz." Đại phu thở dài, không nhanh không chậm đẩy ra tay của ta. "Vừa rồi ta liền cảm thấy rất kỳ quái, đồ vật như thế nào có thể khiến người ta thèm ngủ như vậy? Độc tố trong cơ thể nàng rõ ràng hơn nửa, mặc dù đã không còn đáng ngại, nhưng cổ này, ta xác thực khoanh tay." Cổ? Cái gì.. Thứ đồ chơi gì? "Cổ cái gì?" Nghe được ta một mặt đứng hình, cô không phải trúng độc sao, làm sao.. Lại trúng cổ? "Ta đối với cổ thuật xem qua không nhiều, bên trong nàng, đại khái là thuật cổ ngủ, bên trong cổ này, chỉ có một đặc tính, chính là ngủ. Cổ ngủ này ở trong cơ thể, sẽ rút lấy chất dinh dưỡng cùng tinh khí trong cơ thể kí chủ, khiến kí chủ cả ngày phờ phạc mệt mỏi buồn ngủ, mãi đến mức ở trong giấc ngủ chết đi. Cổ này, trừ phi người thi cổ chủ động giải trừ, bằng không.." Đại phu không nói nữa, ta m*á n*ó.. Một thân mồ hôi lạnh.. Dực vương này.. Dực vương này cũng quá con m*ẹ n*ó ác độc rồi đó! Hạ độc còn chưa xong, còn muốn hạ cổ? Nàng rốt cuộc là có bao nhiêu hận An Lạc Thành a! "Sẽ không có cách khác sao!" "Ngươi ngươi ngươi.. Ngươi trước tiên.. Khụ.. Bình tĩnh đi, ngươi coi như là bóp chết ta.. Cũng không làm nên chuyện gì a.." Ta vội vàng buông lỏng tay, vừa rồi hình như là quá kích động, bất tri bất giác thì bóp lấy cổ của nàng. "Ta là đại phu, cũng không phải phù thủy.." Đại phu có chút bất mãn xoa cái cổ, cau mày đang trầm tư. "Ơ.." "Làm sao vậy? Có phải là nghĩ được cách rồi?" "Nga, vậy ngược lại không có, ta chỉ là nghĩ đến tập tính của cổ trùng này." "Tập tính gì?" "Cổ này sợ hàn, càng yêu thích chỗ ấm áp, nhưng lại sẽ không dễ dàng rời khỏi cơ thể kí chủ.." "Nếu không.." "Làm sao? Có cách rồi?" Ta cầm lấy bờ vai của đại phu nhìn chằm chằm nàng. "Vẫn là chuẩn bị hậu sự đi." "Ngươi! Ngươi tốt xấu gì cũng là một đại phu a, không biết trị bệnh cứu người là thiên chức của ngươi sao! Há mồm ngậm miệng hậu sự hậu sự, ta cho ngươi biết, nếu như nàng chết rồi, ngươi phải tha bản thân ngươi chuẩn bị hậu sự một chút rồi!" Phi, cái thứ gì! "Làm sao vậy?" Đoán chừng là thanh âm của ta kêu quá lớn, Ngu vương vén rèm đi vào liếc mắt nhìn. "Bẩm bệ hạ.." Đại phu kia vội vàng đem sự tình nói tường tận. "Có cách giải không?" Sắc mặt của Ngu vương khó coi dị thường, ngươi đừng nói đại phu này, ngay cả ta đều có chút sợ hãi. "Có là có, nhưng.." "M*ẹ kiếp ngươi không phải mới vừa rồi nói không có cách giải sao!" Ta cầm lấy cổ áo của đại phu kia liền muốn đánh nàng! "Phương pháp lấy mạng đổi mạng, cùng với không có có gì khác biệt?" Đại phu này cũng là hiếm thấy vẻ mặt đoan trang. "Cái.. Cái gì? Lấy mạng.. Đổi mạng? Ý.. Ý gì?" Ta có chút đứng hình, trước đây xem ti vi, xem tiểu thuyết, luôn có thể thấy đoạn một mạng đổi một mạng cái gì, lúc đó luôn cảm thấy thật máu chó, nở nụ cười. Nhưng trước mắt, phát sinh ở trên người mình, lại là đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy.. "Cổ ngủ sẽ không dễ dàng rời khỏi kí chủ, nhưng nếu như thân thể của kí chủ mới tốt hơn so với kí chủ ban đầu, hơn nữa đồng ý chủ động tiếp nhận nó, nó đại khái là sẽ chủ động thay thế kí chủ." "Vị tướng quân này bị cổ trùng từng bước xâm chiếm nhiều ngày, nhất định nguyên khí đại thương, trước mắt phàm là có người đồng ý tiếp nhận cổ trùng này, đều có thể đổi nàng một mạng, nhưng như vậy, kí chủ mới thì.." Ta gật gù, hiểu rõ rồi.. Chính là muốn để cổ trùng kia từ trong thân thể An Lạc Thành đi ra, thay thân thể.. Ta ngã ngồi ở bên cạnh bàn, đầu óc trống rỗng, chỉ có một niềm tin. An Lạc Thành, không thể chết được. Được, cô không thể chết được, như vậy ai tới chết thay cô? Ta tin tưởng đồng ý người đánh đổi mạng sống cho cô có rất nhiều, nếu như là ở trên TV thấy được chuyện như vậy, ta đại khái sẽ cảm thấy rất buồn cười, tùy tiện tìm người thân thể cường tráng, đem cổ trùng này dụ ra không phải thì xong việc rồi sao. Nhưng trước mắt, ta phát hiện, ta căn bản không làm được.. Căn bản.. Không làm được.. "Cổ trùng này.. Là thông qua tình thế ra sao di dời kí thể?" Trong lòng đại khái có quyết định rồi, nhưng ta phải đem chuyện nên hiểu hiểu rõ đến cùng. Đại phu chỉ chỉ miệng của mình. "Miệng?" Fuc*k? "Từ miệng chui ra?" Ta con m*ẹ nó.. "Cổ trùng.. Chính là.. Sâu sao.." Ta nuốt một ngụm nước bọt, ta con m*ẹ nó.. Buồn nôn nhất sâu rồi! Đại phu gật gật đầu.. Ta.. Ta hình như có chút run chân.. Ta cảm thấy.. Ta đại khái là có lòng này, cũng không có gan này.. Ta nhìn bóng người của đám nhóc ngoài trướng, việc này.. Không thể nói cho các nàng biết. Ta đi tới bên giường, nhìn An Lạc Thành hô hấp đều đặn, đang ngủ say sưa, ngồi xổm người xuống, nắm tay cô, trong đầu không ngừng mà lóe qua hình ảnh khi còn bé. Ta khăng khăng vùi ở trong lòng cô, cô một mặt ghét bỏ, rồi lại dùng bàn tay lớn ấm áp này ôm hông của ta. Ta nói cô quá dữ, không ôn nhu, cô một mặt bình tĩnh xách lấy cái ót của ta đem ta ném ra trướng, tự mình ngồi ở trong lều sinh hờn dỗi. Cô từng đánh ta, từng mắng ta, từng hung dữ với ta. Lại cũng từng ôm ta, từng dỗ ta, từng hôn ta. Cô đem tất cả kiên trì và ôn nhu của cô, đều cho ta rồi. Ta.. Không có lý do gì, thuyết phục chính mình, không đi cứu cô. "A nương a.. Sau này.. Ta.. Ta cũng.. Không chọc ngươi giận nữa rồi.." Ta cười cười, mở ra lòng bàn tay của cô, đem mặt thò qua, cọ cọ. Nguyên bản ta thì không thuộc về nơi này, lưu luyến bảy, tám năm tươi đẹp này, đủ ý nghĩa rồi. "Đại phu, có cái gì phải chuẩn bị." Ta ngược lại thật ra bình tĩnh lạ thường, quay đầu lại nhìn đại phu kia. Đại phu hơi kinh ngạc, "Ngươi.. Ngươi muốn.." "An Khê, việc này, ngươi không cùng với các nàng thương nghị một hồi sao?" Lạc Thanh Viễn cau mày nhìn ta. "Ngu vương bệ hạ, chuyện này, ta không muốn để cho người thứ tư biết, một mình ta có thể làm chủ. Dù sao trúng cổ này, trong thời gian ngắn cũng chết không được, ngươi yên tâm đi, ta sẽ kiên trì đến chờ ngươi lấy lại 15 thành kia." Lạc Thanh Viễn nhíu nhíu mày lại, một mặt nghiêm túc, cuối cùng, thở dài, "Ừm." * * * Không lâu lắm, đại phu sai người mang một bồn tắm đi vào, bên trong tràn đầy một chậu nước lạnh. "Đem vị tướng quân này để tới bên trong nước lạnh, cổ trùng không chịu được hàn, ngươi lấy miệng đối miệng, cổ trùng nhận biết được ấm áp, thì sẽ chui vào trong cơ thể ngươi." "Nga." Ta đang muốn ôm An Lạc Thành. Chờ đã. Nàng vừa nói cái gì? Lấy.. Miệng.. Đối.. Miệng.. Meo meo meo meo méo? Fu*ck! Ta đây là nụ hôn đầu nụ hôn đầu nụ hôn đầu nụ hôn đầu a a a! Vậy mà cùng với An Lạc Thành? Ta con m*ẹ nó.. Ta có phải bị thiệt lớn rồi! Nếu không.. Ta vẫn là suy nghĩ thêm một chút đi! Miệng đối miệng.. Miệng đối miệng.. Nếu như chỉ là miệng đối miệng đơn thuần, chắc cũng còn có thể tiếp nhận đó, dù sao cô cũng từng hôn mặt của ta mà.. Ôi.. Nhưng mà nghĩ như thế nào.. Chậc.. Hẳn là sẽ không đơn giản như vậy chứ.. "Vậy.. Đại đại đại phu a, ta.. Ta hỏi thêm một câu a, ta ta ta.. Có.. Có cần.. Cần đưa.. Đưa lưỡi không a.." Chíp chíp chíp.. Đại phu dấu chấm hỏi đen đầy mặt?