"Được rồi, tự ngươi nghỉ ngơi đi." An Lạc Thành lau xong thuốc cho ta, đứng dậy liền muốn rời khỏi. "Ai ya.." Ta nhanh chóng hừ hừ hai tiếng. Cô xoay người lại, nghi hoặc nhìn ta "Làm sao vậy?" Ta bĩu môi, hứ, người gì chứ. "Nào có người như ngươi, đánh ta thành như vậy, bôi thuốc liền hết chuyện rồi?" Ta bám vào gối, một mặt không cam lòng. Liếc mắt nhìn cô, cô bất đắc dĩ cười cười. "Vừa rồi ta không phải nói đánh nặng rồi sao, ngươi cũng nói không sao rồi, còn muốn như thế nào nữa?" "Ta.. Ta.. Ta.." Ta vậy mà nhất thời nghẹn lời rồi. "Được được được, ngươi đi ngươi đi, để một mình ta đau chết thì thôi!" Ta đây thì không vui rồi. Nghiêng người sang ôm gối nằm sấp, ai oán rầm rì. Dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía sau. Quả nhiên, nghe thấy An Lạc Thành thở dài nhẹ nhàng, khà khà. Ừ, An Lạc Thành hình như lại đi về tới, ngồi ở bên giường. Ta đắc ý cười cười, không chờ quay đầu lại nhìn sang, đột nhiên phía sau lưng một luồng gió yêu quái! Thổi đến mức mức ta ngứa ngáy, tóc gáy cả người lập tức nổi lên rồi! Ta giật mình run lên, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn lên, mẹ của ta, thì ra gió yêu kia là An Lạc Thành thổi! Cô có phải cho rằng thổi một hơi có thể giảm bớt đau đớn? Nhưng mà ngươi thổi ta rất ngứa, rất muốn cản a! "Phù.. Phù.." Cô cô cô.. Cô còn đang thổi còn đang thổi còn đang thổi! "Dừng dừng.. Dừng lại!" Động tác An Lạc Thành ngừng lại, nhìn chằm chằm ta. "Ạch.. nhột.." An Lạc Thành nghe vậy bất mãn liếc ngang ta, đứng dậy lại muốn đi. "Ơ, a nương tốt, ngươi.. bồi ta một chút đi.." Ta kéo lại tay của cô, cười lắc lắc. An Lạc Thành hơi chút bất đắc dĩ, "Ngươi làm sao dính người như thế?" Tràn đầy ghét bỏ. "Ta không phải xưa nay đã như vậy sao?" Ta cười hắc hắc nhích lại gần bên người cô. An Lạc Thành không lên tiếng, bàn tay lớn vỗ về eo ta, ân~không thể ấm áp hơn~ Ta đang nhắm mắt lại, tươi đẹp hưởng thụ lấy đó. "Mấy ngày nữa, ta.. Hộ tống bệ hạ hồi kinh." "Hộ tống bệ hạ? Kì quái, khi nàng tới cũng không có để ngươi hộ tống sao, làm sao trở về còn diễn trò.." An Lạc Thành không lên tiếng, ta đây cân nhắc tỉ mỉ một hồi, luôn cảm thấy nơi nào có chút không đúng. "Bệ hạ điểm danh muốn ngài hộ tống?" "Ừm." "Vậy đây thì thì càng kì quái rồi, Thương Lan Thành vừa lấy xuống, chưa vững chắc, làm sao có thể đem chủ soái điều đi? Nàng sẽ không sợ Ngu quân giết về sao?" "Không nên nghĩ nhiều, lúc ta không có mặt, chuyện trong doanh trại liền giao do ngươi và Lương nhi toàn quyền quản lý." An Lạc Thành giơ tay sờ sờ đầu của ta, đầy mặt từ ái. Hành động này của cô, để ta không thể không suy nghĩ nhiều a! "A nương, ngươi làm sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì?" "Không có chuyện gì." An Lạc Thành lắc lắc đầu, tránh đi ánh mắt của ta, từ một bên cầm lấy bộ quần áo, khoát lên trên người ta. "Ngủ đi, ta ở đây bồi ngươi." Ta.. "Ân.." Ngoan ngoãn nằm sấp, nhắm mắt lại ngủ tạm. Đem chuyện phát sinh mấy ngày nay ở trong đầu cẩn thận nghĩ qua một lần. Dực vương đột nhiên để An Lạc Thành đưa nàng hồi kinh, khẳng định không có chuyện tốt, chẳng lẽ là bởi vì việc đồ thành tổn hại thể diện, muốn thừa cơ trừng phạt An Lạc Thành một hồi? Không, chờ chút, không phải chỉ như vậy.. Lén lút nhìn vẻ mặt của An Lạc Thành một chút, bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh có chút.. Ừ.. Chậc.. quá kì rồi! Tinh tế hồi tưởng, những ngày Dực vương đến quân doanh gần đây, mọi chuyện cũng không hài lòng như ý, luôn là bị An Lạc Thành cản tay, hơn nữa nghiêm trọng nhất chính là, binh lính trong doanh trại vậy mà tự giác chia làm hai nhóm, một nhóm là các binh sĩ nguyện ý nghe mệnh lệnh Dực vương, một nhóm là quân An gia chỉ nghe điều lệnh của An Lạc Thành, chuyện này.. Hình như là có chút lúng túng Lấy tính tình đa nghi thích nghi kỵ này của Dực vương, nhất định sẽ ở trên chuyện này lập mưu đồ lớn. Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ! Dực vương có phải là muốn đem An Lạc Thành lừa trở lại kinh thành, sau đó.. Ta giật mình một cái, mở choàng mắt, một cái nắm chặt tay của An Lạc Thành. "Làm sao vậy?" Hình như dọa An Lạc Thành rồi "Ngươi không thể trở về!" An Lạc Thành vừa nhíu mày, hơi chút không kiên nhẫn. "Việc này ta đã quyết định, ngươi không cần nhiều lời nữa." "Quyết định? Ngươi có biết chuyến đi này của ngươi có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Tính tình của Dực vương ngươi còn không rõ ràng sao? Nàng há có thể thả ngươi bình yên trở về? Đây rõ ràng là một trận Hồng Môn Yến a!" An Lạc Thành sắc mặt không đẹp đẽ như vậy, không lên tiếng. Chờ chút, lẽ nào cô.. "Ngươi.. Ngươi biết? Ngươi biết có đúng hay không?" Cô hiểu Dực vương như vậy, cô khẳng định biết hành động này của Dực vương không có ý tốt! Vậy ta thì không hiểu rồi, nếu cô đã biết Dực vương có mưu đồ, tại sao còn muốn nhảy vào trong hố? "Nàng dùng tiểu Quyết uy hiếp ngươi?" Ngoài cái này ra, ta thật sự nghĩ không thông còn có cái gì có thể làm cho An Lạc Thành cam tâm tình nguyện tự tìm đường chết. "Ngươi cũng không cần nghi kỵ quá nhiều, lần này, coi như là ranh giới cuối cùng của ta làm thần tử này," An Lạc Thành cúi đầu, ánh mắt buồn bã. "Nhưng ngươi biết rõ nàng.." "Đủ rồi!" An Lạc Thành quát khẽ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị Ta không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng. Trầm mặc một lát. "Ta cùng ngươi trở lại." "Không cần." An Lạc Thành từ chối một cái. Cô.. Cô rốt cuộc là ý gì? "A.. A nương.." Ta lấy tay phủ lên trên cánh tay của cô, nắm chặt, "A nương, ngươi.. Ngươi.. Ngươi không thể xảy ra chuyện gì. Tiểu Quyết còn chưa thoát khỏi hang hổ, chúng ta.. Chúng ta cũng đều không thể rời khỏi ngươi.. Ta.. Ta.." Gấp đến ta đều sắp khóc rồi! "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì." An Lạc Thành cười sờ sờ đầu của ta. Ta gối lên chân cô, cô nhẹ vỗ về phía sau ta. Rất muốn thời gian dừng lại như vậy, dừng ở thời khắc nhàn hạ này.. Hai ngày sau. An Lạc Thành phụng mệnh hộ tống Dực vương hồi kinh, lần này, cô ai cũng không có mang đi, Mạc Cửu, Cổ Diễn, còn có đám nhóc chúng ta, cô một người cũng không mang theo, chỉ dẫn theo một đội binh lính. "A nương, ngài có thể sớm chút trở về, sự vụ biên phòng xung quanh thành này, chúng ta có thể không ổn định được, lỡ như Ngu quân giết lại, quân ta cũng không người chủ trì đại cục." Ta giả vờ ung dung, lớn tiếng nói cho Dực vương nghe. An Lạc Thành vươn mình nhảy lên ngựa, quay đầu lại nhìn ta một chút, "Có Cổ Diễn và Mạc Cửu trấn thủ, chắc sẽ không ra lộn xộn. Mấy người các ngươi thường ngày cũng để ý chút, ta không ở, chớ có lười biếng." "Vâng." Ta ôm quyền, hành lễ với cô. An Lạc Thành nhìn con mắt của ta, khẽ gật đầu. "Cung tiễn bệ hạ." Mọi người cùng nhau hành lễ. Nhìn An Lạc Thành thư thế oai hùng hiên ngang càng đi càng xa, nói không lo lắng quả thực là phí lời. Ta đuổi theo ra bên ngoài, từ trước đến giờ không có thời khác chờ mong cô quay đầu trở về như thế. "Tiểu Khê, làm sao vậy?" Cổ Diễn chẳng biết lúc nào theo ta ra ngoài, vừa nghiêng đầu, nhìn bàn tay lớn nàng nhấn ở trên bả vai ta, ta.. "Sư phụ, xin ngài một chuyện!" "Huh?" "Mẫu thân lần náy đi sợ là lành ít dữ nhiều, sư phụ có thể âm thầm theo dõi, tìm hiểu tình huống hay không." "Lành ít dữ nhiều?" Cổ Diễn cả kinh, cau mày đang trầm tư. "Thương Lan Thành vừa mới lấy được, tất cả chưa vững chắc, bệ hạ vội vã không nhịn nổi đem chủ soái điều như vậy, chỉ là vì hộ tống nàng hồi kinh, ngài không cảm thấy quá kì quái sao!" Cổ Diễn cau mày gật gù, "Kỳ quái là có một chút, nhưng cái này.. Nguy hiểm từ đâu đến?" "Dực vương." Cổ Diễn cả kinh, một lát, cứng ngắc xé ra vẻ tươi cười, "Sao có thể có chuyện đó? Nguyên soái vì Dực quốc cúc cung tận tụy, bệ hạ sao.." "Ta phỏng chừng, vị bệ hạ này, đã sớm hoài nghi mẫu thân có lòng không tốt rồi." Cổ Diễn lắc lắc đầu, "Sẽ không." Cổ Diễn kiên định lạ thường mà nói. Ta hít sâu một hơi, "Sư phụ, ngươi còn nhớ sáu năm trước, ta theo mẫu thân hồi kinh, bẩm báo việc lấy được 15 thành hay không. Kể từ lúc đó, Dực vương liền đã đem tiểu thư giam lỏng ở trong cung!" "Tiểu.. Tiểu thư?" Cổ Diễn cuối cùng có chút động dung. "Những năm này, mẫu thân chưa bao giờ đề cập tới về thăm nhà thăm tiểu thư một chút, ngài thì không có từng nghĩ qua tại sao sao!" "Nàng biết rõ đây là một trận Hồng Môn Yến, nàng không muốn liên lụy mọi người a!" Ta cầm chặt lấy cánh tay của Cổ Diễn. "Chuyện này.. Được, ta ngay lập tức sẽ đi." Cổ Diễn gật gù, quay đầu chạy về trong doanh trại. "Sư phụ." "Trên đường ngài tuyệt đối cẩn thận, chớ bị các nàng phát hiện. Mặt khác, không có xảy ra việc gì đương nhiên tốt nhất, nếu thật là đã xảy ra chuyện gì, ngươi cái gì cũng đừng làm, chỉ cần lập tức trở về nói cho ta biết, chúng ta nhiều người, đều có thể bàn bạc kỹ càng." "Ừm." Cổ Diễn một mặt nghiêm nghị, gật gật đầu. * * * Tiễn Cổ Diễn đi, ta mới hơi đem trái tim thả lại đến trong bụng, chí ít như vậy, có thể biết hướng đi của An Lạc Thành, xảy ra chuyện gì, cũng không đến mức hai mắt tối thui. "Phù.." Ta thở dài một cái, trên người chẳng biết lúc nào ra một thân mồ hôi, kéo kéo quần áo phía sau lưng, đang muốn xoay người lại. "Ngươi vừa rồi nói.. Là thật.." "Ai ya!" M*á nó, phía sau đột nhiên nhảy ra một người, dọa ta nhảy dựng! "Lương Lương? Ngươi đến khi nào?" Lương Lương một mặt cấp thiết nhìn theo ta, thỉnh thoảng hướng về phương hướng Cổ Diễn rời đi nhìn xung quanh một hồi. "Ngươi vừa rồi nói rốt cuộc có phải thật không? Mẫu thân đi chuyến đi này thật sự sẽ có nguy hiểm?" "Chuyện này.." Theo Lương Lương đúng là không có gì dễ che giấu, thế nhưng ta lại sợ nàng lo lắng theo. "Đây chỉ là suy đoán, cũng.. Không nhất định." "Nếu như chỉ là suy đoán, ngươi sẽ làm phiền sư phụ sao!" Chuyện này.. ai ya.. được thôi, phỏng chừng ta không nói với nàng, nàng ngược lại sẽ đem mình hù chết.. Đem suy đoán trước đó đại thể nói một tí. "Tại sao là bệ hạ.. Mẫu thân vì Dực quốc bỏ ra nhiều như vậy, bệ hạ.. Vì sao lại hoài nghi mẫu thân? Nàng tại sao có thể hoài nghi mẫu thân chứ!" Lương Lương siết chặt quả đấm nhỏ, gương mặt đau lòng. Thấy nàng như vậy, ta đột nhiên nhớ tới An Lạc Thành, cô một lòng cống hiến, người hoài nghi cô như vậy, thậm chí không tiếc bài Hồng Môn Yến tới đón tiếp cô, bản thân cô, nhất định cũng rất đau lòng đó.. Vậy.. Nói như vậy, ta ngược lại là hiểu rõ rồi. An Lạc Thành cố ý muốn trở về, muốn tự dâng vào miệng hổ, đại khái là một tia mong chờ cuối cùng của cô đối với Dực vương, mặc dù biết rõ Dực vương đối với cô đã động ý đồ xấu, cũng muốn tin tưởng nàng một lần cuối cùng nữa. Xem ra, Dực quốc này là có phải sắp thay trời hay không, toàn bộ quyết định bởi một ý nghĩa của Dực vương rồi. Hết chương 70