"Ạch a.. Đau quá a.." Ta đây còn không có mở mắt, lại bắt đầu gọi đau, cả người đau mỏi không dùng được sức. Như là để người đánh. Ôi, từ ngữ này hình như rất lâu cũng không từng nói, suýt chút nữa đem mình làm cho tức cười rồi. "Tỉnh rồi?" Cổ Diễn mang theo giọng quan tâm. Ta dụi dụi con mắt, vào mắt một mảnh ánh nến mờ nhạt, hình như là trong doanh trướng, ơ, ta không phải cùng An Lạc Thành đi ra ngoài sao? "Sư.. Khụ.." Cổ họng.. Thật khó chịu, khàn khàn lợi hại. "Tỉnh rồi thì tốt." Cổ Diễn gật gù, không nhiều lời, cầm lấy tay ta đưa đến phía ngoài, nhét trở về trong chăn Lại lấy bàn tay dày rộng kia của nàng kề sát ở trán của ta. "Làm.. Sao vậy?" "Ngươi a, bị bệnh rồi tại sao không nói sớm với ta?" Cổ Diễn bày mặt răn dạy ta. Ơ? Ta cho rằng chỉ là cảm vặt a, trời mới biết sẽ biến thành như vậy.. "Sư phụ.." Ta trơ mắt nhìn Cổ Diễn, duỗi ra tay nhỏ nắm nắm tay áo của nàng, "Ôm ôm.." Đây tuyệt đối không phải làm nũng! Không phải! Chỉ là đột nhiên rất muốn cuộn đến một lồng ngực ấm áp, có thể là sốt hồ đồ rồi, khi bị bệnh ta cuối cùng là rất yếu đuối, từ nhỏ thì như vậy. Cổ Diễn hình như là ngẩn người, vừa muốn dang hai cánh tay. "Tỉnh rồi?" Trước cửa truyền đến một tiếng, động tác của Cổ Diễn dừng lại, lại lui trở về. A! Đã nói ôm ôm đó! "Nguyên soái." Cổ Diễn đứng dậy hành lễ. Ta bĩu môi, cuộn về trong chăn, ai oán nhìn Cổ Diễn, cái tên này cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu. "Dậy ăn cơm." An Lạc Thành đem mâm thức ăn đặt lên bàn, ôi? Cái tên này vậy mà sẽ đích thân bưng cơm, quả thực đổi tính rồi! Nhìn đùi gà, thịt kho tàu trong bàn ăn a, ôi? Quân doanh cải thiện thức ăn rồi sao? Nhưng mà mũi ta không thông khí, cũng ngửi không được mùi, trong miệng vừa đắng vừa chua, rất khó chịu, căn bản không có khẩu vị ăn đồ ăn, liền cũng không đáp An Lạc Thành. Ừm, tựa hồ là cảm giác mình không có được coi trọng nên có, An Lạc Thành chạy đến bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm ta. "Không muốn.." "Chờ ta đút ngươi à?" Lời ta còn chưa nói hết đã bị An Lạc Thành đẩy trở về.. Ơ, cô muốn đút ta ăn cơm sao? Vậy ta sẽ không khách khí, há miệng, "A.." An Lạc Thành trừng hai mắt! Hứ, cái gì chớ, nào có hung dữ ba ba đối xử bệnh nhân, có ngươi như thế.. "Há miệng." Ta đây đang muốn nói móc, bên miệng đưa đến một thìa, một thìa cháo trắng? Ơ? Ta đây thì có chút ngu rồi, cô là thật sự đổi tính rồi hả? Này chờ chút! Đây không phải là có thịt kho tàu sao! Đây không phải là có đùi gà sao! Tại sao chỉ cho ta ăn cháo trắng a! Ta quệt mồm, liếc nhìn thịt kho tàu trên bàn, vạn phần không tình nguyện há miệng. "Hí a a.. Bỏng!" Quả nhiên vẫn không thể tin tưởng cô.. Liếm môi một cái, "Vẫn là tự ta.." "Phù.. Phù.." Ôi mẹ của ta! Cô vậy mà đem thìa đặt ở bên miệng chính mình thổi nhẹ, này không phải, ngươi đừng đem nước miếng thổi vào a! Thổi một hồi, cô đem cái thìa kia dán đến bên môi, đoán chừng là đang thử nhiệt độ, thế nhưng! Ta rất ghét bỏ! Con người của ta là có bệnh thích sạch sẽ, như ngươi vậy, khi ta ăn.. "Cho." Nhìn cái thìa An Lạc Thành lần nữa đưa tới, ta nghĩ cũng không nghĩ, gào gừ một cái nuốt vào, ừ.. Chà chà.. ơ? Ngươi nói bệnh thích sạch sẽ sao? Đó là cái gì? Lại không thể ăn. An Lạc Thành tỉ mỉ quấy cháo nóng, thổi nguội lại đút cho ta ăn, chậc.. Thật chu đáo a! A.. Thật ấm.. Đột nhiên bị một loại hạnh phúc không tên cảm giác bao phủ đó! "Ăn xong rồi sao." Ai ya, ngữ khí làm sao vẫn là lạnh như băng, phê bình kém! Ngươi nói xong rồi là xong rồi đi, ta gật gù. "Cổ Diễn." An Lạc Thành gật gật đầu đối với Cổ Diễn, một mình xoa xoa tay, đứng dậy đến bàn học một bên ngồi xuống. Ơ? Ta nói nơi nào có chút kì quái đó, doanh trướng này, không phải doanh trướng của chúng ta a, đây chắc không phải là.. Doanh trướng của An Lạc Thành chứ! Oa cái này lợi hại rồi, ta vậy mà ngủ ở trong doanh trướng của An Lạc Thành? "Đến đem thuốc uống, ngủ tiếp một hồi, chắc cũng không có vấn đề gì lớn rồi." Cổ Diễn bưng một chén canh thuốc đưa cho ta, ta làm bộ ngửi một cái.. "Sư phụ a, có thể hay không.." Lời ta còn chưa nói hết, bên cạnh "Bốp" một tiếng, quay đầu nhìn sang, An Lạc Thành có chút bất mãn đem sách vỗ vào trên bàn, một trận tìm kiếm. Cổ Diễn nháy mắt với ta, được rồi, ta không nói lời nào là được rồi mà. Uống thuốc xong, ta lại bị nhét trở lại trong chăn, Cổ Diễn đem ta che thật kín để ta ngủ, nhưng ta không một hồi thì cả người mồ hôi, trên người dính nhơm nhớp, vừa nóng, cũng ngủ không được. Lén lút mở mắt ra liếc nhìn chút, Cổ Diễn đã đi rồi, trong màn cũng chỉ có An Lạc Thành ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, yên tĩnh đáng sợ. Này không phải, An Lạc Thành bình thường không phải đều ở trong soái trướng đọc sách sao? Cổ Diễn không ở, đã nói ôm ôm cũng bị nhỡ rồi, không vui. Quệt mồm, đem tay chân duỗi ra chăn, phơi một chút, mát mẻ nhiều rồi. Đã lâu không có yên tâm như thế thoải mái nằm ở trên giường lười biếng, chính mình chơi với chính mình, luôn là không nhịn được đi nhìn vị đại nguyên soái không coi ai ra gì kia hết sức chuyên chú đọc sách. Này ngươi nói, hôm nay cô đối với ta tốt như vậy, có phải là bởi vì ta ngã bệnh? Vậy cô vẫn là rất có ân tình vị mà! Lại nằm một hồi, quả nhiên vẫn cảm thấy cái từ an phận này không phải rất thích hợp với ta, dứt khoác đứng dậy xuống đất. Ừ.. Ta cũng không biết chính mình muốn làm gì, chính là không muốn yên lặng một mình chờ đợi, rõ ràng An Lạc Thành cũng ở đây, nói chuyện với ta cũng tốt a! Rón ra rón rén vòng tới phía sau An Lạc Thành, cô chắc không phát hiện ta chứ, hắc.. Fuc*k! Cô đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm ta. "Ạch.. a.. ai ya.. thật nóng a!" Ta nhanh trí hơi động vẫy vẫy tay, hoạt động tay chân, m*á nó, thật lúng túng.. Phẫn nộ quay người, chuẩn bị đi trở về, không ngờ sau ót siết chặt, "Này này.. Có chuyện gì cố gắng nói chuyện, ta là bệnh nhân a.." M*ẹ kiếp lại bị An Lạc Thành xách lên rồi! Ơ? Ngoài dự liệu, cô không đánh ta, không mắng ta, thậm chí cũng không nói chuyện, ngược lại đem ta xách ngồi vào trên đùi cô, còn kéo qua áo choàng phía sau khoát lên trên người ta, một tay ôm ta, một cái tay khác.. Tiếp tục lật lên binh thư.. Này này này, đứa nhỏ ta thơm mềm ngon miệng manh manh đến nổ tung như vậy ngồi ở trong ngực của ngươi, ngươi tốt xấu gì nhìn ta một cái a! Ta không thể dễ nhìn hơn sách nát kia sao! Ngươi đây là tự mình biểu thị cho ta cái gì gọi là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao! Ngươi như vậy ta sẽ rất lúng túng! Cho nên kỳ thực chỉ có một mình ta rất hồi hộp rất thẹn thùng, trong lòng lại như nai vàng ngơ ngác, nghiêm túc ngồi ở chỗ này không dám làm một cử động nhỏ nào sao? Lại ngồi một hồi, cô cũng không để ý gì tới ta, được rồi, ngươi không để ý tới ta, tự ta chơi thôi. Chân đá lung tung, dựa vào một chút trên người cô, còn không để ý đến ta. Quay người ôm eo của cô, cuộn ở trong lòng cô, gối lên ngực của cô! An Lạc Thành rõ ràng thân thể cứng đờ, cô hình như cúi đầu, bởi vì ta cảm thấy một trận tiếng thở dốc có chút nặng nề. Bàn tay lớn phía sau kia hình như nhấc lên, một lát, vỗ vỗ phía sau lưng ta, lập tức lại nhẹ vỗ về ta, ân a.. Bàn tay lớn mềm nhẹ lại ấm áp.. Thật thoải mái. Cái ôm của An Lạc Thành thật là ấm áp, ừ, nếu như có thể luôn cuộn ở trong lòng cô thì tốt rồi! Ơ? Ta đang suy nghĩ gì, ai muốn cuộn ở trong lòng cô? Tên gia hỏa mông thúi lại ngạo kiều như thế, ta nhất định là sốt hồ đồ rồi! Nhưng mà thật sự rất có cảm giác an toàn, ít nhất ta hiện tại có thể rất an tâm rất thả lỏng, ừ.. vậy, nếu như An Lạc Thành có thể ôn nhu một chút là tốt rồi, như vậy ta là có thể to gan đùa giỡn cô, khà khà~ "Này, đứa bé ngươi đây, lúc nào dính người như thế." An Lạc Thành đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó đem sách khép lại, ôm ta đứng dậy. Đi tới bên giường đem ta đặt xuống, sau đó xoay người liền bắt đầu tự mình.. Cởi quần áo! Mẹ của ta! Đây có phải có hiểu lầm gì không a, Đừng nghịch a, một lời không hợp thì cởi quần áo, ai dạy ngươi! M*á nó ta sững sờ ngồi ở bên giường, trơ mắt nhìn An Lạc Thành, cởi xuống áo choàng, lấy xuống áo giáp, bỏ đi ngoại bào. Áo trong màu trắng.. Sau đó lại tháo xuống cột tóc, đuôi ngựa to đen bóng sáng kia lập tức tản ra! Tóc dài nhu thuận như là thác nước trút xuống, thả xuống đến bên hông! Mẹ của ta.. Ta còn chưa thành niên a! Ngươi mê hoặc ta như vậy thật sự được không! An Lạc Thành vậy mà còn vẩy vẩy tóc! Fu*ck, ta.. Trong mũi ta ấm áp.. "Làm sao vậy?" An Lạc Thành chau mày, cúi người xuống nhìn ta. "Ngô.. Không không không.. Chúng ta.. Ngủ đi?" Khà.. Khà khà khà.. Ta đã bù não ra vô số cảnh tượng ân ân ân hì hì~ An Lạc Thành nghe vậy, hé miệng cười cười, giơ tay sờ sờ trán của ta. "Ta xem ngươi thật giống như đã không sao rồi, người đâu, đưa nàng về." An Lạc Thành hướng về phía ngoài trướng hô to một tiếng. Binh lính vén rèm vào trướng, hở? Trời còn tối a? "Này này không không không, cái đó.. Ta.. Khụ! Khụ khụ khụ khụ! Ai ya, thật khó chịu, ta lại sốt chết rồi.. Ai ya ya.." Ta nằm uỵch xuống giường, bắt đầu giả bộ. Ở trên giường lăn nửa ngày, An Lạc Thành cũng không để ý đến ta, nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt này của cô.. Nhìn không ra hỉ nộ, ai ya, chắc sẽ không tức rồi chứ, hình như cô không thích đứa trẻ lằng nhằng. "Ngô.. Được rồi.." Ta ảo não ngồi dậy, quệt mồm, kì kì kèo kèo mang giày, trái phải nhìn một cái, lại không tìm được y phục của chính mình, quên đi, một mạch xông về thì được rồi, ôm cánh tay vừa chạy ra ngoài. Mới vừa chạy hai bước, đã bị An Lạc Thành chặn ngang ôm lấy, ném tới trên giường. "Ôi?" Mờ mịt nhìn cô. "Ngủ." Cô nói nhỏ một câu, liền nằm ở bên giường, gối lên cánh tay, nhắm mắt lại. "Ạch.. A.." Ta đem cái gối đẩy một cái về phía cô, cô liếc ta một chút, không nhúc nhích. Ân.. Ta lại vén chăn lên đắp cho cô, không phải tổ tông a, ngươi là người lớn mà, có thể đừng để một nhóc con ta đây tới chăm sóc ngươi hay không a! Nhìn cô nhắm mắt lại hình như sắp ngủ thiếp đi rồi, bĩu môi, thật không có sức, ta cũng quay lưng qua, cuộn thành trái banh mà ngủ. Mơ mơ màng màng mà ngủ, cảm giác trên người phát lạnh, theo bản năng nhích qua trên người An Lạc Thành, tựa hồ thân thể cô cứng một chút, còn đem ta đẩy ra, nhưng mà sau đó ta hình như là chui đến trong ngực của cô.. Nhớ mang máng ta là ở cái ôm ấm áp mới ngủ, một cái ôm để ta rất an tâm, rất hưởng thụ. Hết chương 50 Edit: Bà tác giả ảo tưởng mình thiệt là hết nói